Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…
Chương 117: Bị hố
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên kéo lão nhân gia đi một mạch, sau khi bình tĩnh thì dừng lại, mỉm cười: “Lão nhân gia không sao chứ?”“Không sao, không sao!” Vân lão phất phất tay.“Vậy là tốt rồi! Lần sau gặp nàng ta thì người tránh đi không thôi nàng ta lại gây khó dễ cho người, ta có việc, đi trước!”Mặc Viên nói rồi lững thững đi về Trúc Nguyệt Các.Vân lão nhìn theo bóng người nho nhỏ ở phía xa cười đầy ẩn ý. Không ngờ ở đây lại có một tiểu cô nương tốt tính như vậy! Chuyện này vui rồi đây!!!- ----------------------Mặc Viên bưng điểm tâm tung tăng đi về phía thư phòng Tĩnh Các, trong đầu đã sớm vứt sự bực bội lúc nãy lên chín tầng mây xanh. Chưa vào cửa đã hô lớn:“Đầu gỗ, ta tới rồi đây!!”Bước vào nàng thấy Bạch Nhất Quân đang ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng. Mặc Viên vui vui vẻ vẻ chạy tới và chợt phát hiện ra còn có một người ở trong phòng này: “A… Lão nhân gia!”Vân lão thấy nàng cũng vui mừng reo lên: “Tiểu cô nương…”“Lão nhân gia đang làm gì ở đây vậy?” Mặc Viên vui vẻ bắt chuyện.“A… ta sao?” Vân lão đảo mắt, nhìn thấy điểm tâm trên tay Mặc Viên liền tội nghiệp nói: “Ta đói bụng nên đang tìm đồ ăn.”“Vậy người ăn tạm cái này đi.” Mặc Viên thật thà đưa luôn cái đĩa trên tay cho Vân lão chính thức quên mất lí do đến đây.“Đa tạ tiểu cô nương.”Bạch Nhất Quân ngồi ở kia nhìn hai người ta một câu ngươi một câu, quên luôn một người đang sống sờ sờ như hắn thì đen mặt:“Mặc Tiểu Viên.”“Hả?” Mặc Viên đang nói chuyện vui vẻ bị gọi tên thì đơ mặt. Sau đó nàng mới ý thức được nàng đã đem bánh tình yêu của đầu gỗ nhà nàng cho người ta, Mặc Viên cười trừ: “Haha… Nhất Quân, lần sau ta lại làm cho ngươi nha!!!”“Tiểu oa nhi không cần phải sợ tiểu tử này, Vân lão ta đây sẽ dọn hắn thay ngươi.” Vân lão miệng nhai nhuồm nhoàm đưa tay vỗ ngực đảm bảo, còn không quên bổ sung thêm: “Ta chắc chắn đấy!”Bạch Nhất Quân mặt so với nhọ nồi không hơn không kém: “Sư phụ, người định nháo nữa sao?”“Hả?” Mặc Viên nghệch mặt.Sư phụ???? Lão nhân gia tóc trắng, râu trắng, vui vui vẻ vẻ, năng động hoạt bát như tiểu hài tử này là sư phụ của đầu gỗ cứng nhắc nhà nàng sao? Chuyện này không khoa học nha!!!“Ta không có đệ tử nhàm chán như ngươi!!!” Vân lão ghét bỏ nhìn Bạch Nhất Quân.“Lão nhân gia, người là sư phụ của hắn thật sao?” Mặc Viên vẫn có chút khó tin hỏi lại.“Ừm… Lúc trước thôi! Tiểu tử này quá nhàm chán, quá cứng ngắc, ta mới không có một đồ đệ như vậy!” Vân lão ôm đĩa bánh uất ức nói, còn bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, tiểu oa nhi đã có ý trung nhân chưa? Nếu chưa thì đừng để ý tiểu tử này nha! Hắn rất nhàm chán đó!”Mặc Viên: “…”Nàng nên nói cái gì bây giờ???Bạch Nhất Quân: “…”Còn có thể làm sư đồ nữa không đây??? Có sư phụ nào lại đào hố chôn đồ đệ mình như vậy sao?
