Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 103: Lựa chọn
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên sau khi khóc xong liền giận dỗi Bạch Nhất Quân thật lâu. Nói giận dỗi là do Bạch Nhất Quân nghĩ thế thôi chứ thực sự thì Mặc Viên đang đắn đo không biết có nên rời khỏi hắn hay không…Tình cảm ngày càng lớn lên… Lớn đến mức nàng không thể kiểm soát được nữa rồi nên nàng muốn rời khỏi hắn… Tránh xa hắn… Rời bỏ sự dịu dàng khiến nàng mê luyến ấy….Nàng yêu hắn?Đúng!!!Hắn có thích nàng không?Cho là có đi…Nhưng nam nhân ở cái thời đại này ai không tam thê tứ thiếp, hắn lại là vương gia trong hoàng tộc nữa chứ, nữ nhân xung quanh hắn muốn loại nào thì có loại ấy…Nàng sống ở thời đại này không có nghĩa là nàng như nữ nhân ở đây, nàng không rộng lượng đến độ chấp nhận nạp thiếp cho hắn… Nói nàng ích kỷ cũng được… tình yêu không phải vốn đã ích kỷ rồi sao? Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận chia sẻ trượng phu mình với người khác!!! Cho nên nàng buộc phải lựa chọn đi hay ở.Nếu ở nàng nhất định sẽ không kìm được tình cảm của mình ngày qua ngày lại lớn lên… sẽ có một ngày im lặng chúc phúc cho hắn… sẽ đau đớn nhìn hắn hạnh phúc bên người khác không phải nàng…Nàng chịu được sao???Nàng không biết….Nếu đi, nàng sẽ đi đâu đây? Ở đâu là nơi dành cho nàng…. Không có nơi nào cả bởi thực tế nàng không thuộc về nơi này, từ đầu đã như vậy…Có lẽ nàng sẽ đến nơi nào đó thật xa, thật xa… nơi không có hắn bên cạnh…Nhưng nàng nỡ đi sao?Nàng không nỡ…Bây giờ nàng nên làm gì mới tốt đây….Mặc Viên cứ ngồi ôm gối thất thần như vậy làm Bạch Nhất Quân thực lo lắng. Hắn rất rối rắm… Hắn không biết làm thế nào để nàng trở lại bình thường, nàng cứ như vậy hắn cũng rất đau…Đến tối rốt cuộc Bạch Nhất Quân chịu không nổi nữa bèn lấy cái áo choàng khoác vào cho nàng rồi bế thốc nàng lên.Hành động này của hắn làm Mặc Viên giật cả mình, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn để không bị rơi xuống: “Họ Bạch kia… Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”“Cuối cùng cũng chịu để ý tới ta, biết vậy từ đầu ta đã bế nàng lên rồi.”“Này trọng điểm không phải ở đó… ta bảo thả ta xuống!” Mặc Viên giãy dụa.Tên này! Lên cơn gì thế không biết???“Ta đưa nàng đi dạo.” Nói rồi không đợi Mặc Viên kịp ừ hử gì đã lao ra ngoài.
Mặc Viên sau khi khóc xong liền giận dỗi Bạch Nhất Quân thật lâu. Nói giận dỗi là do Bạch Nhất Quân nghĩ thế thôi chứ thực sự thì Mặc Viên đang đắn đo không biết có nên rời khỏi hắn hay không…
Tình cảm ngày càng lớn lên… Lớn đến mức nàng không thể kiểm soát được nữa rồi nên nàng muốn rời khỏi hắn… Tránh xa hắn… Rời bỏ sự dịu dàng khiến nàng mê luyến ấy….
Nàng yêu hắn?
Đúng!!!
Hắn có thích nàng không?
Cho là có đi…Nhưng nam nhân ở cái thời đại này ai không tam thê tứ thiếp, hắn lại là vương gia trong hoàng tộc nữa chứ, nữ nhân xung quanh hắn muốn loại nào thì có loại ấy…
Nàng sống ở thời đại này không có nghĩa là nàng như nữ nhân ở đây, nàng không rộng lượng đến độ chấp nhận nạp thiếp cho hắn… Nói nàng ích kỷ cũng được… tình yêu không phải vốn đã ích kỷ rồi sao? Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận chia sẻ trượng phu mình với người khác!!! Cho nên nàng buộc phải lựa chọn đi hay ở.
Nếu ở nàng nhất định sẽ không kìm được tình cảm của mình ngày qua ngày lại lớn lên… sẽ có một ngày im lặng chúc phúc cho hắn… sẽ đau đớn nhìn hắn hạnh phúc bên người khác không phải nàng…
Nàng chịu được sao???
