Tại sao hắn lại đứng ngay chỗ mà mình đang nhìn chứ, tôi nên làm gì đây? Không lẽ nhìn hắn sao? Nhưng tim tôi nó không cho tôi ngừng mắt để í đến hắn, phải nói hắn rất đẹp trai khi cười, lộ chiếc răng khểnh mà tôi đã nghiện khi nhìn hắn cười. Lam Nhi - Nhỏ, con bạn thân của tôi, nó là người rất tốt bụng nhưng đôi khi nó lại làm tôi nhức đầu vì sự nhây, lầy của nó, thấy tôi đang ngồi thì nó nhào lại ôm tôi từ phía sau, tôi bất giác giật mình. - Mày đang làm gì thế? Nhỏ nói xong rồi ngồi lên bàn cùng tôi, nhìn đám nam đang chơi đá cầu. - Tao đang xem bọn con trai lớp mình tay nghề đá cầu có điêu luyện hay không! - Ờ... Tao tưởng mày nhìn ai chớ! Nhỏ nói xong nhìn tôi 1 cái bằng cặp mắt ma mị, khiến tôi ghê ghê nhưng cũng kệ. - Có coi ai đâu... - Thì là Ngô Nhật Hào đó... Bị nói trúng tim đen, mặt tôi hơi đỏ nhưng tôi đánh sang chủ đề khác liền nên vội kéo nó đi ăn. - Thôi... Đi ăn. - Tao quên đem tiền rồi... - Tao bao. Tôi biết khi nói câu này chắc chắn nó sẽ thay đổi 360 độ, từ buồn…
Chương 67
Yêu Bản ThânTác giả: AptrungmochiTruyện Ngôn TìnhTại sao hắn lại đứng ngay chỗ mà mình đang nhìn chứ, tôi nên làm gì đây? Không lẽ nhìn hắn sao? Nhưng tim tôi nó không cho tôi ngừng mắt để í đến hắn, phải nói hắn rất đẹp trai khi cười, lộ chiếc răng khểnh mà tôi đã nghiện khi nhìn hắn cười. Lam Nhi - Nhỏ, con bạn thân của tôi, nó là người rất tốt bụng nhưng đôi khi nó lại làm tôi nhức đầu vì sự nhây, lầy của nó, thấy tôi đang ngồi thì nó nhào lại ôm tôi từ phía sau, tôi bất giác giật mình. - Mày đang làm gì thế? Nhỏ nói xong rồi ngồi lên bàn cùng tôi, nhìn đám nam đang chơi đá cầu. - Tao đang xem bọn con trai lớp mình tay nghề đá cầu có điêu luyện hay không! - Ờ... Tao tưởng mày nhìn ai chớ! Nhỏ nói xong nhìn tôi 1 cái bằng cặp mắt ma mị, khiến tôi ghê ghê nhưng cũng kệ. - Có coi ai đâu... - Thì là Ngô Nhật Hào đó... Bị nói trúng tim đen, mặt tôi hơi đỏ nhưng tôi đánh sang chủ đề khác liền nên vội kéo nó đi ăn. - Thôi... Đi ăn. - Tao quên đem tiền rồi... - Tao bao. Tôi biết khi nói câu này chắc chắn nó sẽ thay đổi 360 độ, từ buồn… Tôi lặng lẽ trở vào căn biệt thự to lớn đơn độc trong sự tẻ nhạt kia, cảm giác bước vào cửa lớn như kiểu một cơn gió độc lạnh lẽo thấm vào da thịt, chỉ mới trở về nơi đây. Tôi đã cảm thấy sự lạnh lẽo, cô đơn ở đây bao trùm cả tâm trí. Suy cho c*̀ng, nghèo chưa chắc đã vui!. Nếu lựa chọn giữa giàu có nhưng cô đơn thì tôi chọn nghèo, không có gì cả nhưng tôi lại có người thân yêu bên cạnh. Như vậy, tôi c*̃ng đã đủ mãn nguyện rồi. Thật sự mà nói, tôi muốn bên cạnh gia đình hơn bao giờ hết. Nhưng có lẽ, bây giờ dù một chút c*̃ng không thể nào quay trở lại như trước nữa.Đau lòng nhất, vẫn phải nói đến Lộ Khiết. Từ lúc lên ba đến giờ, dượng và mẹ tôi đều hay đi công tác xa. Ít hôm mới về, có khi gần cả tháng trời c*̃ng không gặp được mặt. Bây giờ, ba mẹ tôi vẫn còn công tác ở bên nước ngoài. Chắc c*̃ng gần 2 tuần nữa mới thu xếp công việc về được. Lúc nó chào đời, tôi cứ nghĩ rằng Lộ Khiết sẽ được yêu thương hơn bất cứ lúc nào, nó sẽ được đi khắp mọi nơi mà nó muốn, đón nhận tình cảm gia đình, hơi ấm còn hơn cả tôi. