Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…
Chương 35: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (34)
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: lilianjhs_Beta: SSNNA_anh12Tạ Phỉ Nhiên không cam lòng yếu thế nói: "Ngươi vẫn còn biết ngươi rời nhà trốn đi a! Người nhà ngươi cũng lo lắng cho ngươi nhiều rồi, ta đây cũng vì sợ bọn họ quá lo lắng mà xảy ra chuyện thôi a....."Lạc Yên hừ một tiếng: "Ngươi chính là cố ý đối nghịch với ta, một chút đồng tình với ta ngươi đều không có. Trăn tỷ tỷ, chúng ta đi, không chơi cùng hắn nữa." Nói xong liền một tay kéo Lan Trăn, một tay khác giữ chặt Hàn Lạc Thần, bắt đầu đi.Tạ Phỉ Nhiên: "......" Đó là tức phụ tương lai của ta a!Hàn Lạc Thần quan sát một hồi, cũng biết người Tạ Phỉ Nhiên thích chính là cái người gọi là Lan Trăn cô nương này, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn người Tạ Phỉ Nhiên thích là người khác!Gia thế của A Yên cùng với Thiên Đô phủ không sai lệch lắm. Nếu Tạ Phỉ Nhiên thích A Yên, như vậy, bất luận từ phương diện nào, Tạ Phỉ Nhiên đều có ưu thế hơn so với hắn.Nếu trước đây hắn quen biết A Yên thì bọn họ cũng sẽ môn đăng hộ đối, hắn cũng không có phiền toái như vậy.....Trong lúc miên man suy nghĩ, Lạc Yên bỗng nhiên gãi gãi lòng bàn tay hắn, nàng nghiêng đầu hỏi: "Lạc Thần, ngươi có đói bụng không?"Nhìn đến đáy mắt nàng tràn đầy quan tâm, trong lòng Hàn Lạc Thần ấm áp, tâm vừa buông lỏng cũng đồng thời kiên định lên. Mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ không buông nàng!Tự nhủ như vậy, hắn liền gật gật đầu mấy cái, dù không lên tiếng nhưng cũng xoa xoa bụng mình, biểu tình trên mặt cũng nhiều ra vài phần ủy khuất.Thấy vậy, Lạc Yên nhịn không được oán giận nói: "Hừ, Phỉ Nhiên đại ca thật chán ghét, nếu không phải hắn đem ngươi nhốt ở trận pháp, ngươi cũng sẽ không phải chịu đói!"Khóe môi Hàn Lạc Thần khẽ cong lên. Nếu để ý sẽ thấy, thật ra hắn không đói, nhưng mà biểu tình đáng thương có thể làm cho Lạc Yên đem tất cả tâm tư đều đặt trên người hắn, như vậy không phải rất tốt sao?Tạ Phỉ Nhiên đi phía sau: "......" Cái quỷ gì! Hắn là oan uổng! Trận pháp ở Lạc Hà cốc đã được lập ra ngàn năm trước đây, hắn (HLT) không ra được lại còn trách hắn (TPN)?!Hơn nữa, cư nhiên vẫn là làm trò khiến Trăn Nhi chửi bới hắn! Tức giận a!Trở lại Thiên Đô phủ, Lạc Yên liền lôi Hàn Lạc Thần thẳng đến phòng bếp, đầu tiên lấy một ít điểm tâm lót bụng cho hắn, sau đó phân phó hạ nhân làm mấy thứ đồ ăn đưa đến chỗ nàng ở.Không sai, Lạc Yên ở Thiên Đô phủ cũng có vườn riêng. Thiên Đô phủ cùng Hiên Viên cốc quan hệ rất tốt, hai nhà người thường xuyên qua lại, cho nên lưu cái vườn không tính cái gì.Lạc viên.Lạc Yên tay gối cằm, ung dung nhìn Hàn Lạc Thần ăn.Không thể không nói, Hàn Lạc Thần rất có phong phạm của quý công tử, kể cả bị đói, hắn cũng không ăn ngấu nghiến, cử chỉ ưu nhã, tựa như một bức họa.Hàn Lạc Thần thong thả ung dung mà ăn điểm tâm, nhìn nàng đang ngắm hắn, nhịn không được cười cười, duỗi tay đem một nửa điểm tâm trong tay đang ăn đưa tới miệng nàng. Lạc Yên theo bản năng mở miệng đem điểm tâm nuốt xuống, lúc này, nàng mới phát giác ra được, đây là đồ đã hắn ăn qua!