Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…
Chương 16: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (15)
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit + Beta: SSNNA_anh12Nói xong, Hàn Lạc Thần lại quay đầu giới thiệu cho Lạc Yên: "Vị này là Trần thúc, là......quản gia trong nhà ta."Lạc Yên lập tức ngọt ngào chào hỏi: "Chào Trần thúc!"Trần thúc còn chưa phục hồi tinh thần, lại mới nghe được Hàn Lạc Thần giới thiệu Lạc Yên, hắn liền nhịn không được tự bổ não mình.Lạc Yên, Lạc Thần? Tiểu thư?Chẳng lẽ vị cô nương này là nữ nhi tư sinh của chủ tử?Không đúng a, chủ tử với chủ mẫu tình thâm nghĩa trọng, sao có thể làm ra cái gì nữ nhi tư sinh? Hơn nữa nếu là nữ nhi tư sinh, mặt thiếu chủ lúc này hẳn là phải lạnh lẽo lắm đi?Nhìn đến biểu tình quỷ dị trên mặt Trần thúc, Hàn Lạc Thần liền biết hắn lại tự bổ sung một ít suy nghĩ kì quái trong đầu.Hắn không tự nhiên đen mặt lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, A Yên là ân nhân cứu mạng của ta." Thật là, Trần thúc sao lại luôn có những suy nghĩ kỳ quái như vậy?Hắn không nhắc tới họ của Lạc Yên với Trần thúc. Một mặt là bởi vì Lạc Yên đã nói qua, nàng rời nhà trốn đi vì muốn làm nữ hiệp, về mặt còn lại là lo lắng phụ thân nàng sẽ dựa vào đây điều tra tìm được nàng.Tuy rằng hắn nguyên lai là tính toán tiếp cận Lạc Yên để được Hiên Viên cốc trợ giúp, nhưng là cái ý niệm kia đã sớm bị hắn ném đến rất xa.Nàng là tất cả ấm áp của hắn, hắn sao có thể lợi dụng nàng?Lạc Yên đã đuổi kịp mạch não Hàn Lạc Thần: "Trần thúc, ta họ Lạc, Lạc thủy Lạc [1]."[1] Chỗ này ta cũng không biết Lạc thủy Lạc ý là gì.Trần thúc xấu hổ mà cười cười, ho khan một tiếng, nói: "...... Là thuộc hạ nghĩ sai rồi, là thuộc hạ nghĩ sai rồi."Hàn Lạc Thần cũng không hề so đo chuyện này: "A Yên muốn ở chỗ này một đoạn thời gian, ngươi cho người chuẩn bị phòng cho nàng đi.""Vâng." Trần thúc vội gật đầu, tuy rằng đã bỏ qua suy đoán Lạc Yên là chủ tử tư sinh nữ nhi, nhưng là hiện tại, suy nghĩ của hắn lại chuyển tới một địa phương khác......Tỷ như, tiểu thư cùng thiếu chủ đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi a!"...... Không cần để ý đến hắn." Nhìn Trần thúc còn đứng tại chỗ ngây ngô cười, Hàn Lạc Thần quyết đoán quyết định bỏ qua hắn, kéo tay Lạc Yên: "Chúng ta đi vào trước đi."Lạc Yên gật gật đầu, đi theo phía sau hắn vào cửa. Đại khái là chưa thấy người nào như Trần thúc, lúc vào cửa còn tò mò mà quay đầu lại nhìn hắn một cái."Làm sao vậy?" Hàn Lạc Thần tự nhiên cũng nhìn thấy hành động của nàng, nhịn không được mở miệng hỏi.Lạc Yên lắc đầu, hướng hắn cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Trần thúc rất có ý tứ mà thôi!"Hàn Lạc Thần: "......" Bổ não quá nhiều liền tính có ý tứ? "......Sau này quen liền tốt."Lạc Yên cười cười, không nói chuyện, đi theo hắn đi vào nhà, lúc này mới chú ý tới, tòa nhà này từ bên ngoài xem là thực cổ xưa, nhưng là bên trong thật ra thập phần tinh xảo, cái này có tính là bại nhứ kỳ ngoại, kim ngọc kỳ trung [2]?