Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…
Chương 128: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (24)
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: MonBeta: MapleBất quá, nàng muốn chạy, những người đó cũng không dễ dàng gì thả nàng rời đi, công kích càng thêm sắc bén làm Lạc Yên thêm mấy miệng vết thương.Lạc Yên cắn răng, đem Phượng Hoàng Cầm trong tay thay đổi phương hướng, nỗ lực đàn tiếp một khúc, đây là một chiêu trong Ma Âm đại pháp, tên là《Huyễn Tình》có thể làm người ta tạm thời lâm vào bên trong ảo cảnh, là một loại âm công mê loạn tâm trí.Đây là chiêu duy nhất không cần nội lực cường đại chống đỡ, nhưng nếu không có nội lực chống đỡ chính nàng cũng chịu phản phệ. Lạc Yên cảm nhận vị tanh ngọt từ cổ họng trào lên, nàng c*n m** d*** chịu đựng, tận lực chống đỡ, làm cho huyễn tình hiệu lực nhiều một chút, cho nàng có thời gian đào tẩu.Nàng cuối cùng cũng thành công nhưng kết quả lưỡng bại câu thương. Lạc Yên nhìn hành động chậm chạp của mình, nàng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa phun một ngụm máu tươi, hậu quả phản phệ so với tưởng tượng của nàng đặc biệt nghiêm trọng hơn nàng hiện tại nguyên khí đại thương, phải dưỡng một hai tháng mai ra mới khôi phục.Lạc Yên cũng không có lưu lại, mở cửa phòng đi ra, nhanh chóng rời khỏi địa phương này.Tô Trạch.Tô Trầm Sương vì muốn khôi phục bình tĩnh trong lòng mình, hắn liền bổ sung một buổi sáng thiếu luyện tập thêm hai canh giờ. Nhưng mà, cái này cũng không có làm tâm tình hắn bình phục xuống. Tô Trầm Sương nhấp nhấp môi, buông kiếm phổ trong tay xuống, một mình ra cửa, dọc theo con đường nhỏ lang thang không mục tiêu mà đi tới, với ý đồ muốn tĩnh tâm.Tô Trầm Sương thích yên tĩnh cho nên hắn mua một tòa nhà chung quanh không ai ở hoàn cảnh cũng rất u tĩnh. Nhìn cảnh tượng an tĩnh tựa hồ khiến lòng hắn bình tĩnh lại, tâm tình Tô Trầm Sương tốt hơn khiếu, nhưng mà... Cái an tĩnh này thật nhanh bị người ta đánh vỡ.Là một kiếm khách, Tô Trầm Sương đối với thanh âm binh khí rất mẫn cảm, đặc biệt là kiếm hắn nghe được cách đó không xa trong rừng cây truyền tới âm thanh binh khí giao nhau, giống như rất nhiều người.Tô Trầm Sương luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay đại khái bị Lạc Yên nhiễu loạn, tâm tình của hắn có chút không bình tĩnh, hắn muốn tìm một cái cơ hội phát tiết, mà hiện tại cơ hội lại đưa tới trong tay, Tô Trầm Sương làm sao có thể bỏ qua.Hắn mang theo kiếm, dưới chân nhún một chút. Liền nhay ra mấy mết, Tô Trầm Sương tập kinh công rất khá, hắn đạp tuyết vô ngân dường như dẫm trên ngọn cây, rất nhanh xuất hiện tại địa phương giao chiến.Chỉ thấy một đám người vây lấy một Tử Y nam tử, bất quá Tô Trầm Sương, xem hắn còn rất tốt, liền tính toán không ra tay hổ trợ. Tô Trầm Sương xuất hiện không lâu thì nam tử đã nhận ra hơi thở, thấy đối phương không tính ra tay hỗ trợ liềng mở miệng: "Vị Nhân huynh trên cây, ngươi