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, ý trời c*̃ng không thể nào nghĩ tới được.Khi tôi vào trong cửa, tìm kiếm bóng hình nhỏ ở góc phòng khách, dáng vẻ nhỏ bé c*̉a Lộ Khiết hiện ra trước mắt, em ấy đang nằm dài trên cái bàn nhỏ được đặt ở một góc phòng khách với cả hàng tá bộ đồ chơi được vứt lung tung, nhìn sơ qua toàn là đồ đắc tiền. Nhưng từ lúc được tặng đến giờ, nó chả thèm động vào một lần nào cả. Khuôn mặt chán chường, đôi mắt to tròn đen láy c*̉a nó đượm buồn. Nó vẫn nằm đó dùng tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào con búp bê nhỏ trên cái bàn. Tôi mỉm cười buồn, nhìn nó một hồi lâu sau mới đi lại.- Sao hôm nay em ủ rủ thế?Nó nghe tiếng tôi thì vội ngốc đầu lên dậy, ánh mắt chờ đợi được giải tỏa. Nó thấy tôi thì cười híp mí, đôi môi chúm chím nở nụ cười vô c*̀ng tươi rói như hoa hướng dương đơn độc vừa nhìn thấy bình minh. Giọng nói dễ thương, trong trẻo phát ra.- Chị, sao nay chị về sớm thế ạ? Em ở nhà ên buồn lắm ạ...- Chị xin lỗi, hôm nay chị có việc nên về trễ một chút, em ở nhà có ngoan không?- Dạ có, em đã ăn đầy đủ 3 bữa trong một ngày với uống kẹo "đắng" rồi ạ!- Em giỏi lắm!Tôi khẽ gật đầu hài lòng, cười với nó.Thuốc đắng c*̉a nó
Tôi lặng lẽ trở vào căn biệt thự to lớn đơn độc trong sự tẻ nhạt kia, cảm giác bước vào cửa lớn như kiểu một cơn gió độc lạnh lẽo thấm vào da thịt, chỉ mới trở về nơi đây. Tôi đã cảm thấy sự lạnh lẽo, cô đơn ở đây bao trùm cả tâm trí. Suy cho c*̀ng, nghèo chưa chắc đã vui!. Nếu lựa chọn giữa giàu có nhưng cô đơn thì tôi chọn nghèo, không có gì cả nhưng tôi lại có người thân yêu bên cạnh. Như vậy, tôi c*̃ng đã đủ mãn nguyện rồi. Thật sự mà nói, tôi muốn bên cạnh gia đình hơn bao giờ hết. Nhưng có lẽ, bây giờ dù một chút c*̃ng không thể nào quay trở lại như trước nữa.
Đau lòng nhất, vẫn phải nói đến Lộ Khiết. Từ lúc lên ba đến giờ, dượng và mẹ tôi đều hay đi công tác xa. Ít hôm mới về, có khi gần cả tháng trời c*̃ng không gặp được mặt. Bây giờ, ba mẹ tôi vẫn còn công tác ở bên nước ngoài. Chắc c*̃ng gần 2 tuần nữa mới thu xếp công việc về được. Lúc nó chào đời, tôi cứ nghĩ rằng Lộ Khiết sẽ được yêu thương hơn bất cứ lúc nào, nó sẽ được đi khắp mọi nơi mà nó muốn, đón nhận tình cảm gia đình, hơi ấm còn hơn cả tôi. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, ý trời c*̃ng không thể nào nghĩ tới được.
Khi tôi vào trong cửa, tìm kiếm bóng hình nhỏ ở góc phòng khách, dáng vẻ nhỏ bé c*̉a Lộ Khiết hiện ra trước mắt, em ấy đang nằm dài trên cái bàn nhỏ được đặt ở một góc phòng khách với cả hàng tá bộ đồ chơi được vứt lung tung, nhìn sơ qua toàn là đồ đắc tiền. Nhưng từ lúc được tặng đến giờ, nó chả thèm động vào một lần nào cả. Khuôn mặt chán chường, đôi mắt to tròn đen láy c*̉a nó đượm buồn. Nó vẫn nằm đó dùng tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào con búp bê nhỏ trên cái bàn. Tôi mỉm cười buồn, nhìn nó một hồi lâu sau mới đi lại.
- Sao hôm nay em ủ rủ thế?
Nó nghe tiếng tôi thì vội ngốc đầu lên dậy, ánh mắt chờ đợi được giải tỏa. Nó thấy tôi thì cười híp mí, đôi môi chúm chím nở nụ cười vô c*̀ng tươi rói như hoa hướng dương đơn độc vừa nhìn thấy bình minh. Giọng nói dễ thương, trong trẻo phát ra.
- Chị, sao nay chị về sớm thế ạ? Em ở nhà ên buồn lắm ạ...
- Chị xin lỗi, hôm nay chị có việc nên về trễ một chút, em ở nhà có ngoan không?
- Dạ có, em đã ăn đầy đủ 3 bữa trong một ngày với uống kẹo "đắng" rồi ạ!
- Em giỏi lắm!
Tôi khẽ gật đầu hài lòng, cười với nó.