Động tác Lạc Yên liền chậm lại, dường như nhìn về phía bờ môi của hắn, gương mặt ngăn không được nóng lên, mây hồng bao phủ mặt nàng, ngượng ngùng như vừa đánh lên lớp phấn hồng.Sau khi tới Thiên Đô phủ, Tạ Phỉ Nhiên đã lôi Lan Trăn đi. Trước khi đi hắn còn nói rằng, không cho Lan Trăn học cái xấu từ Lạc Yên, phòng trừ ngày nào đó nàng lại muốn rời nhà trốn đi, khiến Lạc Yên tức giận đến mức trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn đánh hắn!Lúc này trong Lạc viên, ngoại trừ mấy hạ nhân hầu hạ, chỉ có hai người, nàng cùng Hàn Lạc Thần......Nghĩ đến đây, mặt Lạc Yên càng thêm hồng lên.Tạ Phỉ Nhiên trước khi đi còn không giúp hắn sắp xếp chỗ ở, Hàn Lạc Thần cũng chỉ có thể ở lại ở chỗ này.Bọn hạ nhân có chuyên môn, buổi tối sẽ trở về chỗ ở, đến lúc đó, trong viện cũng chỉ còn hai người bọn họ......Hàn Lạc Thần thấy Lạc Yên mặt càng ngày càng hồng, nhịn không được cử động ngón tay, gõ một cái vào trán của nàng, trầm giọng cười nói: "A Yên, suy nghĩ cái gì vậy?"
Edit: lilianjhs_
Beta: SSNNA_anh12
Tạ Phỉ Nhiên không cam lòng yếu thế nói: "Ngươi vẫn còn biết ngươi rời nhà trốn đi a! Người nhà ngươi cũng lo lắng cho ngươi nhiều rồi, ta đây cũng vì sợ bọn họ quá lo lắng mà xảy ra chuyện thôi a....."
Lạc Yên hừ một tiếng: "Ngươi chính là cố ý đối nghịch với ta, một chút đồng tình với ta ngươi đều không có. Trăn tỷ tỷ, chúng ta đi, không chơi cùng hắn nữa." Nói xong liền một tay kéo Lan Trăn, một tay khác giữ chặt Hàn Lạc Thần, bắt đầu đi.
Tạ Phỉ Nhiên: "......" Đó là tức phụ tương lai của ta a!
Hàn Lạc Thần quan sát một hồi, cũng biết người Tạ Phỉ Nhiên thích chính là cái người gọi là Lan Trăn cô nương này, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn người Tạ Phỉ Nhiên thích là người khác!
Gia thế của A Yên cùng với Thiên Đô phủ không sai lệch lắm. Nếu Tạ Phỉ Nhiên thích A Yên, như vậy, bất luận từ phương diện nào, Tạ Phỉ Nhiên đều có ưu thế hơn so với hắn.
Nếu trước đây hắn quen biết A Yên thì bọn họ cũng sẽ môn đăng hộ đối, hắn cũng không có phiền toái như vậy.....
Trong lúc miên man suy nghĩ, Lạc Yên bỗng nhiên gãi gãi lòng bàn tay hắn, nàng nghiêng đầu hỏi: "Lạc Thần, ngươi có đói bụng không?"
Nhìn đến đáy mắt nàng tràn đầy quan tâm, trong lòng Hàn Lạc Thần ấm áp, tâm vừa buông lỏng cũng đồng thời kiên định lên. Mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ không buông nàng!
Tự nhủ như vậy, hắn liền gật gật đầu mấy cái, dù không lên tiếng nhưng cũng xoa xoa bụng mình, biểu tình trên mặt cũng nhiều ra vài phần ủy khuất.
Thấy vậy, Lạc Yên nhịn không được oán giận nói: "Hừ, Phỉ Nhiên đại ca thật chán ghét, nếu không phải hắn đem ngươi nhốt ở trận pháp, ngươi cũng sẽ không phải chịu đói!"
Khóe môi Hàn Lạc Thần khẽ cong lên. Nếu để ý sẽ thấy, thật ra hắn không đói, nhưng mà biểu tình đáng thương có thể làm cho Lạc Yên đem tất cả tâm tư đều đặt trên người hắn, như vậy không phải rất tốt sao?
Tạ Phỉ Nhiên đi phía sau: "......" Cái quỷ gì! Hắn là oan uổng! Trận pháp ở Lạc Hà cốc đã được lập ra ngàn năm trước đây, hắn (HLT) không ra được lại còn trách hắn (TPN)?!