Mặc Viên kéo lão nhân gia đi một mạch, sau khi bình tĩnh thì dừng lại, mỉm cười: “Lão nhân gia không sao chứ?”
“Không sao, không sao!” Vân lão phất phất tay.
“Vậy là tốt rồi! Lần sau gặp nàng ta thì người tránh đi không thôi nàng ta lại gây khó dễ cho người, ta có việc, đi trước!”
Mặc Viên nói rồi lững thững đi về Trúc Nguyệt Các.
Vân lão nhìn theo bóng người nho nhỏ ở phía xa cười đầy ẩn ý. Không ngờ ở đây lại có một tiểu cô nương tốt tính như vậy! Chuyện này vui rồi đây!!!
- ----------------------
Mặc Viên bưng điểm tâm tung tăng đi về phía thư phòng Tĩnh Các, trong đầu đã sớm vứt sự bực bội lúc nãy lên chín tầng mây xanh. Chưa vào cửa đã hô lớn:
“Đầu gỗ, ta tới rồi đây!!”
Bước vào nàng thấy Bạch Nhất Quân đang ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng. Mặc Viên vui vui vẻ vẻ chạy tới và chợt phát hiện ra còn có một người ở trong phòng này: “A… Lão nhân gia!”
Vân lão thấy nàng cũng vui mừng reo lên: “Tiểu cô nương…”
“Lão nhân gia đang làm gì ở đây vậy?” Mặc Viên vui vẻ bắt chuyện.
“A… ta sao?” Vân lão đảo mắt, nhìn thấy điểm tâm trên tay Mặc Viên liền tội nghiệp nói: “Ta đói bụng nên đang tìm đồ ăn.”
“Vậy người ăn tạm cái này đi.” Mặc Viên thật thà đưa luôn cái đĩa trên tay cho Vân lão chính thức quên mất lí do đến đây.
“Đa tạ tiểu cô nương.”
Bạch Nhất Quân ngồi ở kia nhìn hai người ta một câu ngươi một câu, quên luôn một người đang sống sờ sờ như hắn thì đen mặt:
“Mặc Tiểu Viên.”
“Hả?” Mặc Viên đang nói chuyện vui vẻ bị gọi tên thì đơ mặt. Sau đó nàng mới ý thức được nàng đã đem bánh tình yêu của đầu gỗ nhà nàng cho người ta, Mặc Viên cười trừ: “Haha… Nhất Quân, lần sau ta lại làm cho ngươi nha!!!”
“Tiểu oa nhi không cần phải sợ tiểu tử này, Vân lão ta đây sẽ dọn hắn thay ngươi.” Vân lão miệng nhai nhuồm nhoàm đưa tay vỗ ngực đảm bảo, còn không quên bổ sung thêm: “Ta chắc chắn đấy!”
Bạch Nhất Quân mặt so với nhọ nồi không hơn không kém: “Sư phụ, người định nháo nữa sao?”
“Hả?” Mặc Viên nghệch mặt.
Sư phụ???? Lão nhân gia tóc trắng, râu trắng, vui vui vẻ vẻ, năng động hoạt bát như tiểu hài tử này là sư phụ của đầu gỗ cứng nhắc nhà nàng sao? Chuyện này không khoa học nha!!!
“Ta không có đệ tử nhàm chán như ngươi!!!” Vân lão ghét bỏ nhìn Bạch Nhất Quân.
“Lão nhân gia, người là sư phụ của hắn thật sao?” Mặc Viên vẫn có chút khó tin hỏi lại.
“Ừm… Lúc trước thôi! Tiểu tử này quá nhàm chán, quá cứng ngắc, ta mới không có một đồ đệ như vậy!” Vân lão ôm đĩa bánh uất ức nói, còn bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, tiểu oa nhi đã có ý trung nhân chưa? Nếu chưa thì đừng để ý tiểu tử này nha! Hắn rất nhàm chán đó!”
Mặc Viên: “…”
Nàng nên nói cái gì bây giờ???
Bạch Nhất Quân: “…”
Còn có thể làm sư đồ nữa không đây??? Có sư phụ nào lại đào hố chôn đồ đệ mình như vậy sao?
