Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…
Chương 118: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (14)
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: MisaBeta: Triêu NguyênNam Cung Dao nhìn ra ngoài cửa sổ đánh giá đường phố rộn ràng, nhốn nhịp bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp sáng rực lên.Nhìn bộ dáng này, đại khá là không bao giờ ra khỏi cửa, Lạc Yên nhịn không được nhớ đến thời điểm mình đến thế giới đầu tiên.Lúc ấy, nàng mới tới một thế giới xa lạ, hết thảy đều mới lạ như vậy, nàng nhận thức được sự sủng ái một đời.Nhớ tới những khoảng thời gian tốt đẹp đó, Lạc Yên bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, nàng thật sự rất nhớ hắn.Nhưng mà, thời gian không thể quay lại, nàng rốt cuộc không thể quên được lúc ấy.Cũng may, mọi việc cuối cùng cũng đã trôi qua.Lạc Yên nghĩ tới Kỷ Quan Lan, lại nghĩ tới Tô Trầm Sương, đang nghĩ có nên tìm một cơ hội để thử Tô Trầm Sương hay không, xem hắn có phải người mình luôn tâm tâm niệm niệm hay không, dưới lầu không biết tại sao lại loạn cả lên.Tiếng binh khí va chạm, khiến nàng bừng tĩnh, kéo nàng ra khỏi trầm tự quay trở lại thực tại, Nam Cung Dao vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ biểu tình cũng lộ ra sự lo lắng.Lạc Yên còn đang nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì vào lúc này, liền nghe được một giọng nữ quen thuộc, nàng lập tức đứng lên, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.Nam Cung Dao nhìn sắc mặt của nàng, có thể đoán rằng đó là người quen của nàng, liền mở miệng hỏi: " A Yên, làm sao vậy? Đụng phải người quen sao? "Lạc Yên ừ một tiếng, nói: " Ngươi ngồi đây, đừng nhúc nhích, ta đi xuống xem sao "Nam Cung Dao rất hiếm khi thấy nàng có được biểu tình nghiêm túc như vậy, vội vàng gật gật đầu, " Yên tâm đi, ta tự biết sức lực của mình, nhất định sẽ không rước thêm phiền phức cho ngươi.Lạc Yên nhịn không được cong cong đôi mắt, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, "Ngoan."Nam Cung Dao nhịn không được đỏ mặt, một bên nội tâm đang phỉ nhổ chính mình làm sao mà lại đỏ mặt vì một nữ nhân, một bên khác lại ảo não với những hành động liêu muội vô thức của Lạc Yên.Lạc Yên cũng mặc kệ em gá Nam Cung Dao nghĩ cái gì, nàng vừa mới nghe được âm thanh của Tiết Nguyễn Nguyễn, cũng thấy được cảnh nàng cùng đám thích khách đánh nhau, nàng không khỏi nhớ tới cốt truyện, sự việc Tiết Nguyễn Nguyễn bị người giết hại.Tuy rằng biết Tiết Nguyễn Nguyễn sẽ không chết ở phó bản Giang Thành này, nhưng nàng cũng không thể lại ngồi yên được, những người đó có ít gì đâu chứ, thật là quá phận, khinh dễ người của Cẩm Tú Cung mà không thèm nể mặt nàng sao?Tiết Nguyễn Nguyễn một thân hồng y, đang đánh với hơn hai mươi tên nam tử mang áo quần thanh y ngắn, trên tay là roi mềm màu đỏ, trừng trị một đám đầu người, nhưng mà nhân số bên đối phương lại quá nhiều, mà nàng ta lại giống như trúng thuốc, hành động càng ngày càng thong thả.