Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…
Chương 49: Cung chủ phúc hắc tâm cơ (48)
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: HaDanByou_Beta: SSNNA_anh12Tóm lại, không biết có phải do lời nói của Tạ Phỉ Nhiên hay không, lại làm buông lỏng ý tưởng của Hiên Viên Kiến Nguyệt. Thời điểm hắn mang Lạc Yên đi, hắn đã đáp ứng cấp cho Hàn Lạc Thần một cơ hội, bảo Hàn Lạc Thần mau chóng xử lý tốt việc của hắn, rồi lại đến Hiên Viên cốc tiếp thu khảo nghiệm.Hàn Lạc Thần biết, Hiên Viên Kiến Nguyệt bảo hắn xử lí tốt việc của mình không chỉ là Đường Hiên Nhân, mà còn có có vấn đề của Phi Cung. Hắn đương nhiên không ý kiến, bởi vì hắn cũng mong muốn tạo cho Lạc Yên một thế giới mà nàng thích.Dùng tâm kế của mình, hắn mau chóng giải quyết các chuyện, hiện tại chỉ kém một bước khảo nghiệm cuối cùng.Nhưng Hàn Lạc Thần không nghĩ tới, hắn thế nhưng không vào được Hiên Viên cốc! Hắn buồn bực không thôi, nghĩ thầm rằng làm thế nào A Yên lại muốn dùng một chiêu như vậy, Tạ Phỉ Nhiên, Hiên Viên Kiến Nguyệt cũng thật là, cưới một người sao lại khó đến như vậy?Mặt trời đã lên cao --Hàn Lạc Thần đang luẩn quẩn lòng vòng trong rừng, bỗng nghe thấy một chút động tĩnh nhỏ ở một con đường khác. Hắn rùng mình, đang nghĩ tới Hiên Viên Kiến Nguyệt còn sẽ làm ra truyện gì xấu, liền nhìn thấy một hình bóng voi cùng quen thuộc đang từ bụi cỏ vụt tới.Hàn Lạc Thần ngạc nhiên: "A Yên?!"Không sai, người bỗng nhiên xuất hiện đó, chính là Lạc Yên!"Lạc Thần!" Lạc Yên hưng phấn hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, trên mặt nàng còn dính một cọng cỏ mà cũng không biết.Hàn Lạc Thần bước nhanh đến trước mặt nàng, ôm nàng một cái để phủ đầy cõi lòng trống vắng: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"Hắn giúp nàng phủi cọng cỏ trên mặt xuống, chỉnh lại xiêm y cho nàng, Lạc Yên lôi kéo ống tay áo hắn, làm động tác của hắn ngừng lại, trong mắt nàng mang theo tia sáng lập lòe, cái miệng bướng bỉnh chu ra nói: "Ta đáp ứng ngươi a, ca ca ta không đồng ý, ta liền bỏ trốn cùng ngươi!"Hàn Lạc Thần bây giờ mới chú ý tới, cô nương còn mang theo một tay nải.....Hắn kinh ngạc, trừng to mắt: "Ngươi sao lại....?!!!"Lạc Yên cười cong cong đôi mắt, nhìn hắn mang theo kiên định, nàng nói: "Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta đều sẽ làm. Ta nói rồi, ngươi hứa bên ta cả đời, ta cũng theo ngươi cả đời, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau....""A Yên........." Hàn Lạc Thần cảm thấy yết hầu của mình có chút gian nan, giống như không thoát ra hơi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nàng, dùng hành động biểu đạt tình cảm của mình.Ái tận xương huyết, sủng để bụng đầu, nàng chính là kiếp này của hắn, hắn sẽ vui vẻ trải qua kiếp này cùng nàng.........Thời điểm Hiên Viên Kiến Nguyệt biết được Lạc Yên lại lần nữa rời nhà trốn đi, vội vàng phái người đi xem trận pháp chỗ Hàn Lạc Thần, kết quả người tới đưa tin: "Công tử, bên trong trận pháp không có người!"Hiên Viên Kiến Nguyệt tức khắc nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Lạc Thần............."Tới Hiên Viên cốc làm khách thuận tiện xem diễn, Tạ Phỉ Nhiên phẩy phẩy cây quạt, cười