Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…
Chương 100: Ngụy Ảnh Đế Ôn Nhuận Như Ngọc (48)
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: LuberBeta: Triêu NguyênĐám người kia cũng mặc kệ ánh mắt uy h**p của hắn, một đám còn cố ý ở lại quấy rối, còn có người sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà trực tiếp rống một tiếng vào điện thoại của Kỷ Quan Lan: "Em dâu, Tiểu Lam Tử không có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài đâu, em cứ mặc kệ đi, quản cậu ta làm gì......"Ba ngày không bị đánh liền muốn lật nhà sao!Kỷ Quan Lan nỗ lực đè xuống hỏa khí trong người, ôn nhu nói với Lạc Yên một câu "Em chờ một lát", sau đó liền bỏ điện thoại xuống, vén tay áo đánh người!Nghe tiếng đùa giỡn từ phía bên kia, Lạc Yên chắc chắn Kỷ Quan Lan lúc này đang "choảng" nhau, cũng không hề lo lắng chút nào, cúp máy, nghĩ một hồi, lại gửi cho hắn một tin nhắn.Lúc Kỷ Quan Lan xử lí xong đám người kia, liền phát hiện Lạc Yên đã cúp máy, thiếu chút nữa là đập bọn kia một trận nữa. Chỉ là sau khi nhìn đến tin nhắn cô gửi, hỏa khí của hắn liền ba đi đâu mất."Anh cứ chơi tiếp đi, em đang chuẩn bị đi siêu thị một chuyến, buổi tối em nấu cơm, anh đến đây ăn nhé." —— Lạc YênMọi người nhìn đến bộ dạng xuân phong đắc ý của Kỷ Quan Lan, không khỏi mà nói móc vài câu,nhưng mà lần này Kỷ Quan Lan lại không chấp bọn họ."Loại người không có vợ như các cậu,tuyệt đối không thể hiểu tâm tình của tôi."Mọi người: "... " Cảm giác đối phương dù không nói chuyện với bạn nhưng cũng cố ý ném một bát cẩu lương vào mặt bạn....Có vợ thì ghê gớm hả? Có tâm phết nhỉ?Kỷ Quan Lan đắc ý: Có vợ chính thì ghê gớm đấy.Mọi người: Anh em! Giơ đuốc cao lên! Thiêu chết cái tên tự luyến này đi!Buổi tối.Lúc Kỷ Quan Lan gõ cửa, Lạc Yên đang đem ngao bỏ vào nồi canh. Nghe được tiếng đập cửa, cô liền đặt bát xuống, rửa sạch tay mở cửa cho hắn.Cô bây giờ vẫn còn ở tại khu trung cư hạng trung này, tuy Hạ Lan Hinh đã rất nhiều lần có ý bảo cô trở về ở Hạ Lan gia, nhưng Lạc Yên lại lấy lí do để tiện công tác mà từ chối.Kỷ Quan Lan vừa bước vào liền ôm chặt lấy cô, đầu khẽ cọ cọ vào hõm cổ.Lạc Yên cảm thấy có chút ngứa, liền đẩy hắn ra,"Đừng nháo nữa, anh đi rửa tay đi, em đi dọn cơm."Kỷ Quan Lan vẫn không buông cô ra, tiếp tụ cọ cọ giống như đang làm nũng, nói: "Ôm một chút thì có sao đâu."Lạc Yên dở khóc dở cười, cảm giác sau khi quay ngựa, cái vị này càng ngày càng không bận tâm đến hình tượng bản thân nữa, đặc biệt là ở trước mặt cô. Có điều tim cô lại không thể không ngọt ngào nha, thanh âm ôn nhu mở miệng nói: "Đợi lát nữa lại ôm tiếp, bây giờ chúng ta ăn cơm đã, em đói bụng."Kỷ Quan Lan lúc này mới buông cô ra, ngoan ngoãn đi rửa tay. Lạc Yên cũng tranh thủ đi chuẩn bị thức ăn để dọn ra.Lạc Yên tối nay nấu bốn món mặn, một món canh. Lúc Kỷ Quan Lan rửa tay xong đi ra, nhìn thấy cô đang bày biện đũa bát, trong lòng liền dâng lên một cảm giác thỏa mãn.Lạc Yên dọn bát đũa xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Quan Lan trưng ra vẻ mặt sủng nịch nhìn mình, bỗng nhiên thấy có chút ngượng ngùng, ho khụ một tiếng, nói: "Em đi dọn canh ra, anh đơm cơm trước đi."Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhanh chóng đi vào phòng bếp.Kỷ Quan Lan tâm tình vui sướng mà chạy ra giúp cô, ngoan ngoãn đơm cơm, nhìn đồ ăn trên bàn, không biết nghĩ đến cái gì,liền lấy điện thoại ra chụp một ảnh, đăng lên Weibo.Kỷ Quan Lan V: Vợ yêu làm đồ ăn, đây là chính là hương vị hạnh phúc a / tình yêu / tình yêu / tình yêu @ Sở Lạc YênBên dưới là mấy tấm ảnh hắn vừa chụp.Từ sau khi công khai quan hệ, Kỷ Quan Lan cũng không đăng gì lên Weibo, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện động thái mới, tất nhiên sẽ có hàng loạt fan đến hóng.Bộ vật trang sức dưới chân Lan Hoàng bệ hạ: Thực sự đăng vào lúc này là ý tốt sao? Tôi còn đang ở công ty tăng ca, còn một giờ nữa lận! /tạm biệt / tạm biệt / tạm biệt/Tiểu mê muội của Lan Hoàng bệ hạ: ̄﹃ ̄ Thật muốn ăn a!
Edit: Luber
Beta: Triêu Nguyên
Đám người kia cũng mặc kệ ánh mắt uy h**p của hắn, một đám còn cố ý ở lại quấy rối, còn có người sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà trực tiếp rống một tiếng vào điện thoại của Kỷ Quan Lan: "Em dâu, Tiểu Lam Tử không có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài đâu, em cứ mặc kệ đi, quản cậu ta làm gì......"
Ba ngày không bị đánh liền muốn lật nhà sao!
Kỷ Quan Lan nỗ lực đè xuống hỏa khí trong người, ôn nhu nói với Lạc Yên một câu "Em chờ một lát", sau đó liền bỏ điện thoại xuống, vén tay áo đánh người!
Nghe tiếng đùa giỡn từ phía bên kia, Lạc Yên chắc chắn Kỷ Quan Lan lúc này đang "choảng" nhau, cũng không hề lo lắng chút nào, cúp máy, nghĩ một hồi, lại gửi cho hắn một tin nhắn.
Lúc Kỷ Quan Lan xử lí xong đám người kia, liền phát hiện Lạc Yên đã cúp máy, thiếu chút nữa là đập bọn kia một trận nữa. Chỉ là sau khi nhìn đến tin nhắn cô gửi, hỏa khí của hắn liền ba đi đâu mất.
"Anh cứ chơi tiếp đi, em đang chuẩn bị đi siêu thị một chuyến, buổi tối em nấu cơm, anh đến đây ăn nhé." —— Lạc Yên
Mọi người nhìn đến bộ dạng xuân phong đắc ý của Kỷ Quan Lan, không khỏi mà nói móc vài câu,nhưng mà lần này Kỷ Quan Lan lại không chấp bọn họ.
"Loại người không có vợ như các cậu,tuyệt đối không thể hiểu tâm tình của tôi."
Mọi người: "... " Cảm giác đối phương dù không nói chuyện với bạn nhưng cũng cố ý ném một bát cẩu lương vào mặt bạn....
Có vợ thì ghê gớm hả? Có tâm phết nhỉ?
Kỷ Quan Lan đắc ý: Có vợ chính thì ghê gớm đấy.
Mọi người: Anh em! Giơ đuốc cao lên! Thiêu chết cái tên tự luyến này đi!
Buổi tối.
Lúc Kỷ Quan Lan gõ cửa, Lạc Yên đang đem ngao bỏ vào nồi canh. Nghe được tiếng đập cửa, cô liền đặt bát xuống, rửa sạch tay mở cửa cho hắn.
Cô bây giờ vẫn còn ở tại khu trung cư hạng trung này, tuy Hạ Lan Hinh đã rất nhiều lần có ý bảo cô trở về ở Hạ Lan gia, nhưng Lạc Yên lại lấy lí do để tiện công tác mà từ chối.