Đúng lúc này, không trung truyền đến một âm thanh uyển chuyển, thấp nhu: " Sư tỷ, lâu rồi không gặp, không hiểu sao mà muội lại thấy võ công của tỉ giảm đi nha."Nghe thấy âm thanh, Tiết Nguyễn Nguyễn trong lòng vui vẻ, bỏ qua lời trêu chọc của người nào đó, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy người tới, gương mặt nhu mĩ của nàng lộ ra hiểu tình kinh hỉ." A Yên, nha đầu thối, vừa gặp liền trêu chọc ta, còn không mau đến giúp ta? "Cùng lúc đó, Lạc Yên giống như A Phiêu, phiêu trên không trung, nghe Tiết Nguyễn Nguyễn nói, nàng câu môi cười, " Mệnh lệnh của sư tỷ, A Yên không dám không nghe. "Nói, liền ở trong không trung điểm nhẹ một chút, trong khoảnh khắc đã xuất hiện bên trong đám người.Lạc Yên nhìn bộ dáng hiện tại của Tiết Nguyễn Nguyễn, làm gì còn có hình tượng luôn luôn ngăn nắp, lượng lệ, liền mở miệng nói: " Sư tỷ chờ một lát, A Yên sẽ nhanh chóng báo thù cho tỷ, còn hiện tại, sư tỷ trên lầu xem kịch trước đi." Nói liền duỗi tay bắt lấy vòng eo của nàng, dùng chút công phu, đem nàng đưa đến trên lầu.Nam Cung Dao vẫn luôn chú ý tình hình của bên này, nhìn thấy Lạc Yên mang một người đi lên, theo bản năng mà ôm lấy người tới, kết quả không đứng vững, hai cô nương ngã thành một đoàn.
Edit: Misa
Beta: Triêu Nguyên
Nam Cung Dao nhìn ra ngoài cửa sổ đánh giá đường phố rộn ràng, nhốn nhịp bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp sáng rực lên.
Nhìn bộ dáng này, đại khá là không bao giờ ra khỏi cửa, Lạc Yên nhịn không được nhớ đến thời điểm mình đến thế giới đầu tiên.
Lúc ấy, nàng mới tới một thế giới xa lạ, hết thảy đều mới lạ như vậy, nàng nhận thức được sự sủng ái một đời.
Nhớ tới những khoảng thời gian tốt đẹp đó, Lạc Yên bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, nàng thật sự rất nhớ hắn.
Nhưng mà, thời gian không thể quay lại, nàng rốt cuộc không thể quên được lúc ấy.
Cũng may, mọi việc cuối cùng cũng đã trôi qua.
Lạc Yên nghĩ tới Kỷ Quan Lan, lại nghĩ tới Tô Trầm Sương, đang nghĩ có nên tìm một cơ hội để thử Tô Trầm Sương hay không, xem hắn có phải người mình luôn tâm tâm niệm niệm hay không, dưới lầu không biết tại sao lại loạn cả lên.
Tiếng binh khí va chạm, khiến nàng bừng tĩnh, kéo nàng ra khỏi trầm tự quay trở lại thực tại, Nam Cung Dao vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ biểu tình cũng lộ ra sự lo lắng.
Lạc Yên còn đang nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì vào lúc này, liền nghe được một giọng nữ quen thuộc, nàng lập tức đứng lên, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Nam Cung Dao nhìn sắc mặt của nàng, có thể đoán rằng đó là người quen của nàng, liền mở miệng hỏi: " A Yên, làm sao vậy? Đụng phải người quen sao? "
Lạc Yên ừ một tiếng, nói: " Ngươi ngồi đây, đừng nhúc nhích, ta đi xuống xem sao "
Nam Cung Dao rất hiếm khi thấy nàng có được biểu tình nghiêm túc như vậy, vội vàng gật gật đầu, " Yên tâm đi, ta tự biết sức lực của mình, nhất định sẽ không rước thêm phiền phức cho ngươi.
Lạc Yên nhịn không được cong cong đôi mắt, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, "Ngoan."
Nam Cung Dao nhịn không được đỏ mặt, một bên nội tâm đang phỉ nhổ chính mình làm sao mà lại đỏ mặt vì một nữ nhân, một bên khác lại ảo não với những hành động liêu muội vô thức của Lạc Yên.