đến phong kinh vân đạm: "Ai......, nữ sinh hướng ngoại, nữ sinh hướng ngoại a..........." Hắn quay đầu nhìn Lan Trăn, khẽ cười nói: "Trăn Nhi, chúng ta về sau sinh con trai đi!"Hiên Viên Kiến Nguyệt trừng mắt nhìn hắn (TPN) đang vui sướng khi người khác gặp họa, thầm nghĩ, chờ ngươi về sau có nữ nhi, xem ngươi có cười được như thế này không?Hiên Viên Cẩn cùng Cúc Thanh vẫn tương đối là bình tĩnh, Cúc Thanh than nhẹ một tiếng, nói: "A Nguyệt, tính....... "Hiên Viên Kiến Nguyệt đang muốn phản bác, liền nghe Cúc Thanh nói: "Hắn thiệt tình thương A Yên......."Hiên Viên Kiến Nguyệt tức khắc không có lời gì để nói, hắn đã cho người đi điều tra sau sự việc Lạc Yên bỏ trốn, Hàn Lạc Thần xác thực là sủng A Yên nhà bọn họ, một đường cẩn thận che trở, tựa như châu báu mà sủng ái nàng, tuyệt đối không kém phần so với bọn họ.......Kỳ thực, Hiên Viên Cẩn cũng buồn bực, nhưng hắn vô pháp phản bác. Hàn Lạc Thần là lấy viên ngọc trên tay bọn họ mà đưa vào lòng, có thể nói, hắn vì Lạc Yên làm so với bọn họ cũng không kém đâu.....Bất quá, cái này cũng khó trách. Nhạc phụ xem con rể, đại cữu tử xem muội phu, luôn là không vừa mắt, đây là quy luật không bao giờ thay đổi.
Edit: HaDanByou_
Beta: SSNNA_anh12
Tóm lại, không biết có phải do lời nói của Tạ Phỉ Nhiên hay không, lại làm buông lỏng ý tưởng của Hiên Viên Kiến Nguyệt. Thời điểm hắn mang Lạc Yên đi, hắn đã đáp ứng cấp cho Hàn Lạc Thần một cơ hội, bảo Hàn Lạc Thần mau chóng xử lý tốt việc của hắn, rồi lại đến Hiên Viên cốc tiếp thu khảo nghiệm.
Hàn Lạc Thần biết, Hiên Viên Kiến Nguyệt bảo hắn xử lí tốt việc của mình không chỉ là Đường Hiên Nhân, mà còn có có vấn đề của Phi Cung. Hắn đương nhiên không ý kiến, bởi vì hắn cũng mong muốn tạo cho Lạc Yên một thế giới mà nàng thích.
Dùng tâm kế của mình, hắn mau chóng giải quyết các chuyện, hiện tại chỉ kém một bước khảo nghiệm cuối cùng.
Nhưng Hàn Lạc Thần không nghĩ tới, hắn thế nhưng không vào được Hiên Viên cốc! Hắn buồn bực không thôi, nghĩ thầm rằng làm thế nào A Yên lại muốn dùng một chiêu như vậy, Tạ Phỉ Nhiên, Hiên Viên Kiến Nguyệt cũng thật là, cưới một người sao lại khó đến như vậy?
Mặt trời đã lên cao --
Hàn Lạc Thần đang luẩn quẩn lòng vòng trong rừng, bỗng nghe thấy một chút động tĩnh nhỏ ở một con đường khác. Hắn rùng mình, đang nghĩ tới Hiên Viên Kiến Nguyệt còn sẽ làm ra truyện gì xấu, liền nhìn thấy một hình bóng voi cùng quen thuộc đang từ bụi cỏ vụt tới.
Hàn Lạc Thần ngạc nhiên: "A Yên?!"
Không sai, người bỗng nhiên xuất hiện đó, chính là Lạc Yên!
"Lạc Thần!" Lạc Yên hưng phấn hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, trên mặt nàng còn dính một cọng cỏ mà cũng không biết.
Hàn Lạc Thần bước nhanh đến trước mặt nàng, ôm nàng một cái để phủ đầy cõi lòng trống vắng: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Hắn giúp nàng phủi cọng cỏ trên mặt xuống, chỉnh lại xiêm y cho nàng, Lạc Yên lôi kéo ống tay áo hắn, làm động tác của hắn ngừng lại, trong mắt nàng mang theo tia sáng lập lòe, cái miệng bướng bỉnh chu ra nói: "Ta đáp ứng ngươi a, ca ca ta không đồng ý, ta liền bỏ trốn cùng ngươi!"
Hàn Lạc Thần bây giờ mới chú ý tới, cô nương còn mang theo một tay nải.....