[2] Bại nhứ kỳ ngoại, kim ngọc kỳ trung: Bên ngoài rách nát, bên trong vàng ngọc. Kiểu như câu "Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong cảnh đẹp nên thơ trữ tình" của mình í.Hàn Lạc Thần chủ động mang nàng tham quan tòa nhà, Lạc Yên cũng nể tình mà bồi hắn đi dạo khắp nơi, thẳng đến khi Trần thúc đã khôi phục bình thường gọi bọn họ đi ăn cơm, hành trình tham quan của hai người mới kết thúc.Thời điểm hai người ăn cơm, Trần thúc bỗng nhiên nhảy ra, nói với Hàn Lạc Thần là hắn đã an bài cho Lạc Yên ở Kiêm Gia viên.Lạc Yên không biết Kiêm Gia viên là nơi nào, chỉ là nhìn đến bộ dáng sửng sốt của Hàn Lạc Thần, nàng liền suy đoán rằng Kiêm Gia viên có ý nghĩa đặc biệt gì đó."Kiêm Gia viên? Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương [3]......" Lạc Yên vẫn duy trì thái độ tò mò của mình, hỏi: "Tên của vườn kia là lấy từ Kinh Thi [4] sao?"[3] Hai câu trên trích từ bài thơ Kiêm Gia 1:Kiêm gia thương thương,Bạch lộ vi sương.Sở vị y nhân,Tại thuỷ nhất phương.Tố hồi tùng chi,Đạo trở thả trường,Tố du tùng chi,Uyển tại thuỷ trung ương.Dịch nghĩa:Lau lách rườm rà xanh tốt,Móc trắng làm sương,Người mà mình nói đếnThì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.Đi ngược dòng mà theo cùng,Đường đi hiểm trở, lại xa dài.Đi xuôi dòng mà theo cùng.Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).[4] Kinh Thi: là một bộ tổng hợp thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Kiêm Gia là một bài thơ trong tập (gồm Kiêm Gia 1, 2, và 3).Hàn Lạc Thần gật gật đầu, biểu tình phức tạp khó phân biệt hiên trên mặt, nhưng thật ra không có bảo Trần thúc chuẩn bị lại phòng cho nàng, chỉ là liếc mắt cảnh cáo Trần thúc một cái.Kiêm Gia viên, nơi của chủ mẫu.Trần thúc an bài cho Lạc Yên ở chỗ đó, cũng chỉ là muốn nhìn xem Hàn Lạc Thần đối với Lạc Yên là có ý gì thôi, không nghĩ tới là sẽ nhận được cảnh cáo......
Edit + Beta: SSNNA_anh12
Nói xong, Hàn Lạc Thần lại quay đầu giới thiệu cho Lạc Yên: "Vị này là Trần thúc, là......quản gia trong nhà ta."
Lạc Yên lập tức ngọt ngào chào hỏi: "Chào Trần thúc!"
Trần thúc còn chưa phục hồi tinh thần, lại mới nghe được Hàn Lạc Thần giới thiệu Lạc Yên, hắn liền nhịn không được tự bổ não mình.
Lạc Yên, Lạc Thần? Tiểu thư?
Chẳng lẽ vị cô nương này là nữ nhi tư sinh của chủ tử?
Không đúng a, chủ tử với chủ mẫu tình thâm nghĩa trọng, sao có thể làm ra cái gì nữ nhi tư sinh? Hơn nữa nếu là nữ nhi tư sinh, mặt thiếu chủ lúc này hẳn là phải lạnh lẽo lắm đi?
Nhìn đến biểu tình quỷ dị trên mặt Trần thúc, Hàn Lạc Thần liền biết hắn lại tự bổ sung một ít suy nghĩ kì quái trong đầu.
Hắn không tự nhiên đen mặt lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, A Yên là ân nhân cứu mạng của ta." Thật là, Trần thúc sao lại luôn có những suy nghĩ kỳ quái như vậy?