Lạc Yên cũng mặc kệ em gá Nam Cung Dao nghĩ cái gì, nàng vừa mới nghe được âm thanh của Tiết Nguyễn Nguyễn, cũng thấy được cảnh nàng cùng đám thích khách đánh nhau, nàng không khỏi nhớ tới cốt truyện, sự việc Tiết Nguyễn Nguyễn bị người giết hại.
Tuy rằng biết Tiết Nguyễn Nguyễn sẽ không chết ở phó bản Giang Thành này, nhưng nàng cũng không thể lại ngồi yên được, những người đó có ít gì đâu chứ, thật là quá phận, khinh dễ người của Cẩm Tú Cung mà không thèm nể mặt nàng sao?
Tiết Nguyễn Nguyễn một thân hồng y, đang đánh với hơn hai mươi tên nam tử mang áo quần thanh y ngắn, trên tay là roi mềm màu đỏ, trừng trị một đám đầu người, nhưng mà nhân số bên đối phương lại quá nhiều, mà nàng ta lại giống như trúng thuốc, hành động càng ngày càng thong thả.
Đúng lúc này, không trung truyền đến một âm thanh uyển chuyển, thấp nhu: " Sư tỷ, lâu rồi không gặp, không hiểu sao mà muội lại thấy võ công của tỉ giảm đi nha."
Nghe thấy âm thanh, Tiết Nguyễn Nguyễn trong lòng vui vẻ, bỏ qua lời trêu chọc của người nào đó, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy người tới, gương mặt nhu mĩ của nàng lộ ra hiểu tình kinh hỉ.
" A Yên, nha đầu thối, vừa gặp liền trêu chọc ta, còn không mau đến giúp ta? "
Cùng lúc đó, Lạc Yên giống như A Phiêu, phiêu trên không trung, nghe Tiết Nguyễn Nguyễn nói, nàng câu môi cười, " Mệnh lệnh của sư tỷ, A Yên không dám không nghe. "
Nói, liền ở trong không trung điểm nhẹ một chút, trong khoảnh khắc đã xuất hiện bên trong đám người.
Lạc Yên nhìn bộ dáng hiện tại của Tiết Nguyễn Nguyễn, làm gì còn có hình tượng luôn luôn ngăn nắp, lượng lệ, liền mở miệng nói: " Sư tỷ chờ một lát, A Yên sẽ nhanh chóng báo thù cho tỷ, còn hiện tại, sư tỷ trên lầu xem kịch trước đi." Nói liền duỗi tay bắt lấy vòng eo của nàng, dùng chút công phu, đem nàng đưa đến trên lầu.
Nam Cung Dao vẫn luôn chú ý tình hình của bên này, nhìn thấy Lạc Yên mang một người đi lên, theo bản năng mà ôm lấy người tới, kết quả không đứng vững, hai cô nương ngã thành một đoàn.
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: MisaBeta: Triêu NguyênNam Cung Dao nhìn ra ngoài cửa sổ đánh giá đường phố rộn ràng, nhốn nhịp bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp sáng rực lên.Nhìn bộ dáng này, đại khá là không bao giờ ra khỏi cửa, Lạc Yên nhịn không được nhớ đến thời điểm mình đến thế giới đầu tiên.Lúc ấy, nàng mới tới một thế giới xa lạ, hết thảy đều mới lạ như vậy, nàng nhận thức được sự sủng ái một đời.Nhớ tới những khoảng thời gian tốt đẹp đó, Lạc Yên bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, nàng thật sự rất nhớ hắn.Nhưng mà, thời gian không thể quay lại, nàng rốt cuộc không thể quên được lúc ấy.Cũng may, mọi việc cuối cùng cũng đã trôi qua.Lạc Yên nghĩ tới Kỷ Quan Lan, lại nghĩ tới Tô Trầm Sương, đang nghĩ có nên tìm một cơ hội để thử Tô Trầm Sương hay không, xem hắn có phải người mình luôn tâm tâm niệm niệm hay không, dưới lầu không biết tại sao lại loạn cả lên.Tiếng binh khí va chạm, khiến nàng bừng tĩnh, kéo nàng ra khỏi trầm tự quay trở lại