Kỷ Quan Lan vừa bước vào liền ôm chặt lấy cô, đầu khẽ cọ cọ vào hõm cổ.
Lạc Yên cảm thấy có chút ngứa, liền đẩy hắn ra,"Đừng nháo nữa, anh đi rửa tay đi, em đi dọn cơm."
Kỷ Quan Lan vẫn không buông cô ra, tiếp tụ cọ cọ giống như đang làm nũng, nói: "Ôm một chút thì có sao đâu."
Lạc Yên dở khóc dở cười, cảm giác sau khi quay ngựa, cái vị này càng ngày càng không bận tâm đến hình tượng bản thân nữa, đặc biệt là ở trước mặt cô. Có điều tim cô lại không thể không ngọt ngào nha, thanh âm ôn nhu mở miệng nói: "Đợi lát nữa lại ôm tiếp, bây giờ chúng ta ăn cơm đã, em đói bụng."
Kỷ Quan Lan lúc này mới buông cô ra, ngoan ngoãn đi rửa tay. Lạc Yên cũng tranh thủ đi chuẩn bị thức ăn để dọn ra.
Lạc Yên tối nay nấu bốn món mặn, một món canh. Lúc Kỷ Quan Lan rửa tay xong đi ra, nhìn thấy cô đang bày biện đũa bát, trong lòng liền dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Lạc Yên dọn bát đũa xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Quan Lan trưng ra vẻ mặt sủng nịch nhìn mình, bỗng nhiên thấy có chút ngượng ngùng, ho khụ một tiếng, nói: "Em đi dọn canh ra, anh đơm cơm trước đi."
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Kỷ Quan Lan tâm tình vui sướng mà chạy ra giúp cô, ngoan ngoãn đơm cơm, nhìn đồ ăn trên bàn, không biết nghĩ đến cái gì,liền lấy điện thoại ra chụp một ảnh, đăng lên Weibo.
Kỷ Quan Lan V: Vợ yêu làm đồ ăn, đây là chính là hương vị hạnh phúc a / tình yêu / tình yêu / tình yêu @ Sở Lạc Yên
Bên dưới là mấy tấm ảnh hắn vừa chụp.
Từ sau khi công khai quan hệ, Kỷ Quan Lan cũng không đăng gì lên Weibo, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện động thái mới, tất nhiên sẽ có hàng loạt fan đến hóng.
Bộ vật trang sức dưới chân Lan Hoàng bệ hạ: Thực sự đăng vào lúc này là ý tốt sao? Tôi còn đang ở công ty tăng ca, còn một giờ nữa lận! /tạm biệt / tạm biệt / tạm biệt/
Tiểu mê muội của Lan Hoàng bệ hạ: ̄﹃ ̄ Thật muốn ăn a!
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: LuberBeta: Triêu NguyênĐám người kia cũng mặc kệ ánh mắt uy h**p của hắn, một đám còn cố ý ở lại quấy rối, còn có người sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà trực tiếp rống một tiếng vào điện thoại của Kỷ Quan Lan: "Em dâu, Tiểu Lam Tử không có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài đâu, em cứ mặc kệ đi, quản cậu ta làm gì......"Ba ngày không bị đánh liền muốn lật nhà sao!Kỷ Quan Lan nỗ lực đè xuống hỏa khí trong người, ôn nhu nói với Lạc Yên một câu "Em chờ một lát", sau đó liền bỏ điện thoại xuống, vén tay áo đánh người!Nghe tiếng đùa giỡn từ phía bên kia, Lạc Yên chắc chắn Kỷ Quan Lan lúc này đang "choảng" nhau, cũng không hề lo lắng chút nào, cúp máy, nghĩ một hồi, lại gửi cho hắn một tin nhắn.Lúc Kỷ Quan Lan xử lí xong đám người kia, liền phát hiện Lạc Yên đã cúp máy, thiếu chút nữa là đập bọn kia một trận nữa. Chỉ là sau khi nhìn đến tin nhắn cô gửi, hỏa