Tác giả:

Sáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách…

Chương 142: Trở về

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Buổi chiều sau khi xong việc ở Hoàng cung, Bạch Nhất Quân an tĩnh ngồi trên xe ngựa trở về Tĩnh vương phủ. Lộc cà lộc cộc một hồi rốt cuộc đến nơi.Mục Phong: “Bẩm vương gia, đã đến phủ.”Bạch Nhất Quân bước xuống xe ngựa, đi vào phủ liền thấy lão quản gia: “Tham kiến vương gia.”“Ừm.” Bạch Nhất Quân phun ra một chữ rồi định đi thẳng nhưng lão quan gia lại lên tiếng: “Vương gia…”Bạch Nhất Quân dừng lại quay đầu nhìn Phúc bá ý hỏi ‘chuyện gì?’“Bẩm vương gia, Mặc cô nương vừa hồi phủ.” Phúc bá cung kính nói.“Đang ở đâu?” Bạch Nhất Quân nghe vậy tâm trạng tốt lên không ít.Ừm… Thỏ ngố trở về rồi… Ngày tháng buồn chán kết thúc rồi…“Đang ở vườn sau của Trúc Nguyệt Các.”“Ừm.”Dứt lời liền biến mất nhanh như một cơn gió.- ------------------Bạch Nhất Quân đi thẳng một đường tới vườn sau Trúc Nguyệt Các, từ xa thấy được bóng người quen thuộc đang ngồi, bên cạnh còn có Hạ Cữu và Tiểu Thanh, hắn nở nụ cười dịu dàng cất bước đi tới nhưng càng tới gần ánh mắt Bạch Nhất Quân lạnh dần, nụ cười cũng tắt hẳn.Đến nơi, Bạch Nhất Quân không nói lời nào đã rút kiếm chĩa thẳng vào người đang ngồi: “Ngươi là ai?”Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh bị hành động lưu loát này của Bạch Nhất Quân dọa cho đờ người, không cho ra nổi nửa cái phản ứng.Cùng lúc này trên cây một người nhảy xuống, giật lấy thanh kiếm của Bạch Nhất Quân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đại ca ơi, đao kiếm không có mắt, đừng đùa vậy chứ!”Bạch Nhất Quân khi có người tới gần định vung kiếm qua nhưng nhìn thấy người đó rồi thì kiềm lực tay lại, mặc nàng lấy đi thanh kiếm. Và hiển nhiên người đó không ai khác chính là Mặc Viên.Thấy nàng, Bạch Nhất quân theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu Mặc Viên: “Về khi nào?”“Mới vừa về luôn đó.” Mặc Viên vỗ một phát vào cái móng trên đầu mình nói.“Còn đây là ai?” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nữ nhân giống Mặc Viên đến năm phần đang ngồi ở kia.“À… Đây là Mặc Vi, bằng hữu mới của ta đó.” Mặc Viên vui vẻ nói.“Bằng hữu?” Bạch Nhất Quân khẽ nhướn mày.“Ừm… Đúng rồi đầu gỗ, nàng ấy có thể ở lại đây không? Có thể không?” Mặc Viên hai mắt lấp lánh nhìn hắn.Bạch Nhất Quân nhìn biểu cảm này của nàng, sâu kín thở dài.Hắn từ chối được sao?Đáp án là không!!!Bạch Nhất Quân: “Tùy nàng.”“Haha… Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà! Đầu gỗ đáng yêu quá đi!” Mặc Viên hi hi ha ha nói rồi nắm tay hắn kéo đi: “Đi! Chúng ta đi ăn cơm, hôm nay ta sẽ nấu.”Bạch Nhất Quân nắm lấy tay nàng mỉm cười: “Được.”Đi được vài bước, Mặc Viên chợt nhớ gì đó liền quay đầu lại nói với ba người ở đằng sau: “Mọi người cứ ăn cơm đi, không cần đợi ta.”Dứt lời liền kéo Bạch Nhất Quân đi mất.

Buổi chiều sau khi xong việc ở Hoàng cung, Bạch Nhất Quân an tĩnh ngồi trên xe ngựa trở về Tĩnh vương phủ. Lộc cà lộc cộc một hồi rốt cuộc đến nơi.

Mục Phong: “Bẩm vương gia, đã đến phủ.”

Bạch Nhất Quân bước xuống xe ngựa, đi vào phủ liền thấy lão quản gia: “Tham kiến vương gia.”

