Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…

Chương 8: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (7)

Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit:SSNNA_anh12+lilianjhs_Beta:SSNNA_anh12Lạc Yên ở bên này ôm Hàn Lạc Thần khóc rống, bên kia, Tinh Liên gần như phải đem cái Duyệt Lai khách sạn này lật tung lên.Tiểu tổ tông rõ ràng đáp ứng ở yên nơi này ngoan ngoãn chờ nàng, thế mà nàng vừa rời đi chốc lát, quay lại đã không thấy tăm hơi?Tinh Liên trong đầu hiện ra đủ kiểu khả năng, đặc biệt là vừa mới từ trong miệng khách nhân nghe nói có người ở khách đ**m nháo sự, nàng càng thêm nôn nóng.Tinh Liên vẻ mặt đưa đám, một bên tìm kiếm các nơi, một bên nghĩ rằng không biết có nên phát tin tức tìm người tại đây, nàng lo lắng tiểu thư nhà nàng bị những người đó bắt đi.Thời điểm Tinh Liên tìm được cái nhã gian này, Lạc Yên đang muốn bôi thượng dược cho Hàn Lạc Thần, quần áo lột một nửa."!!!" Tinh Liên lập tức sung huyết não, xem từ phương hướng của nàng thì tiểu thư nhà nàng đang bị một nam tử xa lạ ôm trong lồng ngực, mà nam nhân kia giờ phút này quần áo vẫn là bất chỉnh!!!"Đăng đồ tử[1], ngươi đã làm gì tiểu thư nhà ta?!!" Tinh Liên không chút do dự rút kiếm.[1] Đăng đồ tử: Yêu râu xanh, thường chỉ những người háo sắc. Còn có nguyên câu chuyện về cái này luôn, ai hứng thú thì lên search google.Kiếm quang thoáng hiện, Lạc Yên vội vàng che trước mặt Hàn Lạc Thần, "A Liên, ngươi mau dừng tay, hắn không phải người xấu.""Tiểu thư!" Tinh Liên nhìn đến hành động này của nàng, vội vàng thu hồi kiếm, "Tiểu thư làm gì vậy? Ngươi như thế nào chạy đến nơi này? Còn cùng đăng...... Khụ khụ, vị công tử này ở cùng một chỗ?""Ai nha, A Liên ngươi đừng động!" Lạc Yên không thèm để ý mà xua xua tay, "Dù sao Lạc Thần không phải người xấu!"Tinh Liên: "!!!" Lạc Thần?! Quen biết bao lâu mà đã kêu tên?!Hàn Lạc Thần: "......" Là người A Yên có quen biết? Hảo đi, tuy rằng nàng kêu tên hắn khiến hắn thật cao hứng, nhưng là nếu nàng là theo thói quen mà nói thì hắn thực không cao hứng a, theo thói quen chẳng phải nghĩa là nàng gặp mỗi người đều sẽ như vậy?Lạc Yên đơn giản nói với Tinh Liên về tình huống của Hàn Lạc Thần: "A Liên A Liên, ta cứu người đó!" Nàng ríu rít mà nói, như là làm nũng và cổ vũ đều giống nhau.Tinh Liên không nhịn được mà sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Tiểu thư lợi hại nhất......" Lạc Yên lập tức cong cong đôi mắt."Bất quá A Yên......" Hàn Lạc Thần bỗng nhiên mở miệng, đem sự chú ý của Lạc Yên dẫn đi, ánh mắt hắn chuyên chú mà dừng trên người tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Giờ khắc này, trong ánh mắt nàng chỉ có một mình hắn, như vậy cảm giác thật tốt. Hắn nhịn không được gợi lên khóe môi, bất quá vẫn là muốn giáo dục nàng: "Ngươi về sau không thể lại làm ra việc nguy hiểm như vậy, tự tiện hành động là không tốt, nếu đụng tới người xấu liền không thể được."Tinh Liên tuy rằng không vừa mắt Hàn Lạc Thần lơ đãng tỏa ra rét lạnh, nhưng là không thể không nói, hắn giáo dục Lạc Yên vẫn là thực không tồi. Tiểu thư nhà bọn họ quá thiện lương, còn quá thiên chân, như vậy thật sự không tốt, không tốt......"Ta không có luôn như vậy." Lạc Yên bỗng nhiên mở miệng, chuyên chú mà nhìn vào đôi mắt hắn, thanh âm mềm mại ngọt nị: "Chỉ là đối với ngươi nha." Nàng lại lặp lại một lần: "Chỉ là đối với ngươi nha." Nàng cong cong đôi mắt, "Ta biết không thể luôn là như vậy, nhưng là ta biết ngươi không phải người xấu, cho nên mới nhịn không được giúp ngươi a."Đại khái không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Hàn Lạc Thần không khỏi ngẩn người, cảm giác ngực trướng trướng, dường như phảng phất có thứ gì muốn chui từ dưới đất lên mà ra, thanh âm hắn không tự giác nhu hòa xuống: "Kia cũng không đúng." Hắn mở miệng nói: "Vạn nhất người đuổi giết ta cực kì hung ác, bọn họ thương tổn ngươi thì làm sao bây giờ?"Nàng lúc nãy đem hắn kéo vào nhã gian không bị những người đó phát hiện, mà cái nhã gian này lại là ghi danh Hiên Viên cốc, bọn họ mới không dám điều tra, nhưng mà nếu không phải như vậy?Tinh Liên cảm thấy mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Tiểu thư nhà bọn họ rõ ràng đang nghe người nam nhân này nói, nàng nghĩ, nếu là nàng nói, Lạc Yên đã sớm chơi xấu nói sang chuyện khác.