Hắn kinh ngạc, trừng to mắt: "Ngươi sao lại....?!!!"
Lạc Yên cười cong cong đôi mắt, nhìn hắn mang theo kiên định, nàng nói: "Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta đều sẽ làm. Ta nói rồi, ngươi hứa bên ta cả đời, ta cũng theo ngươi cả đời, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau...."
"A Yên........." Hàn Lạc Thần cảm thấy yết hầu của mình có chút gian nan, giống như không thoát ra hơi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nàng, dùng hành động biểu đạt tình cảm của mình.
Ái tận xương huyết, sủng để bụng đầu, nàng chính là kiếp này của hắn, hắn sẽ vui vẻ trải qua kiếp này cùng nàng.........
Thời điểm Hiên Viên Kiến Nguyệt biết được Lạc Yên lại lần nữa rời nhà trốn đi, vội vàng phái người đi xem trận pháp chỗ Hàn Lạc Thần, kết quả người tới đưa tin: "Công tử, bên trong trận pháp không có người!"
Hiên Viên Kiến Nguyệt tức khắc nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Lạc Thần............."
Tới Hiên Viên cốc làm khách thuận tiện xem diễn, Tạ Phỉ Nhiên phẩy phẩy cây quạt, cười đến phong kinh vân đạm: "Ai......, nữ sinh hướng ngoại, nữ sinh hướng ngoại a..........." Hắn quay đầu nhìn Lan Trăn, khẽ cười nói: "Trăn Nhi, chúng ta về sau sinh con trai đi!"
Hiên Viên Kiến Nguyệt trừng mắt nhìn hắn (TPN) đang vui sướng khi người khác gặp họa, thầm nghĩ, chờ ngươi về sau có nữ nhi, xem ngươi có cười được như thế này không?
Hiên Viên Cẩn cùng Cúc Thanh vẫn tương đối là bình tĩnh, Cúc Thanh than nhẹ một tiếng, nói:
"A Nguyệt, tính....... "
Hiên Viên Kiến Nguyệt đang muốn phản bác, liền nghe Cúc Thanh nói: "Hắn thiệt tình thương A Yên......."
Hiên Viên Kiến Nguyệt tức khắc không có lời gì để nói, hắn đã cho người đi điều tra sau sự việc Lạc Yên bỏ trốn, Hàn Lạc Thần xác thực là sủng A Yên nhà bọn họ, một đường cẩn thận che trở, tựa như châu báu mà sủng ái nàng, tuyệt đối không kém phần so với bọn họ.......
Kỳ thực, Hiên Viên Cẩn cũng buồn bực, nhưng hắn vô pháp phản bác. Hàn Lạc Thần là lấy viên ngọc trên tay bọn họ mà đưa vào lòng, có thể nói, hắn vì Lạc Yên làm so với bọn họ cũng không kém đâu.....
Bất quá, cái này cũng khó trách. Nhạc phụ xem con rể, đại cữu tử xem muội phu, luôn là không vừa mắt, đây là quy luật không bao giờ thay đổi.
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: HaDanByou_Beta: SSNNA_anh12Tóm lại, không biết có phải do lời nói của Tạ Phỉ Nhiên hay không, lại làm buông lỏng ý tưởng của Hiên Viên Kiến Nguyệt. Thời điểm hắn mang Lạc Yên đi, hắn đã đáp ứng cấp cho Hàn Lạc Thần một cơ hội, bảo Hàn Lạc Thần mau chóng xử lý tốt việc của hắn, rồi lại đến Hiên Viên cốc tiếp thu khảo nghiệm.Hàn Lạc Thần biết, Hiên Viên Kiến Nguyệt bảo hắn xử lí tốt việc của mình không chỉ là Đường Hiên Nhân, mà còn có có vấn đề của Phi Cung. Hắn đương nhiên không ý kiến, bởi vì hắn cũng mong muốn tạo cho Lạc Yên một thế giới mà nàng thích.Dùng tâm kế của mình, hắn mau chóng giải quyết các chuyện, hiện tại chỉ kém một bước khảo nghiệm cuối cùng.Nhưng Hàn Lạc Thần không nghĩ tới, hắn thế nhưng không vào được Hiên Viên cốc! Hắn buồn bực không thôi, nghĩ thầm rằng làm thế nào A Yên lại muốn dùng một chiêu như vậy, Tạ Phỉ Nhiên, Hiên Viên Kiến Nguyệt cũng thật là, cưới một người sao lại khó đến như vậy?Mặt