Hắn không nhắc tới họ của Lạc Yên với Trần thúc. Một mặt là bởi vì Lạc Yên đã nói qua, nàng rời nhà trốn đi vì muốn làm nữ hiệp, về mặt còn lại là lo lắng phụ thân nàng sẽ dựa vào đây điều tra tìm được nàng.
Tuy rằng hắn nguyên lai là tính toán tiếp cận Lạc Yên để được Hiên Viên cốc trợ giúp, nhưng là cái ý niệm kia đã sớm bị hắn ném đến rất xa.
Nàng là tất cả ấm áp của hắn, hắn sao có thể lợi dụng nàng?
Lạc Yên đã đuổi kịp mạch não Hàn Lạc Thần: "Trần thúc, ta họ Lạc, Lạc thủy Lạc [1]."
[1] Chỗ này ta cũng không biết Lạc thủy Lạc ý là gì.
Trần thúc xấu hổ mà cười cười, ho khan một tiếng, nói: "...... Là thuộc hạ nghĩ sai rồi, là thuộc hạ nghĩ sai rồi."
Hàn Lạc Thần cũng không hề so đo chuyện này: "A Yên muốn ở chỗ này một đoạn thời gian, ngươi cho người chuẩn bị phòng cho nàng đi."
"Vâng." Trần thúc vội gật đầu, tuy rằng đã bỏ qua suy đoán Lạc Yên là chủ tử tư sinh nữ nhi, nhưng là hiện tại, suy nghĩ của hắn lại chuyển tới một địa phương khác......
Tỷ như, tiểu thư cùng thiếu chủ đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi a!
"...... Không cần để ý đến hắn." Nhìn Trần thúc còn đứng tại chỗ ngây ngô cười, Hàn Lạc Thần quyết đoán quyết định bỏ qua hắn, kéo tay Lạc Yên: "Chúng ta đi vào trước đi."
Lạc Yên gật gật đầu, đi theo phía sau hắn vào cửa. Đại khái là chưa thấy người nào như Trần thúc, lúc vào cửa còn tò mò mà quay đầu lại nhìn hắn một cái.
"Làm sao vậy?" Hàn Lạc Thần tự nhiên cũng nhìn thấy hành động của nàng, nhịn không được mở miệng hỏi.
Lạc Yên lắc đầu, hướng hắn cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Trần thúc rất có ý tứ mà thôi!"
Hàn Lạc Thần: "......" Bổ não quá nhiều liền tính có ý tứ? "......Sau này quen liền tốt."
Lạc Yên cười cười, không nói chuyện, đi theo hắn đi vào nhà, lúc này mới chú ý tới, tòa nhà này từ bên ngoài xem là thực cổ xưa, nhưng là bên trong thật ra thập phần tinh xảo, cái này có tính là bại nhứ kỳ ngoại, kim ngọc kỳ trung [2]?
[2] Bại nhứ kỳ ngoại, kim ngọc kỳ trung: Bên ngoài rách nát, bên trong vàng ngọc. Kiểu như câu "Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong cảnh đẹp nên thơ trữ tình" của mình í.
Hàn Lạc Thần chủ động mang nàng tham quan tòa nhà, Lạc Yên cũng nể tình mà bồi hắn đi dạo khắp nơi, thẳng đến khi Trần thúc đã khôi phục bình thường gọi bọn họ đi ăn cơm, hành trình tham quan của hai người mới kết thúc.
Thời điểm hai người ăn cơm, Trần thúc bỗng nhiên nhảy ra, nói với Hàn Lạc Thần là hắn đã an bài cho Lạc Yên ở Kiêm Gia viên.
Lạc Yên không biết Kiêm Gia viên là nơi nào, chỉ là nhìn đến bộ dáng sửng sốt của Hàn Lạc Thần, nàng liền suy đoán rằng Kiêm Gia viên có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
"Kiêm Gia viên? Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương [3]......" Lạc Yên vẫn duy trì thái độ tò mò của mình, hỏi: "Tên của vườn kia là lấy từ Kinh Thi [4] sao?"