Edit

:

SSNNA_anh12

+

lilianjhs_

Beta:

SSNNA_anh12

Lạc Yên ở bên này ôm Hàn Lạc Thần khóc rống, bên kia, Tinh Liên gần như phải đem cái Duyệt Lai khách sạn này lật tung lên.

Tiểu tổ tông rõ ràng đáp ứng ở yên nơi này ngoan ngoãn chờ nàng, thế mà nàng vừa rời đi chốc lát, quay lại đã không thấy tăm hơi?

Tinh Liên trong đầu hiện ra đủ kiểu khả năng, đặc biệt là vừa mới từ trong miệng khách nhân nghe nói có người ở khách đ**m nháo sự, nàng càng thêm nôn nóng.

Tinh Liên vẻ mặt đưa đám, một bên tìm kiếm các nơi, một bên nghĩ rằng không biết có nên phát tin tức tìm người tại đây, nàng lo lắng tiểu thư nhà nàng bị những người đó bắt đi.

Thời điểm Tinh Liên tìm được cái nhã gian này, Lạc Yên đang muốn bôi thượng dược cho Hàn Lạc Thần, quần áo lột một nửa.

"!!!" Tinh Liên lập tức sung huyết não, xem từ phương hướng của nàng thì tiểu thư nhà nàng đang bị một nam tử xa lạ ôm trong lồng ngực, mà nam nhân kia giờ phút này quần áo vẫn là bất chỉnh!!!

"Đăng đồ tử

[1]

, ngươi đã làm gì tiểu thư nhà ta?!!" Tinh Liên không chút do dự rút kiếm.

[1] Đăng đồ tử: Yêu râu xanh, thường chỉ những người háo sắc. Còn có nguyên câu chuyện về cái này luôn, ai hứng thú thì lên search google.

Kiếm quang thoáng hiện, Lạc Yên vội vàng che trước mặt Hàn Lạc Thần, "A Liên, ngươi mau dừng tay, hắn không phải người xấu."

"Tiểu thư!" Tinh Liên nhìn đến hành động này của nàng, vội vàng thu hồi kiếm, "Tiểu thư làm gì vậy? Ngươi như thế nào chạy đến nơi này? Còn cùng đăng...... Khụ khụ, vị công tử này ở cùng một chỗ?"

"Ai nha, A Liên ngươi đừng động!" Lạc Yên không thèm để ý mà xua xua tay, "Dù sao Lạc Thần không phải người xấu!"

Tinh Liên: "!!!" Lạc Thần?! Quen biết bao lâu mà đã kêu tên?!

Hàn Lạc Thần: "......" Là người A Yên có quen biết? Hảo đi, tuy rằng nàng kêu tên hắn khiến hắn thật cao hứng, nhưng là nếu nàng là theo thói quen mà nói thì hắn thực không cao hứng a, theo thói quen chẳng phải nghĩa là nàng gặp mỗi người đều sẽ như vậy?