tính khoanh tay đứng nhìn? Không hỗ trợ sao." Tô Trầm Sương thầm nghĩ, ngươi nơi nào cần ta hỗ trợ hắn ốm kiếm không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng, phảng phất nhưng không đem cảnh tượng chém giết trước mặt cho vào mắt.Nhưng mà, đám người vây công nam tử tựa hồ cho rằng Tô Trầm Sương cùng Tử Y nam tử là một bọn, liền phân ra vài người tấn công Tô Trầm Sương. Còn chưa tới gần người, một đạo kiếm quang lóe lên, cổ kiếm khí kia sắc bén làm những người đó ngẩn người, chờ nhìn đến đem hoa văn phức tạp nhìn kỹ, sắc mặt tất cả thay đổi."Khan Tuyết Kiếm!""Là Kiếm Tiên Tô Trầm Sương."Bọn họ lập tức lùi lại, không dám đến gần nữa bước, tuy rằng nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng so mệnh chính mình tương đối vẫn quan trọng hơn. Bất quá, Tô Trầm Sương đang tìm người phát tiết một chút, như thế nào dễ dàng cho bọn họ rời đi, nếu bọ họ đã dám lên, vậy tất nhiên đã chuẩn bị đủ tâm lý.Mười mấy sát thủ, ở trong tay Tô Trầm Sương, căn bản không lật nỗi được cái sóng gió gì, chỉ chốc lát sau, chết thì chết, bị thương thì bị thương, dư lại tự nhiên là chạy.
Edit: Mon
Beta: Maple
Bất quá, nàng muốn chạy, những người đó cũng không dễ dàng gì thả nàng rời đi, công kích càng thêm sắc bén làm Lạc Yên thêm mấy miệng vết thương.
Lạc Yên cắn răng, đem Phượng Hoàng Cầm trong tay thay đổi phương hướng, nỗ lực đàn tiếp một khúc, đây là một chiêu trong Ma Âm đại pháp, tên là《Huyễn Tình》có thể làm người ta tạm thời lâm vào bên trong ảo cảnh, là một loại âm công mê loạn tâm trí.
Đây là chiêu duy nhất không cần nội lực cường đại chống đỡ, nhưng nếu không có nội lực chống đỡ chính nàng cũng chịu phản phệ. Lạc Yên cảm nhận vị tanh ngọt từ cổ họng trào lên, nàng c*n m** d*** chịu đựng, tận lực chống đỡ, làm cho huyễn tình hiệu lực nhiều một chút, cho nàng có thời gian đào tẩu.
Nàng cuối cùng cũng thành công nhưng kết quả lưỡng bại câu thương. Lạc Yên nhìn hành động chậm chạp của mình, nàng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa phun một ngụm máu tươi, hậu quả phản phệ so với tưởng tượng của nàng đặc biệt nghiêm trọng hơn nàng hiện tại nguyên khí đại thương, phải dưỡng một hai tháng mai ra mới khôi phục.
Lạc Yên cũng không có lưu lại, mở cửa phòng đi ra, nhanh chóng rời khỏi địa phương này.
Tô Trạch.
Tô Trầm Sương vì muốn khôi phục bình tĩnh trong lòng mình, hắn liền bổ sung một buổi sáng thiếu luyện tập thêm hai canh giờ. Nhưng mà, cái này cũng không có làm tâm tình hắn bình phục xuống. Tô Trầm Sương nhấp nhấp môi, buông kiếm phổ trong tay xuống, một mình ra cửa, dọc theo con đường nhỏ lang thang không mục tiêu mà đi tới, với ý đồ muốn tĩnh tâm.
Tô Trầm Sương thích yên tĩnh cho nên hắn mua một tòa nhà chung quanh không ai ở hoàn cảnh cũng rất u tĩnh. Nhìn cảnh tượng an tĩnh tựa hồ khiến lòng hắn bình tĩnh lại, tâm tình Tô Trầm Sương tốt hơn khiếu, nhưng mà... Cái an tĩnh này thật nhanh bị người ta đánh vỡ.