[3] Hai câu trên trích từ bài thơ Kiêm Gia 1:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương.
Dịch nghĩa:
Lau lách rườm rà xanh tốt,
Móc trắng làm sương,
Người mà mình nói đến
Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.
Đi ngược dòng mà theo cùng,
Đường đi hiểm trở, lại xa dài.
Đi xuôi dòng mà theo cùng.
Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).
[4] Kinh Thi: là một bộ tổng hợp thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Kiêm Gia là một bài thơ trong tập (gồm Kiêm Gia 1, 2, và 3).
Hàn Lạc Thần gật gật đầu, biểu tình phức tạp khó phân biệt hiên trên mặt, nhưng thật ra không có bảo Trần thúc chuẩn bị lại phòng cho nàng, chỉ là liếc mắt cảnh cáo Trần thúc một cái.
Kiêm Gia viên, nơi của chủ mẫu.
Trần thúc an bài cho Lạc Yên ở chỗ đó, cũng chỉ là muốn nhìn xem Hàn Lạc Thần đối với Lạc Yên là có ý gì thôi, không nghĩ tới là sẽ nhận được cảnh cáo......
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit + Beta: SSNNA_anh12Nói xong, Hàn Lạc Thần lại quay đầu giới thiệu cho Lạc Yên: "Vị này là Trần thúc, là......quản gia trong nhà ta."Lạc Yên lập tức ngọt ngào chào hỏi: "Chào Trần thúc!"Trần thúc còn chưa phục hồi tinh thần, lại mới nghe được Hàn Lạc Thần giới thiệu Lạc Yên, hắn liền nhịn không được tự bổ não mình.Lạc Yên, Lạc Thần? Tiểu thư?Chẳng lẽ vị cô nương này là nữ nhi tư sinh của chủ tử?Không đúng a, chủ tử với chủ mẫu tình thâm nghĩa trọng, sao có thể làm ra cái gì nữ nhi tư sinh? Hơn nữa nếu là nữ nhi tư sinh, mặt thiếu chủ lúc này hẳn là phải lạnh lẽo lắm đi?Nhìn đến biểu tình quỷ dị trên mặt Trần thúc, Hàn Lạc Thần liền biết hắn lại tự bổ sung một ít suy nghĩ kì quái trong đầu.Hắn không tự nhiên đen mặt lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, A Yên là ân nhân cứu mạng của ta." Thật là, Trần thúc sao lại luôn có những suy nghĩ kỳ quái như vậy?Hắn không nhắc tới họ của Lạc Yên với Trần thúc. Một mặt là bởi vì Lạc Yên đã nói qua, nàng rời nhà trốn đi vì muốn làm nữ hiệp, về mặt còn lại là lo lắng phụ thân nàng sẽ dựa vào đây điều tra tìm được nàng.Tuy rằng hắn nguyên lai là tính toán tiếp cận Lạc Yên để được Hiên Viên cốc trợ giúp, nhưng là cái ý niệm kia đã sớm bị hắn ném đến rất xa.Nàng là tất cả ấm áp của hắn, hắn sao có thể lợi dụng nàng?Lạc Yên đã đuổi kịp mạch não Hàn Lạc Thần: "Trần thúc, ta họ Lạc, Lạc thủy Lạc [1]."[1] Chỗ này ta cũng không biết Lạc thủy Lạc ý là gì.Trần thúc xấu hổ mà cười cười, ho khan một tiếng, nói: "...... Là thuộc hạ nghĩ sai rồi, là thuộc hạ nghĩ sai rồi."Hàn Lạc Thần cũng không hề so đo chuyện này: "A Yên muốn ở chỗ này một đoạn thời gian, ngươi cho người chuẩn bị phòng cho nàng đi.""Vâng." Trần thúc vội gật đầu, tuy rằng đã bỏ qua suy đoán Lạc Yên là chủ tử tư sinh nữ nhi, nhưng là hiện tại, suy nghĩ của hắn lại chuyển tới một địa phương khác......Tỷ như, tiểu thư cùng thiếu chủ đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi a!"