“Ừm.” Bạch Nhất Quân phun ra một chữ rồi định đi thẳng nhưng lão quan gia lại lên tiếng: “Vương gia…”

Bạch Nhất Quân dừng lại quay đầu nhìn Phúc bá ý hỏi ‘chuyện gì?’

“Bẩm vương gia, Mặc cô nương vừa hồi phủ.” Phúc bá cung kính nói.

“Đang ở đâu?” Bạch Nhất Quân nghe vậy tâm trạng tốt lên không ít.

Ừm… Thỏ ngố trở về rồi… Ngày tháng buồn chán kết thúc rồi…

“Đang ở vườn sau của Trúc Nguyệt Các.”

“Ừm.”

Dứt lời liền biến mất nhanh như một cơn gió.

- ------------------

Bạch Nhất Quân đi thẳng một đường tới vườn sau Trúc Nguyệt Các, từ xa thấy được bóng người quen thuộc đang ngồi, bên cạnh còn có Hạ Cữu và Tiểu Thanh, hắn nở nụ cười dịu dàng cất bước đi tới nhưng càng tới gần ánh mắt Bạch Nhất Quân lạnh dần, nụ cười cũng tắt hẳn.

Đến nơi, Bạch Nhất Quân không nói lời nào đã rút kiếm chĩa thẳng vào người đang ngồi: “Ngươi là ai?”

Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh bị hành động lưu loát này của Bạch Nhất Quân dọa cho đờ người, không cho ra nổi nửa cái phản ứng.

Cùng lúc này trên cây một người nhảy xuống, giật lấy thanh kiếm của Bạch Nhất Quân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đại ca ơi, đao kiếm không có mắt, đừng đùa vậy chứ!”

Bạch Nhất Quân khi có người tới gần định vung kiếm qua nhưng nhìn thấy người đó rồi thì kiềm lực tay lại, mặc nàng lấy đi thanh kiếm. Và hiển nhiên người đó không ai khác chính là Mặc Viên.

Thấy nàng, Bạch Nhất quân theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu Mặc Viên: “Về khi nào?”

“Mới vừa về luôn đó.” Mặc Viên vỗ một phát vào cái móng trên đầu mình nói.

“Còn đây là ai?” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nữ nhân giống Mặc Viên đến năm phần đang ngồi ở kia.

“À… Đây là Mặc Vi, bằng hữu mới của ta đó.” Mặc Viên vui vẻ nói.

“Bằng hữu?” Bạch Nhất Quân khẽ nhướn mày.

“Ừm… Đúng rồi đầu gỗ, nàng ấy có thể ở lại đây không? Có thể không?” Mặc Viên hai mắt lấp lánh nhìn hắn.

Bạch Nhất Quân nhìn biểu cảm này của nàng, sâu kín thở dài.

Hắn từ chối được sao?

Đáp án là không!!!

Bạch Nhất Quân: “Tùy nàng.”

“Haha… Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà! Đầu gỗ đáng yêu quá đi!” Mặc Viên hi hi ha ha nói rồi nắm tay hắn kéo đi: “Đi! Chúng ta đi ăn cơm, hôm nay ta sẽ nấu.”

Bạch Nhất Quân nắm lấy tay nàng mỉm cười: “Được.”

Đi được vài bước, Mặc Viên chợt nhớ gì đó liền quay đầu lại nói với ba người ở đằng sau: “Mọi người cứ ăn cơm đi, không cần đợi ta.”

Dứt lời liền kéo Bạch Nhất Quân đi mất.

Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!Tác giả: Diệp LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm tại trấn Mộc Thanh. Mặc Viên một thân nam trang chỉnh chu ôm lấy lọ gốm trang trí tinh xảo mỉm cười: - Phụ thân, mẫu thân. Buổi sáng tốt lành!!! Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau chùi hủ tro cốt: - Chúng ta sắp tới Hoàng Thành rồi. Di nguyện của hai người nữ nhi sắp hoàn thành rồi. Hai người có cao hứng không? Mặc Viên ôm hủ tro cốt ngẩn người nhớ lại. Từ lúc xuyên tới thời đại không hề có trong lịch sử này, vào thân thể này thì phụ thân Mặc Thân và mẫu thân Vũ thị đã chăm sóc nàng mười năm, nàng sớm coi họ như phụ mẫu ruột thịt của mình mà đối đãi. Kiếp trước nàng là cô nhi nên kiếp này nàng càng trân trọng hơn tình thương của họ. Phụ mẫu nàng rất yêu nhau, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn muốn cùng nhau một chỗ. Đó điển hình cho câu nói “một kiếp một đôi người”. Tự hỏi bản thân liệu mình có thể có được một tình yêu vĩnh cửu như vậy hay không???? - Cốc…..cốc…cốc.. - Khách quan, ngài có cần đưa bữa sáng lên phòng không ạ? Tiếng gõ cửa làm nàng sực tỉnh: - Không cần. - Vậy khách… Buổi chiều sau khi xong việc ở Hoàng cung, Bạch Nhất Quân an tĩnh ngồi trên xe ngựa trở về Tĩnh vương phủ. Lộc cà lộc cộc một hồi rốt cuộc đến nơi.Mục Phong: “Bẩm vương gia, đã đến phủ.”Bạch Nhất Quân bước xuống xe ngựa, đi vào phủ liền thấy lão quản gia: “Tham kiến vương gia.”“Ừm.” Bạch Nhất Quân phun ra một chữ rồi định đi thẳng nhưng lão quan gia lại lên tiếng: “Vương gia…”Bạch Nhất Quân dừng lại quay đầu nhìn Phúc bá ý hỏi ‘chuyện gì?’“Bẩm vương gia, Mặc cô nương vừa hồi phủ.” Phúc bá cung kính nói.“Đang ở đâu?” Bạch Nhất Quân nghe vậy tâm trạng tốt lên không ít.Ừm… Thỏ ngố trở về rồi… Ngày tháng buồn chán kết thúc rồi…“Đang ở vườn sau của Trúc Nguyệt Các.”“Ừm.”Dứt lời liền biến mất nhanh như một cơn gió.- ------------------Bạch Nhất Quân đi thẳng một đường tới vườn sau Trúc Nguyệt Các, từ xa thấy được bóng người quen thuộc đang ngồi, bên cạnh còn có Hạ Cữu và Tiểu Thanh, hắn nở nụ cười dịu dàng cất bước đi tới nhưng càng tới gần ánh mắt Bạch Nhất Quân lạnh dần, nụ cười cũng tắt hẳn.Đến nơi, Bạch Nhất Quân không nói lời nào đã rút kiếm chĩa thẳng vào người đang ngồi: “Ngươi là ai?”Hạ Cữu cùng Tiểu Thanh bị hành động lưu loát này của Bạch Nhất Quân dọa cho đờ người, không cho ra nổi nửa cái phản ứng.Cùng lúc này trên cây một người nhảy xuống, giật lấy thanh kiếm của Bạch Nhất Quân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đại ca ơi, đao kiếm không có mắt, đừng đùa vậy chứ!”Bạch Nhất Quân khi có người tới gần định vung kiếm qua nhưng nhìn thấy người đó rồi thì kiềm lực tay lại, mặc nàng lấy đi thanh kiếm. Và hiển nhiên người đó không ai khác chính là Mặc Viên.Thấy nàng, Bạch Nhất quân theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu Mặc Viên: “Về khi nào?”“Mới vừa về luôn đó.” Mặc Viên vỗ một phát vào cái móng trên đầu mình nói.“Còn đây là ai?” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nữ nhân giống Mặc Viên đến năm phần đang ngồi ở kia.“À… Đây là Mặc Vi, bằng hữu mới của ta đó.” Mặc Viên vui vẻ nói.“Bằng hữu?” Bạch Nhất Quân khẽ nhướn mày.“Ừm… Đúng rồi đầu gỗ, nàng ấy có thể ở lại đây không? Có thể không?” Mặc Viên hai mắt lấp lánh nhìn hắn.Bạch Nhất Quân nhìn biểu cảm này của nàng, sâu kín thở dài.Hắn từ chối được sao?Đáp án là không!!!Bạch Nhất Quân: “Tùy nàng.”“Haha… Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà! Đầu gỗ đáng yêu quá đi!” Mặc Viên hi hi ha ha nói rồi nắm tay hắn kéo đi: “Đi! Chúng ta đi ăn cơm, hôm nay ta sẽ nấu.”Bạch Nhất Quân nắm lấy tay nàng mỉm cười: “Được.”Đi được vài bước, Mặc Viên chợt nhớ gì đó liền quay đầu lại nói với ba người ở đằng sau: “Mọi người cứ ăn cơm đi, không cần đợi ta.”Dứt lời liền kéo Bạch Nhất Quân đi mất.

Chương 142: Trở về