Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…

Chương 23: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (22)

Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: lilianjhs_Beta: SSNNA_anh12Lạc Yên tất nhiên không biết Trần thúc thay nàng chặn Hiên Viên Cẩn cùng Cúc Thanh lại, lúc này nàng đang ở cùng Hàn Lạc Thần trên một con thuyền. Đây là con thuyền đi tới Thanh Thành, Thiên Đô phủ ở ẩn trong cốc Thanh Thành Lạc Hà.Lạc Yên lần đầu tiên ra ngoài, nàng ở thế giới kia như nào thì thế giới này cũng như vậy, cho nên đối với nàng chuyện gì cũng đều đặc biệt mới lạ, dọc đường đi đều cười tủm tỉm, không thấy một chút khói mù.Hàn Lạc Thần thấy nàng cao hứng, trong lòng hắn cũng vui mừng. Mối quan hệ của hai người sau thời gian trên thuyền cũng trở nên thân mật hơn một chút.Đến trước Mạc Phi Vân, Lạc Yên liền đòi Hàn Lạc Thần tìm móc treo cho nàng câu cá.Nàng từ nhỏ đã bị Phong Việt nhốt ở nơi tuyết sơn vạn dặm, nơi đó trừ bỏ cái cây nàng bị trói, chẳng có sự sống gì cả, cho nên khi thấy trên thuyền đang có người câu cá, trên mặt nàng liền biểu lộ ra hứng thú thật lớn.Hàn Lạc Thần dĩ nhiên có thể tìm được móc treo, nhưng hắn lại cố tình cố ý làm bộ dạng khó xử nói: "Ta cũng muốn đáp ứng nguyện vọng của ngươi, nhưng trên thuyền lại không có nơi bán móc câu, ta làm sao có thể tìm cho ngươi đây?"Lạc Yên nhíu nhíu mi: "Thật sự không có biện pháp sao? Nhưng ta thật sự rất muốn chơi, làm sao bây giờ?" Mấy ngày nay vẫn luôn bị Hàn Lạc Thần nuông chiều, tính tình nàng càng thêm giống hài tử, nàng cũng muốn giải thích tính cách hiện tại nhưng nó lại thật sự khá giống.Nhìn bộ dáng nhăn mặt thất vọng của nàng, Hàn Lạc Thần ngượng ngùng đáp lại nàng, "Hảo hảo, ta đi tìm móc treo cho ngươi, đừng thất vọng như vậy, nhé?"Lạc Yên tính tình đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Nghe hắn nói như vậy, lập tức liền cao hứng mà nói: "Hảo a hảo a, chúng ta đi nhanh đi!" Một bên vừa lôi kéo hắn đi vừa hỏi: "Đi tìm ở chỗ nào a?"Hàn Lạc Thần nói: "Đi tìm ở chỗ có người mua."Từ Cẩm Thành đến Thanh Thành phải mất 3 ngày đi đường thủy, một vài thuyền khách có sở thích câu cá, khi ở tổng hội đã mua móc câu, Hàn Lạc Thần chính là phải mua của bọn họ.Hắn mang theo Lạc Yên đang hưng phấn đi hỏi từng gian phòng một, thực chất hắn là khinh thường với loại việc đi hỏi han, nhưng lại nhìn đến bộ dáng cao hứng của nàng, Hàn Lạc Thần cảm thấy, hết thảy đều không quan trọng.Bọn họ tương đối may mắn, khi hỏi đến gian phòng thứ ba thì gặp được người có móc treo, lúc ấy trong phòng trừ bỏ vị thuyền khách ngoại kia ra, còn có một vị trẻ tuổi.Gian phòng cho thuyền khách thứ ba là một vị nam tử trung niên, có bộ râu thật dài, thoạt nhìn có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.Mà người trẻ tuổi trong phòng hắn có vẻ trên dưới hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lộ ra vài phần dương cương chi khí, đứng ở chỗ đó, khiến cho người ta có cảm giác không thể bỏ qua.Hàn Lạc Thần kín đáo xen ngang không cho họ có thời gian đánh giá lại Lạc Yên, mở miệng nói: "Không biết có quấy rầy......"Hắn nói còn chưa xong, Lạc Yên đã mở miệng: "Tiền bối có mang móc treo lên thuyền sao? Bên ngoài thời tiết đúng lúc, rất thích hợp câu cá, cho nên muốn mượn móc treo để dùng!"Nam tử kia tuy đã trung niên nhưng thật ra lại dễ nói chuyện, "Muốn mượn móc treo a, ta cũng vừa lúc mang theo đây......""Tiền bối có thể cho chúng ta mượn sao? Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ châu về Hợp Phố!"Nam tử nhìn bộ dáng đầy tươi cười của nàng, liền cười vang nói: "Ta đi lấy cho các ngươi."Thành công mượn được móc treo, Lạc Yên trong lòng thật cao hứng, ngẩng đầu hướng Hàn Lạc Thần cười đắc ý, có vài phần ý tứ tranh công bên trong.Hàn Lạc Thần sủng nịch mà nhìn nàng, đại khái là lúc này có người ở ngoài, nhưng hắn cũng không nói cái gì, chỉ sờ sờ đầu nàng như khen thưởng.Tiễn Lạc Yên và Hàn Lạc Thần ra khỏi cửa, nam tử trung niên kia liền quay đầu nhìn Mạc Phi Vân, trong ánh mắt có vài phần ý vị hận thù sắt không thành thép: "Ngươi nhìn ngươi đi, bao nhiêu tuổi rồi mà lại biến thành hình dạng như vậy, xuống đây làm sao lại thông đồng đến tiểu cô nương a?"