Lạc Yên đơn giản nói với Tinh Liên về tình huống của Hàn Lạc Thần: "A Liên A Liên, ta cứu người đó!" Nàng ríu rít mà nói, như là làm nũng và cổ vũ đều giống nhau.

Tinh Liên không nhịn được mà sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Tiểu thư lợi hại nhất......" Lạc Yên lập tức cong cong đôi mắt.

"Bất quá A Yên......" Hàn Lạc Thần bỗng nhiên mở miệng, đem sự chú ý của Lạc Yên dẫn đi, ánh mắt hắn chuyên chú mà dừng trên người tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Giờ khắc này, trong ánh mắt nàng chỉ có một mình hắn, như vậy cảm giác thật tốt. Hắn nhịn không được gợi lên khóe môi, bất quá vẫn là muốn giáo dục nàng: "Ngươi về sau không thể lại làm ra việc nguy hiểm như vậy, tự tiện hành động là không tốt, nếu đụng tới người xấu liền không thể được."

Tinh Liên tuy rằng không vừa mắt Hàn Lạc Thần lơ đãng tỏa ra rét lạnh, nhưng là không thể không nói, hắn giáo dục Lạc Yên vẫn là thực không tồi. Tiểu thư nhà bọn họ quá thiện lương, còn quá thiên chân, như vậy thật sự không tốt, không tốt......

"Ta không có luôn như vậy." Lạc Yên bỗng nhiên mở miệng, chuyên chú mà nhìn vào đôi mắt hắn, thanh âm mềm mại ngọt nị: "Chỉ là đối với ngươi nha." Nàng lại lặp lại một lần: "Chỉ là đối với ngươi nha." Nàng cong cong đôi mắt, "Ta biết không thể luôn là như vậy, nhưng là ta biết ngươi không phải người xấu, cho nên mới nhịn không được giúp ngươi a."

Đại khái không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Hàn Lạc Thần không khỏi ngẩn người, cảm giác ngực trướng trướng, dường như phảng phất có thứ gì muốn chui từ dưới đất lên mà ra, thanh âm hắn không tự giác nhu hòa xuống: "Kia cũng không đúng." Hắn mở miệng nói: "Vạn nhất người đuổi giết ta cực kì hung ác, bọn họ thương tổn ngươi thì làm sao bây giờ?"

Nàng lúc nãy đem hắn kéo vào nhã gian không bị những người đó phát hiện, mà cái nhã gian này lại là ghi danh Hiên Viên cốc, bọn họ mới không dám điều tra, nhưng mà nếu không phải như vậy?

Tinh Liên cảm thấy mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Tiểu thư nhà bọn họ rõ ràng đang nghe người nam nhân này nói, nàng nghĩ, nếu là nàng nói, Lạc Yên đã sớm chơi xấu nói sang chuyện khác.

Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit:SSNNA_anh12+lilianjhs_Beta:SSNNA_anh12Lạc Yên ở bên này ôm Hàn Lạc Thần khóc rống, bên kia, Tinh Liên gần như phải đem cái Duyệt Lai khách sạn này lật tung lên.Tiểu tổ tông rõ ràng đáp ứng ở yên nơi này ngoan ngoãn chờ nàng, thế mà nàng vừa rời đi chốc lát, quay lại đã không thấy tăm hơi?Tinh Liên trong đầu hiện ra đủ kiểu khả năng, đặc biệt là vừa mới từ trong miệng khách nhân nghe nói có người ở khách đ**m nháo sự, nàng càng thêm nôn nóng.Tinh Liên vẻ mặt đưa đám, một bên tìm kiếm các nơi, một bên nghĩ rằng không biết có nên phát tin tức tìm người tại đây, nàng lo lắng tiểu thư nhà nàng bị những người đó bắt đi.Thời điểm Tinh Liên tìm được cái nhã gian này, Lạc Yên đang muốn bôi thượng dược cho Hàn Lạc Thần, quần áo lột một nửa."!!!" Tinh Liên lập tức sung huyết não, xem từ phương hướng của nàng thì tiểu thư nhà nàng đang bị một nam tử xa lạ ôm trong lồng ngực, mà nam nhân kia giờ phút này quần áo vẫn là bất chỉnh!!!"Đăng đồ tử[1], ngươi đã làm gì tiểu thư nhà ta?!!" Tinh Liên không chút do dự rút kiếm.[1] Đăng đồ tử: Yêu râu xanh, thường chỉ những người háo sắc. Còn có nguyên câu chuyện về cái này luôn, ai hứng thú thì lên search google.Kiếm quang thoáng hiện, Lạc Yên vội vàng che trước mặt Hàn Lạc Thần, "A Liên, ngươi mau dừng tay, hắn không phải người xấu.""Tiểu thư!" Tinh Liên nhìn đến hành động này của nàng, vội vàng thu hồi kiếm, "Tiểu thư làm gì vậy? Ngươi như thế nào chạy đến nơi này? Còn cùng đăng...... Khụ khụ, vị công tử này ở cùng một chỗ?""Ai nha, A Liên ngươi đừng động!" Lạc Yên không thèm để ý mà xua xua tay, "Dù sao Lạc Thần không phải người xấu!"Tinh Liên: "!!!" Lạc Thần?! Quen biết bao lâu mà đã kêu tên?!Hàn Lạc Thần: "......" Là người A Yên có quen biết? Hảo đi, tuy rằng nàng kêu tên hắn khiến hắn thật cao hứng, nhưng là nếu nàng là theo thói quen mà nói thì hắn thực không cao hứng a, theo thói quen chẳng phải nghĩa là nàng gặp mỗi người đều sẽ như vậy?Lạc Yên đơn giản nói với Tinh Liên về tình huống của Hàn Lạc Thần: "A Liên A Liên, ta cứu người đó!" Nàng ríu rít mà nói, như là làm nũng và cổ vũ đều giống nhau.Tinh Liên không nhịn được mà sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Tiểu thư lợi hại nhất......" Lạc Yên lập tức cong cong đôi mắt."Bất quá A Yên......" Hàn Lạc Thần bỗng nhiên mở miệng, đem sự chú ý của Lạc Yên dẫn đi, ánh mắt hắn chuyên chú mà dừng trên người tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Giờ khắc này, trong ánh mắt nàng chỉ có một mình hắn, như vậy cảm giác thật tốt. Hắn nhịn không được gợi lên khóe môi, bất quá vẫn là muốn giáo dục nàng: "Ngươi về sau không thể lại làm ra việc nguy hiểm như vậy, tự tiện hành động là không tốt, nếu đụng tới người xấu liền không thể được."Tinh Liên tuy rằng không vừa mắt Hàn Lạc Thần lơ đãng tỏa ra rét lạnh, nhưng là không thể không nói, hắn giáo dục Lạc Yên vẫn là thực không tồi. Tiểu thư nhà bọn họ quá thiện lương, còn quá thiên chân, như vậy thật sự không tốt, không tốt......"Ta không có luôn như vậy." Lạc Yên bỗng nhiên mở miệng, chuyên chú mà nhìn vào đôi mắt hắn, thanh âm mềm mại ngọt nị: "Chỉ là đối với ngươi nha." Nàng lại lặp lại một lần: "Chỉ là đối với ngươi nha." Nàng cong cong đôi mắt, "Ta biết không thể luôn là như vậy, nhưng là ta biết ngươi không phải người xấu, cho nên mới nhịn không được giúp ngươi a."Đại khái không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Hàn Lạc Thần không khỏi ngẩn người, cảm giác ngực trướng trướng, dường như phảng phất có thứ gì muốn chui từ dưới đất lên mà ra, thanh âm hắn không tự giác nhu hòa xuống: "Kia cũng không đúng." Hắn mở miệng nói: "Vạn nhất người đuổi giết ta cực kì hung ác, bọn họ thương tổn ngươi thì làm sao bây giờ?"Nàng lúc nãy đem hắn kéo vào nhã gian không bị những người đó phát hiện, mà cái nhã gian này lại là ghi danh Hiên Viên cốc, bọn họ mới không dám điều tra, nhưng mà nếu không phải như vậy?Tinh Liên cảm thấy mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Tiểu thư nhà bọn họ rõ ràng đang nghe người nam nhân này nói, nàng nghĩ, nếu là nàng nói, Lạc Yên đã sớm chơi xấu nói sang chuyện khác.

Chương 8: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (7)