Là một kiếm khách, Tô Trầm Sương đối với thanh âm binh khí rất mẫn cảm, đặc biệt là kiếm hắn nghe được cách đó không xa trong rừng cây truyền tới âm thanh binh khí giao nhau, giống như rất nhiều người.
Tô Trầm Sương luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay đại khái bị Lạc Yên nhiễu loạn, tâm tình của hắn có chút không bình tĩnh, hắn muốn tìm một cái cơ hội phát tiết, mà hiện tại cơ hội lại đưa tới trong tay, Tô Trầm Sương làm sao có thể bỏ qua.
Hắn mang theo kiếm, dưới chân nhún một chút. Liền nhay ra mấy mết, Tô Trầm Sương tập kinh công rất khá, hắn đạp tuyết vô ngân dường như dẫm trên ngọn cây, rất nhanh xuất hiện tại địa phương giao chiến.
Chỉ thấy một đám người vây lấy một Tử Y nam tử, bất quá Tô Trầm Sương, xem hắn còn rất tốt, liền tính toán không ra tay hổ trợ. Tô Trầm Sương xuất hiện không lâu thì nam tử đã nhận ra hơi thở, thấy đối phương không tính ra tay hỗ trợ liềng mở miệng: "Vị Nhân huynh trên cây, ngươi tính khoanh tay đứng nhìn? Không hỗ trợ sao." Tô Trầm Sương thầm nghĩ, ngươi nơi nào cần ta hỗ trợ hắn ốm kiếm không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng, phảng phất nhưng không đem cảnh tượng chém giết trước mặt cho vào mắt.
Nhưng mà, đám người vây công nam tử tựa hồ cho rằng Tô Trầm Sương cùng Tử Y nam tử là một bọn, liền phân ra vài người tấn công Tô Trầm Sương. Còn chưa tới gần người, một đạo kiếm quang lóe lên, cổ kiếm khí kia sắc bén làm những người đó ngẩn người, chờ nhìn đến đem hoa văn phức tạp nhìn kỹ, sắc mặt tất cả thay đổi.
"Khan Tuyết Kiếm!"
"Là Kiếm Tiên Tô Trầm Sương."
Bọn họ lập tức lùi lại, không dám đến gần nữa bước, tuy rằng nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng so mệnh chính mình tương đối vẫn quan trọng hơn. Bất quá, Tô Trầm Sương đang tìm người phát tiết một chút, như thế nào dễ dàng cho bọn họ rời đi, nếu bọ họ đã dám lên, vậy tất nhiên đã chuẩn bị đủ tâm lý.
Mười mấy sát thủ, ở trong tay Tô Trầm Sương, căn bản không lật nỗi được cái sóng gió gì, chỉ chốc lát sau, chết thì chết, bị thương thì bị thương, dư lại tự nhiên là chạy.
Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: MonBeta: MapleBất quá, nàng muốn chạy, những người đó cũng không dễ dàng gì thả nàng rời đi, công kích càng thêm sắc bén làm Lạc Yên thêm mấy miệng vết thương.Lạc Yên cắn răng, đem Phượng Hoàng Cầm trong tay thay đổi phương hướng, nỗ lực đàn tiếp một khúc, đây là một chiêu trong Ma Âm đại pháp, tên là《Huyễn Tình》có thể làm người ta tạm thời lâm vào bên trong ảo cảnh, là một loại âm công mê loạn tâm trí.Đây là chiêu duy nhất không cần nội lực cường đại chống đỡ, nhưng nếu không có nội lực chống đỡ chính nàng cũng chịu phản phệ. Lạc Yên cảm nhận vị tanh ngọt từ cổ họng trào lên, nàng c*n m** d*** chịu đựng, tận lực chống đỡ, làm cho huyễn tình hiệu lực nhiều một chút, cho nàng có thời gian đào tẩu.Nàng cuối cùng cũng thành công nhưng kết quả lưỡng bại câu thương. Lạc Yên nhìn hành động chậm chạp của mình, nàng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa phun một ngụm máu tươi, hậu quả phản phệ so với tưởng tượng của nàng đặc biệt nghiêm trọng hơn nàng hiện tại nguyên khí đại thương, phải dưỡng một hai tháng mai ra mới khôi phục.Lạc Yên cũng không có lưu lại, mở cửa phòng đi ra, nhanh chóng rời khỏi địa phương này.Tô Trạch.Tô Trầm Sương vì muốn khôi phục bình tĩnh trong lòng mình, hắn liền bổ sung một buổi sáng thiếu luyện tập thêm hai canh giờ. Nhưng mà, cái này cũng không có làm tâm tình hắn bình phục xuống. Tô Trầm Sương nhấp nhấp môi, buông kiếm phổ trong tay xuống, một mình ra cửa, dọc theo con đường nhỏ lang thang không mục tiêu mà đi tới, với ý đồ muốn tĩnh tâm.Tô Trầm Sương thích yên tĩnh cho nên hắn mua một tòa nhà chung quanh không ai ở hoàn cảnh cũng rất u tĩnh. Nhìn cảnh tượng an tĩnh tựa hồ khiến lòng hắn bình tĩnh lại, tâm tình Tô Trầm Sương tốt hơn khiếu, nhưng mà... Cái an tĩnh này thật nhanh bị người ta đánh vỡ.Là một kiếm khách, Tô Trầm Sương đối với thanh âm binh khí rất mẫn cảm, đặc biệt là kiếm hắn nghe được cách đó không xa trong rừng cây truyền tới âm thanh binh khí giao nhau, giống như rất nhiều người.Tô Trầm Sương luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay đại khái bị Lạc Yên nhiễu loạn, tâm tình của hắn có chút không bình tĩnh, hắn muốn tìm một cái cơ hội phát tiết, mà hiện tại cơ hội lại đưa tới trong tay, Tô Trầm Sương làm sao có thể bỏ qua.Hắn mang theo kiếm, dưới chân nhún một chút. Liền nhay ra mấy mết, Tô Trầm Sương tập kinh công rất khá, hắn đạp tuyết vô ngân dường như dẫm trên ngọn cây, rất nhanh xuất hiện tại địa phương giao chiến.Chỉ thấy một đám người vây lấy một Tử Y nam tử, bất quá Tô Trầm Sương, xem hắn còn rất tốt, liền tính toán không ra tay hổ trợ. Tô Trầm Sương xuất hiện không lâu thì nam tử đã nhận ra hơi thở, thấy đối phương không tính ra tay hỗ trợ liềng mở miệng: "Vị Nhân huynh trên cây, ngươi tính khoanh tay đứng nhìn? Không hỗ trợ sao." Tô Trầm Sương thầm nghĩ, ngươi nơi nào cần ta hỗ trợ hắn ốm kiếm không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng, phảng phất nhưng không đem cảnh tượng chém giết trước mặt cho vào mắt.Nhưng mà, đám người vây công nam tử tựa hồ cho rằng Tô Trầm Sương cùng Tử Y nam tử là một bọn, liền phân ra vài người tấn công Tô Trầm Sương. Còn chưa tới gần người, một đạo kiếm quang lóe lên, cổ kiếm khí kia sắc bén làm những người đó ngẩn người, chờ nhìn đến đem hoa văn phức tạp nhìn kỹ, sắc mặt tất cả thay đổi."Khan Tuyết Kiếm!""Là Kiếm Tiên Tô Trầm Sương."Bọn họ lập tức lùi lại, không dám đến gần nữa bước, tuy rằng nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng so mệnh chính mình tương đối vẫn quan trọng hơn. Bất quá, Tô Trầm Sương đang tìm người phát tiết một chút, như thế nào dễ dàng cho bọn họ rời đi, nếu bọ họ đã dám lên, vậy tất nhiên đã chuẩn bị đủ tâm lý.Mười mấy sát thủ, ở trong tay Tô Trầm Sương, căn bản không lật nỗi được cái sóng gió gì, chỉ chốc lát sau, chết thì chết, bị thương thì bị thương, dư lại tự nhiên là chạy.