Edit: lilianjhs_

Beta: SSNNA_anh12

Lạc Yên tất nhiên không biết Trần thúc thay nàng chặn Hiên Viên Cẩn cùng Cúc Thanh lại, lúc này nàng đang ở cùng Hàn Lạc Thần trên một con thuyền. Đây là con thuyền đi tới Thanh Thành, Thiên Đô phủ ở ẩn trong cốc Thanh Thành Lạc Hà.

Lạc Yên lần đầu tiên ra ngoài, nàng ở thế giới kia như nào thì thế giới này cũng như vậy, cho nên đối với nàng chuyện gì cũng đều đặc biệt mới lạ, dọc đường đi đều cười tủm tỉm, không thấy một chút khói mù.

Hàn Lạc Thần thấy nàng cao hứng, trong lòng hắn cũng vui mừng. Mối quan hệ của hai người sau thời gian trên thuyền cũng trở nên thân mật hơn một chút.

Đến trước Mạc Phi Vân, Lạc Yên liền đòi Hàn Lạc Thần tìm móc treo cho nàng câu cá.

Nàng từ nhỏ đã bị Phong Việt nhốt ở nơi tuyết sơn vạn dặm, nơi đó trừ bỏ cái cây nàng bị trói, chẳng có sự sống gì cả, cho nên khi thấy trên thuyền đang có người câu cá, trên mặt nàng liền biểu lộ ra hứng thú thật lớn.

Hàn Lạc Thần dĩ nhiên có thể tìm được móc treo, nhưng hắn lại cố tình cố ý làm bộ dạng khó xử nói: "Ta cũng muốn đáp ứng nguyện vọng của ngươi, nhưng trên thuyền lại không có nơi bán móc câu, ta làm sao có thể tìm cho ngươi đây?"

Lạc Yên nhíu nhíu mi: "Thật sự không có biện pháp sao? Nhưng ta thật sự rất muốn chơi, làm sao bây giờ?" Mấy ngày nay vẫn luôn bị Hàn Lạc Thần nuông chiều, tính tình nàng càng thêm giống hài tử, nàng cũng muốn giải thích tính cách hiện tại nhưng nó lại thật sự khá giống.

Nhìn bộ dáng nhăn mặt thất vọng của nàng, Hàn Lạc Thần ngượng ngùng đáp lại nàng, "Hảo hảo, ta đi tìm móc treo cho ngươi, đừng thất vọng như vậy, nhé?"

Lạc Yên tính tình đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Nghe hắn nói như vậy, lập tức liền cao hứng mà nói: "Hảo a hảo a, chúng ta đi nhanh đi!" Một bên vừa lôi kéo hắn đi vừa hỏi: "Đi tìm ở chỗ nào a?"

Hàn Lạc Thần nói: "Đi tìm ở chỗ có người mua."