trời đã lên cao --Hàn Lạc Thần đang luẩn quẩn lòng vòng trong rừng, bỗng nghe thấy một chút động tĩnh nhỏ ở một con đường khác. Hắn rùng mình, đang nghĩ tới Hiên Viên Kiến Nguyệt còn sẽ làm ra truyện gì xấu, liền nhìn thấy một hình bóng voi cùng quen thuộc đang từ bụi cỏ vụt tới.Hàn Lạc Thần ngạc nhiên: "A Yên?!"Không sai, người bỗng nhiên xuất hiện đó, chính là Lạc Yên!"Lạc Thần!" Lạc Yên hưng phấn hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, trên mặt nàng còn dính một cọng cỏ mà cũng không biết.Hàn Lạc Thần bước nhanh đến trước mặt nàng, ôm nàng một cái để phủ đầy cõi lòng trống vắng: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"Hắn giúp nàng phủi cọng cỏ trên mặt xuống, chỉnh lại xiêm y cho nàng, Lạc Yên lôi kéo ống tay áo hắn, làm động tác của hắn ngừng lại, trong mắt nàng mang theo tia sáng lập lòe, cái miệng bướng bỉnh chu ra nói: "Ta đáp ứng ngươi a, ca ca ta không đồng ý, ta liền bỏ trốn cùng ngươi!"Hàn Lạc Thần bây giờ mới chú ý tới, cô nương còn mang theo một tay nải.....Hắn kinh ngạc, trừng to mắt: "Ngươi sao lại....?!!!"Lạc Yên cười cong cong đôi mắt, nhìn hắn mang theo kiên định, nàng nói: "Chuyện ta đã đáp ứng ngươi, ta đều sẽ làm. Ta nói rồi, ngươi hứa bên ta cả đời, ta cũng theo ngươi cả đời, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau....""A Yên........." Hàn Lạc Thần cảm thấy yết hầu của mình có chút gian nan, giống như không thoát ra hơi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy nàng, dùng hành động biểu đạt tình cảm của mình.Ái tận xương huyết, sủng để bụng đầu, nàng chính là kiếp này của hắn, hắn sẽ vui vẻ trải qua kiếp này cùng nàng.........Thời điểm Hiên Viên Kiến Nguyệt biết được Lạc Yên lại lần nữa rời nhà trốn đi, vội vàng phái người đi xem trận pháp chỗ Hàn Lạc Thần, kết quả người tới đưa tin: "Công tử, bên trong trận pháp không có người!"Hiên Viên Kiến Nguyệt tức khắc nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Lạc Thần............."Tới Hiên Viên cốc làm khách thuận tiện xem diễn, Tạ Phỉ Nhiên phẩy phẩy cây quạt, cười đến phong kinh vân đạm: "Ai......, nữ sinh hướng ngoại, nữ sinh hướng ngoại a..........." Hắn quay đầu nhìn Lan Trăn, khẽ cười nói: "Trăn Nhi, chúng ta về sau sinh con trai đi!"Hiên Viên Kiến Nguyệt trừng mắt nhìn hắn (TPN) đang vui sướng khi người khác gặp họa, thầm nghĩ, chờ ngươi về sau có nữ nhi, xem ngươi có cười được như thế này không?Hiên Viên Cẩn cùng Cúc Thanh vẫn tương đối là bình tĩnh, Cúc Thanh than nhẹ một tiếng, nói: "A Nguyệt, tính....... "Hiên Viên Kiến Nguyệt đang muốn phản bác, liền nghe Cúc Thanh nói: "Hắn thiệt tình thương A Yên......."Hiên Viên Kiến Nguyệt tức khắc không có lời gì để nói, hắn đã cho người đi điều tra sau sự việc Lạc Yên bỏ trốn, Hàn Lạc Thần xác thực là sủng A Yên nhà bọn họ, một đường cẩn thận che trở, tựa như châu báu mà sủng ái nàng, tuyệt đối không kém phần so với bọn họ.......Kỳ thực, Hiên Viên Cẩn cũng buồn bực, nhưng hắn vô pháp phản bác. Hàn Lạc Thần là lấy viên ngọc trên tay bọn họ mà đưa vào lòng, có thể nói, hắn vì Lạc Yên làm so với bọn họ cũng không kém đâu.....Bất quá, cái này cũng khó trách. Nhạc phụ xem con rể, đại cữu tử xem muội phu, luôn là không vừa mắt, đây là quy luật không bao giờ thay đổi.