Hơn nữa, cư nhiên vẫn là làm trò khiến Trăn Nhi chửi bới hắn! Tức giận a!
Trở lại Thiên Đô phủ, Lạc Yên liền lôi Hàn Lạc Thần thẳng đến phòng bếp, đầu tiên lấy một ít điểm tâm lót bụng cho hắn, sau đó phân phó hạ nhân làm mấy thứ đồ ăn đưa đến chỗ nàng ở.
Không sai, Lạc Yên ở Thiên Đô phủ cũng có vườn riêng. Thiên Đô phủ cùng Hiên Viên cốc quan hệ rất tốt, hai nhà người thường xuyên qua lại, cho nên lưu cái vườn không tính cái gì.
Lạc viên.
Lạc Yên tay gối cằm, ung dung nhìn Hàn Lạc Thần ăn.
Không thể không nói, Hàn Lạc Thần rất có phong phạm của quý công tử, kể cả bị đói, hắn cũng không ăn ngấu nghiến, cử chỉ ưu nhã, tựa như một bức họa.
Hàn Lạc Thần thong thả ung dung mà ăn điểm tâm, nhìn nàng đang ngắm hắn, nhịn không được cười cười, duỗi tay đem một nửa điểm tâm trong tay đang ăn đưa tới miệng nàng. Lạc Yên theo bản năng mở miệng đem điểm tâm nuốt xuống, lúc này, nàng mới phát giác ra được, đây là đồ đã hắn ăn qua!
Động tác Lạc Yên liền chậm lại, dường như nhìn về phía bờ môi của hắn, gương mặt ngăn không được nóng lên, mây hồng bao phủ mặt nàng, ngượng ngùng như vừa đánh lên lớp phấn hồng.
Sau khi tới Thiên Đô phủ, Tạ Phỉ Nhiên đã lôi Lan Trăn đi. Trước khi đi hắn còn nói rằng, không cho Lan Trăn học cái xấu từ Lạc Yên, phòng trừ ngày nào đó nàng lại muốn rời nhà trốn đi, khiến Lạc Yên tức giận đến mức trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn đánh hắn!
Lúc này trong Lạc viên, ngoại trừ mấy hạ nhân hầu hạ, chỉ có hai người, nàng cùng Hàn Lạc Thần......
Nghĩ đến đây, mặt Lạc Yên càng thêm hồng lên.
Tạ Phỉ Nhiên trước khi đi còn không giúp hắn sắp xếp chỗ ở, Hàn Lạc Thần cũng chỉ có thể ở lại ở chỗ này.
Bọn hạ nhân có chuyên môn, buổi tối sẽ trở về chỗ ở, đến lúc đó, trong viện cũng chỉ còn hai người bọn họ......
Hàn Lạc Thần thấy Lạc Yên mặt càng ngày càng hồng, nhịn không được cử động ngón tay, gõ một cái vào trán của nàng, trầm giọng cười nói: "A Yên, suy nghĩ cái gì vậy?"
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: lilianjhs_Beta: SSNNA_anh12Tạ Phỉ Nhiên không cam lòng yếu thế nói: "Ngươi vẫn còn biết ngươi rời nhà trốn đi a! Người nhà ngươi cũng lo lắng cho ngươi nhiều rồi, ta đây cũng vì sợ bọn họ quá lo lắng mà xảy ra chuyện thôi a....."Lạc Yên hừ một tiếng: "Ngươi chính là cố ý đối nghịch với ta, một chút đồng tình với ta ngươi đều không có. Trăn tỷ tỷ, chúng ta đi, không chơi cùng hắn nữa." Nói xong liền một tay kéo Lan Trăn, một tay khác giữ chặt Hàn Lạc Thần, bắt đầu đi.Tạ Phỉ Nhiên: "......" Đó là tức phụ tương lai của ta a!Hàn Lạc Thần quan sát một hồi, cũng biết người Tạ Phỉ Nhiên thích chính là cái người gọi là Lan Trăn cô nương này, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn người Tạ Phỉ Nhiên thích là người khác!Gia thế của A Yên cùng với Thiên Đô phủ không sai lệch lắm. Nếu Tạ Phỉ Nhiên thích A Yên, như vậy, bất luận từ phương diện nào, Tạ Phỉ Nhiên đều có ưu thế hơn so với hắn.Nếu trước đây hắn quen biết A Yên thì bọn họ cũng sẽ môn đăng hộ đối, hắn