Từ Cẩm Thành đến Thanh Thành phải mất 3 ngày đi đường thủy, một vài thuyền khách có sở thích câu cá, khi ở tổng hội đã mua móc câu, Hàn Lạc Thần chính là phải mua của bọn họ.

Hắn mang theo Lạc Yên đang hưng phấn đi hỏi từng gian phòng một, thực chất hắn là khinh thường với loại việc đi hỏi han, nhưng lại nhìn đến bộ dáng cao hứng của nàng, Hàn Lạc Thần cảm thấy, hết thảy đều không quan trọng.

Bọn họ tương đối may mắn, khi hỏi đến gian phòng thứ ba thì gặp được người có móc treo, lúc ấy trong phòng trừ bỏ vị thuyền khách ngoại kia ra, còn có một vị trẻ tuổi.

Gian phòng cho thuyền khách thứ ba là một vị nam tử trung niên, có bộ râu thật dài, thoạt nhìn có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.

Mà người trẻ tuổi trong phòng hắn có vẻ trên dưới hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lộ ra vài phần dương cương chi khí, đứng ở chỗ đó, khiến cho người ta có cảm giác không thể bỏ qua.

Hàn Lạc Thần kín đáo xen ngang không cho họ có thời gian đánh giá lại Lạc Yên, mở miệng nói: "Không biết có quấy rầy......"

Hắn nói còn chưa xong, Lạc Yên đã mở miệng: "Tiền bối có mang móc treo lên thuyền sao? Bên ngoài thời tiết đúng lúc, rất thích hợp câu cá, cho nên muốn mượn móc treo để dùng!"

Nam tử kia tuy đã trung niên nhưng thật ra lại dễ nói chuyện, "Muốn mượn móc treo a, ta cũng vừa lúc mang theo đây......"

"Tiền bối có thể cho chúng ta mượn sao? Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ châu về Hợp Phố!"

Nam tử nhìn bộ dáng đầy tươi cười của nàng, liền cười vang nói: "Ta đi lấy cho các ngươi."

Thành công mượn được móc treo, Lạc Yên trong lòng thật cao hứng, ngẩng đầu hướng Hàn Lạc Thần cười đắc ý, có vài phần ý tứ tranh công bên trong.

Hàn Lạc Thần sủng nịch mà nhìn nàng, đại khái là lúc này có người ở ngoài, nhưng hắn cũng không nói cái gì, chỉ sờ sờ đầu nàng như khen thưởng.

Tiễn Lạc Yên và Hàn Lạc Thần ra khỏi cửa, nam tử trung niên kia liền quay đầu nhìn Mạc Phi Vân, trong ánh mắt có vài phần ý vị hận thù sắt không thành thép: "Ngươi nhìn ngươi đi, bao nhiêu tuổi rồi mà lại biến thành hình dạng như vậy, xuống đây làm sao lại thông đồng đến tiểu cô nương a?"

Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: lilianjhs_Beta: SSNNA_anh12Lạc Yên tất nhiên không biết Trần thúc thay nàng chặn Hiên Viên Cẩn cùng Cúc Thanh lại, lúc này nàng đang ở cùng Hàn Lạc Thần trên một con thuyền. Đây là con thuyền đi tới Thanh Thành, Thiên Đô phủ ở ẩn trong cốc Thanh Thành Lạc Hà.Lạc Yên lần đầu tiên ra ngoài, nàng ở thế giới kia như nào thì thế giới này cũng như vậy, cho nên đối với nàng chuyện gì cũng đều đặc biệt mới lạ, dọc đường đi đều cười tủm tỉm, không thấy một chút khói mù.Hàn Lạc Thần thấy nàng cao hứng, trong lòng hắn cũng vui mừng. Mối quan hệ của hai người sau thời gian trên thuyền cũng trở nên thân mật hơn một chút.Đến trước Mạc Phi Vân, Lạc Yên liền đòi Hàn Lạc Thần tìm móc treo cho nàng câu cá.Nàng từ nhỏ đã bị Phong Việt nhốt ở nơi tuyết sơn vạn dặm, nơi đó trừ bỏ cái cây nàng bị trói, chẳng có sự sống gì cả, cho nên khi thấy trên thuyền đang có người câu cá, trên mặt nàng liền biểu lộ ra hứng thú thật lớn.Hàn Lạc Thần dĩ nhiên có thể tìm được móc treo, nhưng hắn lại cố tình cố ý làm bộ dạng khó xử nói: "Ta cũng muốn đáp ứng nguyện vọng của ngươi, nhưng trên thuyền lại không có nơi bán móc câu, ta làm sao có thể tìm cho ngươi đây?"Lạc Yên nhíu nhíu mi: "Thật sự không có biện pháp sao? Nhưng ta thật sự rất muốn chơi, làm sao bây giờ?" Mấy ngày nay vẫn luôn bị Hàn Lạc Thần nuông chiều, tính tình nàng càng thêm giống hài tử, nàng cũng muốn giải thích tính cách hiện tại nhưng nó lại thật sự khá giống.Nhìn bộ dáng nhăn mặt thất vọng của nàng, Hàn Lạc Thần ngượng ngùng đáp lại nàng, "Hảo hảo, ta đi tìm móc treo cho ngươi, đừng thất vọng như vậy, nhé?"Lạc Yên tính tình đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Nghe hắn nói như vậy, lập tức liền cao hứng mà nói: "Hảo a hảo a, chúng ta đi nhanh đi!" Một bên vừa lôi kéo hắn đi vừa hỏi: "Đi tìm ở chỗ nào a?"Hàn Lạc Thần nói: "Đi tìm ở chỗ có người mua."Từ Cẩm Thành đến Thanh Thành phải mất 3 ngày đi đường thủy, một vài thuyền khách có sở thích câu cá, khi ở tổng hội đã mua móc câu, Hàn Lạc Thần chính là phải mua của bọn họ.Hắn mang theo Lạc Yên đang hưng phấn đi hỏi từng gian phòng một, thực chất hắn là khinh thường với loại việc đi hỏi han, nhưng lại nhìn đến bộ dáng cao hứng của nàng, Hàn Lạc Thần cảm thấy, hết thảy đều không quan trọng.Bọn họ tương đối may mắn, khi hỏi đến gian phòng thứ ba thì gặp được người có móc treo, lúc ấy trong phòng trừ bỏ vị thuyền khách ngoại kia ra, còn có một vị trẻ tuổi.Gian phòng cho thuyền khách thứ ba là một vị nam tử trung niên, có bộ râu thật dài, thoạt nhìn có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.Mà người trẻ tuổi trong phòng hắn có vẻ trên dưới hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lộ ra vài phần dương cương chi khí, đứng ở chỗ đó, khiến cho người ta có cảm giác không thể bỏ qua.Hàn Lạc Thần kín đáo xen ngang không cho họ có thời gian đánh giá lại Lạc Yên, mở miệng nói: "Không biết có quấy rầy......"Hắn nói còn chưa xong, Lạc Yên đã mở miệng: "Tiền bối có mang móc treo lên thuyền sao? Bên ngoài thời tiết đúng lúc, rất thích hợp câu cá, cho nên muốn mượn móc treo để dùng!"Nam tử kia tuy đã trung niên nhưng thật ra lại dễ nói chuyện, "Muốn mượn móc treo a, ta cũng vừa lúc mang theo đây......""Tiền bối có thể cho chúng ta mượn sao? Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ châu về Hợp Phố!"Nam tử nhìn bộ dáng đầy tươi cười của nàng, liền cười vang nói: "Ta đi lấy cho các ngươi."Thành công mượn được móc treo, Lạc Yên trong lòng thật cao hứng, ngẩng đầu hướng Hàn Lạc Thần cười đắc ý, có vài phần ý tứ tranh công bên trong.Hàn Lạc Thần sủng nịch mà nhìn nàng, đại khái là lúc này có người ở ngoài, nhưng hắn cũng không nói cái gì, chỉ sờ sờ đầu nàng như khen thưởng.Tiễn Lạc Yên và Hàn Lạc Thần ra khỏi cửa, nam tử trung niên kia liền quay đầu nhìn Mạc Phi Vân, trong ánh mắt có vài phần ý vị hận thù sắt không thành thép: "Ngươi nhìn ngươi đi, bao nhiêu tuổi rồi mà lại biến thành hình dạng như vậy, xuống đây làm sao lại thông đồng đến tiểu cô nương a?"

Chương 23: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (22)