Nàng không biết….
Nếu đi, nàng sẽ đi đâu đây? Ở đâu là nơi dành cho nàng…. Không có nơi nào cả bởi thực tế nàng không thuộc về nơi này, từ đầu đã như vậy…Có lẽ nàng sẽ đến nơi nào đó thật xa, thật xa… nơi không có hắn bên cạnh…
Nhưng nàng nỡ đi sao?
Nàng không nỡ…
Bây giờ nàng nên làm gì mới tốt đây….
Mặc Viên cứ ngồi ôm gối thất thần như vậy làm Bạch Nhất Quân thực lo lắng. Hắn rất rối rắm… Hắn không biết làm thế nào để nàng trở lại bình thường, nàng cứ như vậy hắn cũng rất đau…
Đến tối rốt cuộc Bạch Nhất Quân chịu không nổi nữa bèn lấy cái áo choàng khoác vào cho nàng rồi bế thốc nàng lên.
Hành động này của hắn làm Mặc Viên giật cả mình, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn để không bị rơi xuống: “Họ Bạch kia… Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”
“Cuối cùng cũng chịu để ý tới ta, biết vậy từ đầu ta đã bế nàng lên rồi.”
“Này trọng điểm không phải ở đó… ta bảo thả ta xuống!” Mặc Viên giãy dụa.
Tên này! Lên cơn gì thế không biết???
“Ta đưa nàng đi dạo.” Nói rồi không đợi Mặc Viên kịp ừ hử gì đã lao ra ngoài.
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên sau khi khóc xong liền giận dỗi Bạch Nhất Quân thật lâu. Nói giận dỗi là do Bạch Nhất Quân nghĩ thế thôi chứ thực sự thì Mặc Viên đang đắn đo không biết có nên rời khỏi hắn hay không…Tình cảm ngày càng lớn lên… Lớn đến mức nàng không thể kiểm soát được nữa rồi nên nàng muốn rời khỏi hắn… Tránh xa hắn… Rời bỏ sự dịu dàng khiến nàng mê luyến ấy….Nàng yêu hắn?Đúng!!!Hắn có thích nàng không?Cho là có đi…Nhưng nam nhân ở cái thời đại này ai không tam thê tứ thiếp, hắn lại là vương gia trong hoàng tộc nữa chứ, nữ nhân xung quanh hắn muốn loại nào thì có loại ấy…Nàng sống ở thời đại này không có nghĩa là nàng như nữ nhân ở đây, nàng không rộng lượng đến độ chấp nhận nạp thiếp cho hắn… Nói nàng ích kỷ cũng được… tình yêu không phải vốn đã ích kỷ rồi sao? Nàng sẽ không bao giờ chấp nhận chia sẻ trượng phu mình với người khác!!! Cho nên nàng buộc phải lựa chọn đi hay ở.Nếu ở nàng nhất định sẽ không kìm được tình cảm của mình ngày qua ngày lại lớn lên… sẽ có một ngày im lặng chúc phúc cho hắn… sẽ đau đớn nhìn hắn hạnh phúc bên người khác không phải nàng…Nàng chịu được sao???Nàng không biết….Nếu đi, nàng sẽ đi đâu đây? Ở đâu là nơi dành cho nàng…. Không có nơi nào cả bởi thực tế nàng không thuộc về nơi này, từ đầu đã như vậy…Có lẽ nàng sẽ đến nơi nào đó thật xa, thật xa… nơi không có hắn bên cạnh…Nhưng nàng nỡ đi sao?Nàng không nỡ…Bây giờ nàng nên làm gì mới tốt đây….Mặc Viên cứ ngồi ôm gối thất thần như vậy làm Bạch Nhất Quân thực lo lắng. Hắn rất rối rắm… Hắn không biết làm thế nào để nàng trở lại bình thường, nàng cứ như vậy hắn cũng rất đau…Đến tối rốt cuộc Bạch Nhất Quân chịu không nổi nữa bèn lấy cái áo choàng khoác vào cho nàng rồi bế thốc nàng lên.Hành động này của hắn làm Mặc Viên giật cả mình, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn để không bị rơi xuống: “Họ Bạch kia… Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”“Cuối cùng cũng chịu để ý tới ta, biết vậy từ đầu ta đã bế nàng lên rồi.”“Này trọng điểm không phải ở đó… ta bảo thả ta xuống!” Mặc Viên giãy dụa.Tên này! Lên cơn gì thế không biết???“Ta đưa nàng đi dạo.” Nói rồi không đợi Mặc Viên kịp ừ hử gì đã lao ra ngoài.