thực tại, Nam Cung Dao vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ biểu tình cũng lộ ra sự lo lắng.Lạc Yên còn đang nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì vào lúc này, liền nghe được một giọng nữ quen thuộc, nàng lập tức đứng lên, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.Nam Cung Dao nhìn sắc mặt của nàng, có thể đoán rằng đó là người quen của nàng, liền mở miệng hỏi: " A Yên, làm sao vậy? Đụng phải người quen sao? "Lạc Yên ừ một tiếng, nói: " Ngươi ngồi đây, đừng nhúc nhích, ta đi xuống xem sao "Nam Cung Dao rất hiếm khi thấy nàng có được biểu tình nghiêm túc như vậy, vội vàng gật gật đầu, " Yên tâm đi, ta tự biết sức lực của mình, nhất định sẽ không rước thêm phiền phức cho ngươi.Lạc Yên nhịn không được cong cong đôi mắt, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, "Ngoan."Nam Cung Dao nhịn không được đỏ mặt, một bên nội tâm đang phỉ nhổ chính mình làm sao mà lại đỏ mặt vì một nữ nhân, một bên khác lại ảo não với những hành động liêu muội vô thức của Lạc Yên.Lạc Yên cũng mặc kệ em gá Nam Cung Dao nghĩ cái gì, nàng vừa mới nghe được âm thanh của Tiết Nguyễn Nguyễn, cũng thấy được cảnh nàng cùng đám thích khách đánh nhau, nàng không khỏi nhớ tới cốt truyện, sự việc Tiết Nguyễn Nguyễn bị người giết hại.Tuy rằng biết Tiết Nguyễn Nguyễn sẽ không chết ở phó bản Giang Thành này, nhưng nàng cũng không thể lại ngồi yên được, những người đó có ít gì đâu chứ, thật là quá phận, khinh dễ người của Cẩm Tú Cung mà không thèm nể mặt nàng sao?Tiết Nguyễn Nguyễn một thân hồng y, đang đánh với hơn hai mươi tên nam tử mang áo quần thanh y ngắn, trên tay là roi mềm màu đỏ, trừng trị một đám đầu người, nhưng mà nhân số bên đối phương lại quá nhiều, mà nàng ta lại giống như trúng thuốc, hành động càng ngày càng thong thả.Đúng lúc này, không trung truyền đến một âm thanh uyển chuyển, thấp nhu: " Sư tỷ, lâu rồi không gặp, không hiểu sao mà muội lại thấy võ công của tỉ giảm đi nha."Nghe thấy âm thanh, Tiết Nguyễn Nguyễn trong lòng vui vẻ, bỏ qua lời trêu chọc của người nào đó, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, nhìn thấy người tới, gương mặt nhu mĩ của nàng lộ ra hiểu tình kinh hỉ." A Yên, nha đầu thối, vừa gặp liền trêu chọc ta, còn không mau đến giúp ta? "Cùng lúc đó, Lạc Yên giống như A Phiêu, phiêu trên không trung, nghe Tiết Nguyễn Nguyễn nói, nàng câu môi cười, " Mệnh lệnh của sư tỷ, A Yên không dám không nghe. "Nói, liền ở trong không trung điểm nhẹ một chút, trong khoảnh khắc đã xuất hiện bên trong đám người.Lạc Yên nhìn bộ dáng hiện tại của Tiết Nguyễn Nguyễn, làm gì còn có hình tượng luôn luôn ngăn nắp, lượng lệ, liền mở miệng nói: " Sư tỷ chờ một lát, A Yên sẽ nhanh chóng báo thù cho tỷ, còn hiện tại, sư tỷ trên lầu xem kịch trước đi." Nói liền duỗi tay bắt lấy vòng eo của nàng, dùng chút công phu, đem nàng đưa đến trên lầu.Nam Cung Dao vẫn luôn chú ý tình hình của bên này, nhìn thấy Lạc Yên mang một người đi lên, theo bản năng mà ôm lấy người tới, kết quả không đứng vững, hai cô nương ngã thành một đoàn.