...... Không cần để ý đến hắn." Nhìn Trần thúc còn đứng tại chỗ ngây ngô cười, Hàn Lạc Thần quyết đoán quyết định bỏ qua hắn, kéo tay Lạc Yên: "Chúng ta đi vào trước đi."Lạc Yên gật gật đầu, đi theo phía sau hắn vào cửa. Đại khái là chưa thấy người nào như Trần thúc, lúc vào cửa còn tò mò mà quay đầu lại nhìn hắn một cái."Làm sao vậy?" Hàn Lạc Thần tự nhiên cũng nhìn thấy hành động của nàng, nhịn không được mở miệng hỏi.Lạc Yên lắc đầu, hướng hắn cười cười, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Trần thúc rất có ý tứ mà thôi!"Hàn Lạc Thần: "......" Bổ não quá nhiều liền tính có ý tứ? "......Sau này quen liền tốt."Lạc Yên cười cười, không nói chuyện, đi theo hắn đi vào nhà, lúc này mới chú ý tới, tòa nhà này từ bên ngoài xem là thực cổ xưa, nhưng là bên trong thật ra thập phần tinh xảo, cái này có tính là bại nhứ kỳ ngoại, kim ngọc kỳ trung [2]?[2] Bại nhứ kỳ ngoại, kim ngọc kỳ trung: Bên ngoài rách nát, bên trong vàng ngọc. Kiểu như câu "Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong cảnh đẹp nên thơ trữ tình" của mình í.Hàn Lạc Thần chủ động mang nàng tham quan tòa nhà, Lạc Yên cũng nể tình mà bồi hắn đi dạo khắp nơi, thẳng đến khi Trần thúc đã khôi phục bình thường gọi bọn họ đi ăn cơm, hành trình tham quan của hai người mới kết thúc.Thời điểm hai người ăn cơm, Trần thúc bỗng nhiên nhảy ra, nói với Hàn Lạc Thần là hắn đã an bài cho Lạc Yên ở Kiêm Gia viên.Lạc Yên không biết Kiêm Gia viên là nơi nào, chỉ là nhìn đến bộ dáng sửng sốt của Hàn Lạc Thần, nàng liền suy đoán rằng Kiêm Gia viên có ý nghĩa đặc biệt gì đó."Kiêm Gia viên? Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương [3]......" Lạc Yên vẫn duy trì thái độ tò mò của mình, hỏi: "Tên của vườn kia là lấy từ Kinh Thi [4] sao?"[3] Hai câu trên trích từ bài thơ Kiêm Gia 1:Kiêm gia thương thương,Bạch lộ vi sương.Sở vị y nhân,Tại thuỷ nhất phương.Tố hồi tùng chi,Đạo trở thả trường,Tố du tùng chi,Uyển tại thuỷ trung ương.Dịch nghĩa:Lau lách rườm rà xanh tốt,Móc trắng làm sương,Người mà mình nói đếnThì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.Đi ngược dòng mà theo cùng,Đường đi hiểm trở, lại xa dài.Đi xuôi dòng mà theo cùng.Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).[4] Kinh Thi: là một bộ tổng hợp thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Kiêm Gia là một bài thơ trong tập (gồm Kiêm Gia 1, 2, và 3).Hàn Lạc Thần gật gật đầu, biểu tình phức tạp khó phân biệt hiên trên mặt, nhưng thật ra không có bảo Trần thúc chuẩn bị lại phòng cho nàng, chỉ là liếc mắt cảnh cáo Trần thúc một cái.Kiêm Gia viên, nơi của chủ mẫu.Trần thúc an bài cho Lạc Yên ở chỗ đó, cũng chỉ là muốn nhìn xem Hàn Lạc Thần đối với Lạc Yên là có ý gì thôi, không nghĩ tới là sẽ nhận được cảnh cáo......