khí của hắn liền ba đi đâu mất."Anh cứ chơi tiếp đi, em đang chuẩn bị đi siêu thị một chuyến, buổi tối em nấu cơm, anh đến đây ăn nhé." —— Lạc YênMọi người nhìn đến bộ dạng xuân phong đắc ý của Kỷ Quan Lan, không khỏi mà nói móc vài câu,nhưng mà lần này Kỷ Quan Lan lại không chấp bọn họ."Loại người không có vợ như các cậu,tuyệt đối không thể hiểu tâm tình của tôi."Mọi người: "... " Cảm giác đối phương dù không nói chuyện với bạn nhưng cũng cố ý ném một bát cẩu lương vào mặt bạn....Có vợ thì ghê gớm hả? Có tâm phết nhỉ?Kỷ Quan Lan đắc ý: Có vợ chính thì ghê gớm đấy.Mọi người: Anh em! Giơ đuốc cao lên! Thiêu chết cái tên tự luyến này đi!Buổi tối.Lúc Kỷ Quan Lan gõ cửa, Lạc Yên đang đem ngao bỏ vào nồi canh. Nghe được tiếng đập cửa, cô liền đặt bát xuống, rửa sạch tay mở cửa cho hắn.Cô bây giờ vẫn còn ở tại khu trung cư hạng trung này, tuy Hạ Lan Hinh đã rất nhiều lần có ý bảo cô trở về ở Hạ Lan gia, nhưng Lạc Yên lại lấy lí do để tiện công tác mà từ chối.Kỷ Quan Lan vừa bước vào liền ôm chặt lấy cô, đầu khẽ cọ cọ vào hõm cổ.Lạc Yên cảm thấy có chút ngứa, liền đẩy hắn ra,"Đừng nháo nữa, anh đi rửa tay đi, em đi dọn cơm."Kỷ Quan Lan vẫn không buông cô ra, tiếp tụ cọ cọ giống như đang làm nũng, nói: "Ôm một chút thì có sao đâu."Lạc Yên dở khóc dở cười, cảm giác sau khi quay ngựa, cái vị này càng ngày càng không bận tâm đến hình tượng bản thân nữa, đặc biệt là ở trước mặt cô. Có điều tim cô lại không thể không ngọt ngào nha, thanh âm ôn nhu mở miệng nói: "Đợi lát nữa lại ôm tiếp, bây giờ chúng ta ăn cơm đã, em đói bụng."Kỷ Quan Lan lúc này mới buông cô ra, ngoan ngoãn đi rửa tay. Lạc Yên cũng tranh thủ đi chuẩn bị thức ăn để dọn ra.Lạc Yên tối nay nấu bốn món mặn, một món canh. Lúc Kỷ Quan Lan rửa tay xong đi ra, nhìn thấy cô đang bày biện đũa bát, trong lòng liền dâng lên một cảm giác thỏa mãn.Lạc Yên dọn bát đũa xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Quan Lan trưng ra vẻ mặt sủng nịch nhìn mình, bỗng nhiên thấy có chút ngượng ngùng, ho khụ một tiếng, nói: "Em đi dọn canh ra, anh đơm cơm trước đi."Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhanh chóng đi vào phòng bếp.Kỷ Quan Lan tâm tình vui sướng mà chạy ra giúp cô, ngoan ngoãn đơm cơm, nhìn đồ ăn trên bàn, không biết nghĩ đến cái gì,liền lấy điện thoại ra chụp một ảnh, đăng lên Weibo.Kỷ Quan Lan V: Vợ yêu làm đồ ăn, đây là chính là hương vị hạnh phúc a / tình yêu / tình yêu / tình yêu @ Sở Lạc YênBên dưới là mấy tấm ảnh hắn vừa chụp.Từ sau khi công khai quan hệ, Kỷ Quan Lan cũng không đăng gì lên Weibo, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện động thái mới, tất nhiên sẽ có hàng loạt fan đến hóng.Bộ vật trang sức dưới chân Lan Hoàng bệ hạ: Thực sự đăng vào lúc này là ý tốt sao? Tôi còn đang ở công ty tăng ca, còn một giờ nữa lận! /tạm biệt / tạm biệt / tạm biệt/Tiểu mê muội của Lan Hoàng bệ hạ: ̄﹃ ̄ Thật muốn ăn a!