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Mặc Viên kéo lão nhân gia đi một mạch, sau khi bình tĩnh thì dừng lại, mỉm cười: “Lão nhân gia không sao chứ?”“Không sao, không sao!” Vân lão phất phất tay.“Vậy là tốt rồi! Lần sau gặp nàng ta thì người tránh đi không thôi nàng ta lại gây khó dễ cho người, ta có việc, đi trước!”Mặc Viên nói rồi lững thững đi về Trúc Nguyệt Các.Vân lão nhìn theo bóng người nho nhỏ ở phía xa cười đầy ẩn ý. Không ngờ ở đây lại có một tiểu cô nương tốt tính như vậy! Chuyện này vui rồi đây!!!- ----------------------Mặc Viên bưng điểm tâm tung tăng đi về phía thư phòng Tĩnh Các, trong đầu đã sớm vứt sự bực bội lúc nãy lên chín tầng mây xanh. Chưa vào cửa đã hô lớn:“Đầu gỗ, ta tới rồi đây!!”Bước vào nàng thấy Bạch Nhất Quân đang ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng. Mặc Viên vui vui vẻ vẻ chạy tới và chợt phát hiện ra còn có một người ở trong phòng này: “A… Lão nhân gia!”Vân lão thấy nàng cũng vui mừng reo lên: “Tiểu cô nương…”“Lão nhân gia đang làm gì ở đây vậy?” Mặc Viên vui vẻ bắt chuyện.“A… ta sao?” Vân lão đảo mắt, nhìn thấy điểm tâm trên tay Mặc Viên liền tội nghiệp nói: “Ta đói bụng nên đang tìm đồ ăn.”“Vậy người ăn tạm cái này đi.” Mặc Viên thật thà đưa luôn cái đĩa trên tay cho Vân lão chính thức quên mất lí do đến đây.“Đa tạ tiểu cô nương.”Bạch Nhất Quân ngồi ở kia nhìn hai người ta một câu ngươi một câu, quên luôn một người đang sống sờ sờ như hắn thì đen mặt:“Mặc Tiểu Viên.”“Hả?” Mặc Viên đang nói chuyện vui vẻ bị gọi tên thì đơ mặt. Sau đó nàng mới ý thức được nàng đã đem bánh tình yêu của đầu gỗ nhà nàng cho người ta, Mặc Viên cười trừ: “Haha… Nhất Quân, lần sau ta lại làm cho ngươi nha!!!”“Tiểu oa nhi không cần phải sợ tiểu tử này, Vân lão ta đây sẽ dọn hắn thay ngươi.” Vân lão miệng nhai nhuồm nhoàm đưa tay vỗ ngực đảm bảo, còn không quên bổ sung thêm: “Ta chắc chắn đấy!”Bạch Nhất Quân mặt so với nhọ nồi không hơn không kém: “Sư phụ, người định nháo nữa sao?”“Hả?” Mặc Viên nghệch mặt.Sư phụ???? Lão nhân gia tóc trắng, râu trắng, vui vui vẻ vẻ, năng động hoạt bát như tiểu hài tử này là sư phụ của đầu gỗ cứng nhắc nhà nàng sao? Chuyện này không khoa học nha!!!“Ta không có đệ tử nhàm chán như ngươi!!!” Vân lão ghét bỏ nhìn Bạch Nhất Quân.“Lão nhân gia, người là sư phụ của hắn thật sao?” Mặc Viên vẫn có chút khó tin hỏi lại.“Ừm… Lúc trước thôi! Tiểu tử này quá nhàm chán, quá cứng ngắc, ta mới không có một đồ đệ như vậy!” Vân lão ôm đĩa bánh uất ức nói, còn bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, tiểu oa nhi đã có ý trung nhân chưa? Nếu chưa thì đừng để ý tiểu tử này nha! Hắn rất nhàm chán đó!”Mặc Viên: “…”Nàng nên nói cái gì bây giờ???Bạch Nhất Quân: “…”Còn có thể làm sư đồ nữa không đây??? Có sư phụ nào lại đào hố chôn đồ đệ mình như vậy sao?