Thuốc đắng c*̉a nó
Yêu Bản ThânTác giả: AptrungmochiTruyện Ngôn TìnhTại sao hắn lại đứng ngay chỗ mà mình đang nhìn chứ, tôi nên làm gì đây? Không lẽ nhìn hắn sao? Nhưng tim tôi nó không cho tôi ngừng mắt để í đến hắn, phải nói hắn rất đẹp trai khi cười, lộ chiếc răng khểnh mà tôi đã nghiện khi nhìn hắn cười. Lam Nhi - Nhỏ, con bạn thân của tôi, nó là người rất tốt bụng nhưng đôi khi nó lại làm tôi nhức đầu vì sự nhây, lầy của nó, thấy tôi đang ngồi thì nó nhào lại ôm tôi từ phía sau, tôi bất giác giật mình. - Mày đang làm gì thế? Nhỏ nói xong rồi ngồi lên bàn cùng tôi, nhìn đám nam đang chơi đá cầu. - Tao đang xem bọn con trai lớp mình tay nghề đá cầu có điêu luyện hay không! - Ờ... Tao tưởng mày nhìn ai chớ! Nhỏ nói xong nhìn tôi 1 cái bằng cặp mắt ma mị, khiến tôi ghê ghê nhưng cũng kệ. - Có coi ai đâu... - Thì là Ngô Nhật Hào đó... Bị nói trúng tim đen, mặt tôi hơi đỏ nhưng tôi đánh sang chủ đề khác liền nên vội kéo nó đi ăn. - Thôi... Đi ăn. - Tao quên đem tiền rồi... - Tao bao. Tôi biết khi nói câu này chắc chắn nó sẽ thay đổi 360 độ, từ buồn… Tôi lặng lẽ trở vào căn biệt thự to lớn đơn độc trong sự tẻ nhạt kia, cảm giác bước vào cửa lớn như kiểu một cơn gió độc lạnh lẽo thấm vào da thịt, chỉ mới trở về nơi đây. Tôi đã cảm thấy sự lạnh lẽo, cô đơn ở đây bao trùm cả tâm trí. Suy cho c*̀ng, nghèo chưa chắc đã vui!. Nếu lựa chọn giữa giàu có nhưng cô đơn thì tôi chọn nghèo, không có gì cả nhưng tôi lại có người thân yêu bên cạnh. Như vậy, tôi c*̃ng đã đủ mãn nguyện rồi. Thật sự mà nói, tôi muốn bên cạnh gia đình hơn bao giờ hết. Nhưng có lẽ, bây giờ dù một chút c*̃ng không thể nào quay trở lại như trước nữa.Đau lòng nhất, vẫn phải nói đến Lộ Khiết. Từ lúc lên ba đến giờ, dượng và mẹ tôi đều hay đi công tác xa. Ít hôm mới về, có khi gần cả tháng trời c*̃ng không gặp được mặt. Bây giờ, ba mẹ tôi vẫn còn công tác ở bên nước ngoài. Chắc c*̃ng gần 2 tuần nữa mới thu xếp công việc về được. Lúc nó chào đời, tôi cứ nghĩ rằng Lộ Khiết sẽ được yêu thương hơn bất cứ lúc nào, nó sẽ được đi khắp mọi nơi mà nó muốn, đón nhận tình cảm gia đình, hơi ấm còn hơn cả tôi. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, ý trời c*̃ng không thể nào nghĩ tới được.Khi tôi vào trong cửa, tìm kiếm bóng hình nhỏ ở góc phòng khách, dáng vẻ nhỏ bé c*̉a Lộ Khiết hiện ra trước mắt, em ấy đang nằm dài trên cái bàn nhỏ được đặt ở một góc phòng khách với cả hàng tá bộ đồ chơi được vứt lung tung, nhìn sơ qua toàn là đồ đắc tiền. Nhưng từ lúc được tặng đến giờ, nó chả thèm động vào một lần nào cả. Khuôn mặt chán chường, đôi mắt to tròn đen láy c*̉a nó đượm buồn. Nó vẫn nằm đó dùng tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào con búp bê nhỏ trên cái bàn. Tôi mỉm cười buồn, nhìn nó một hồi lâu sau mới đi lại.- Sao hôm nay em ủ rủ thế?Nó nghe tiếng tôi thì vội ngốc đầu lên dậy, ánh mắt chờ đợi được giải tỏa. Nó thấy tôi thì cười híp mí, đôi môi chúm chím nở nụ cười vô c*̀ng tươi rói như hoa hướng dương đơn độc vừa nhìn thấy bình minh. Giọng nói dễ thương, trong trẻo phát ra.- Chị, sao nay chị về sớm thế ạ? Em ở nhà ên buồn lắm ạ...- Chị xin lỗi, hôm nay chị có việc nên về trễ một chút, em ở nhà có ngoan không?- Dạ có, em đã ăn đầy đủ 3 bữa trong một ngày với uống kẹo "đắng" rồi ạ!- Em giỏi lắm!Tôi khẽ gật đầu hài lòng, cười với nó.Thuốc đắng c*̉a nó