cũng không có phiền toái như vậy.....Trong lúc miên man suy nghĩ, Lạc Yên bỗng nhiên gãi gãi lòng bàn tay hắn, nàng nghiêng đầu hỏi: "Lạc Thần, ngươi có đói bụng không?"Nhìn đến đáy mắt nàng tràn đầy quan tâm, trong lòng Hàn Lạc Thần ấm áp, tâm vừa buông lỏng cũng đồng thời kiên định lên. Mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ không buông nàng!Tự nhủ như vậy, hắn liền gật gật đầu mấy cái, dù không lên tiếng nhưng cũng xoa xoa bụng mình, biểu tình trên mặt cũng nhiều ra vài phần ủy khuất.Thấy vậy, Lạc Yên nhịn không được oán giận nói: "Hừ, Phỉ Nhiên đại ca thật chán ghét, nếu không phải hắn đem ngươi nhốt ở trận pháp, ngươi cũng sẽ không phải chịu đói!"Khóe môi Hàn Lạc Thần khẽ cong lên. Nếu để ý sẽ thấy, thật ra hắn không đói, nhưng mà biểu tình đáng thương có thể làm cho Lạc Yên đem tất cả tâm tư đều đặt trên người hắn, như vậy không phải rất tốt sao?Tạ Phỉ Nhiên đi phía sau: "......" Cái quỷ gì! Hắn là oan uổng! Trận pháp ở Lạc Hà cốc đã được lập ra ngàn năm trước đây, hắn (HLT) không ra được lại còn trách hắn (TPN)?!Hơn nữa, cư nhiên vẫn là làm trò khiến Trăn Nhi chửi bới hắn! Tức giận a!Trở lại Thiên Đô phủ, Lạc Yên liền lôi Hàn Lạc Thần thẳng đến phòng bếp, đầu tiên lấy một ít điểm tâm lót bụng cho hắn, sau đó phân phó hạ nhân làm mấy thứ đồ ăn đưa đến chỗ nàng ở.Không sai, Lạc Yên ở Thiên Đô phủ cũng có vườn riêng. Thiên Đô phủ cùng Hiên Viên cốc quan hệ rất tốt, hai nhà người thường xuyên qua lại, cho nên lưu cái vườn không tính cái gì.Lạc viên.Lạc Yên tay gối cằm, ung dung nhìn Hàn Lạc Thần ăn.Không thể không nói, Hàn Lạc Thần rất có phong phạm của quý công tử, kể cả bị đói, hắn cũng không ăn ngấu nghiến, cử chỉ ưu nhã, tựa như một bức họa.Hàn Lạc Thần thong thả ung dung mà ăn điểm tâm, nhìn nàng đang ngắm hắn, nhịn không được cười cười, duỗi tay đem một nửa điểm tâm trong tay đang ăn đưa tới miệng nàng. Lạc Yên theo bản năng mở miệng đem điểm tâm nuốt xuống, lúc này, nàng mới phát giác ra được, đây là đồ đã hắn ăn qua!Động tác Lạc Yên liền chậm lại, dường như nhìn về phía bờ môi của hắn, gương mặt ngăn không được nóng lên, mây hồng bao phủ mặt nàng, ngượng ngùng như vừa đánh lên lớp phấn hồng.Sau khi tới Thiên Đô phủ, Tạ Phỉ Nhiên đã lôi Lan Trăn đi. Trước khi đi hắn còn nói rằng, không cho Lan Trăn học cái xấu từ Lạc Yên, phòng trừ ngày nào đó nàng lại muốn rời nhà trốn đi, khiến Lạc Yên tức giận đến mức trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn đánh hắn!Lúc này trong Lạc viên, ngoại trừ mấy hạ nhân hầu hạ, chỉ có hai người, nàng cùng Hàn Lạc Thần......Nghĩ đến đây, mặt Lạc Yên càng thêm hồng lên.Tạ Phỉ Nhiên trước khi đi còn không giúp hắn sắp xếp chỗ ở, Hàn Lạc Thần cũng chỉ có thể ở lại ở chỗ này.Bọn hạ nhân có chuyên môn, buổi tối sẽ trở về chỗ ở, đến lúc đó, trong viện cũng chỉ còn hai người bọn họ......Hàn Lạc Thần thấy Lạc Yên mặt càng ngày càng hồng, nhịn không được cử động ngón tay, gõ một cái vào trán của nàng, trầm giọng cười nói: "A Yên, suy nghĩ cái gì vậy?"