Edit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một…

Chương 132: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (28)

Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: LuberBeta: MapleTrong phòng.Tô Trầm Sương bê thuốc đặt bên mép giường, dùng nội lực nghiền thuốc, mới chuẩn bị cho Lạc Yên uống thuốc.Khi nằm tất nhiên thuốc sẽ không trôi xuống được, nên Tô Trầm Sương đặt bát thuốc trên bàn, sau đó ngồi lên giường, thật cẩn thận nâng Lạc Yên dậy. Hắn để nửa người của nàng dựa vào trên người mình, một bàn tay ôm nàng, giúp nàng không ngã xuống, một cái tay khác cầm muỗng múc một muỗng nước thuốc đưa đến bên miệng nàng.Lạc Yên tuy rằng đã ngất, nhưng trên thực tế vẫn có một chút ý thức, nàng mơ mơ màng màng cảm giác được có người đem thứ gì đó đặt bên miệng mình. Sau khi nhận thấy người kia không có ác ý, nàng liền mở miệng, yên tâm nuốt xuống thứ kia.Chỉ là đại khái cảm giác được nước thuốc thật đắng, hài hàng mày của nàng nhanh chóng nhăn lại. Khi Tô Trầm Sương đưa lên muỗng thứ hai, Lạc Yên không chịu mở miệng.Tô Trầm Sương nhăn mày, đang muốn nghĩ cách khiến nàng uống xong thì nhìn thấy miệng nàng giật giật, giống như lẩm bẩm muốn nói cái gì đó. Nhưng thanh âm của nàng quá nhỏ, hắn hoàn toàn không nghe rõ, nhịn không được ghé sát tai vào một chút."Ô...... Không cần...... Thật đắng..."Thanh âm này gần như không thể nghe thấy, nhưng lúc này hắn lại gần nàng hơn một chút, tất nhiên nghe được rõ. Tô Trầm Sương nhìn chén thuốc trên bàn, suy nghĩ có nên hay không cải tiến thuốc này một chút?Nhưng mà hiện tại, trên người nàng thương tích quá nặng, thuốc đắng này cần phải uống.Hắn một lần nữa múc một muỗng nước thuốc, đưa đến bên miệng nàng. Lạc Yên không có mở miệng ra, không biết nghĩ gì mà Tô Trầm Sương bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngoan, cái này không đắng."Chính hắn cũng không phát hiện, hiện tại ngữ khí của hắn có bao nhiêu ôn nhu.Lạc Yên nghe được lời hắn nói, hàng mày liền giật mình, sau đó mở miệng chờ uống thuốc.Tô Trầm Sương nhân cơ hội đem nước thuốc đút cho nàng, Lạc Yên lộc cộc nuốt xuống một ngụm nước thuốc xong mới phát hiện mình bị lừa, lập tức không cao hứng mà rầm rì. Tô Trầm Sương vội vàng vỗ vỗ nàng trấn an.Tô Trầm Sương lấy một câu "Một ngụm này không đắng", lừa Lạc Yên uống xong một chén nước thuốc.Thời điểm giúp nàng uống xong thuốc, Tô Trầm Sương nghe thấy nàng mắng mình là kẻ lừa đảo, mắng chửi người ngữ khí nhưng thật ra thập phần có trung khí, không có ngay từ đầu hư nhược rồi."Ngày mai mua cho ngươi hồ lô ngào đường." Tô Trầm Sương nhớ tới thời điểm mình ở dược cốc học y, nhìn thấy người kia rất giống một hài tử không thích uống thuốc, liền linh hoạt vận dụng ở đây.Lạc Yên giống như bị hắn tạm thời trấn an, không tình nguyện mà rầm rì một tiếng, nhưng thật ra không mắng hắn là kẻ lừa đảo nữa.Tô Trầm Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt nàng nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng. Nhìn mặt nàng tái nhợt, lại nghĩ đến cảnh nàng tùy ý phi dương, bỗng nhiên cảm thấy nàng như vậy mới là đẹp nhất.Cái ý niệm này mới xuất hiện,hắn bỗng ngẩn người. Vì cái gì hắn muốn để ý nàng đẹp hay không?Nhìn chằm chằm mặt Lạc Yên, Tô Trầm Sương cảm thấy mình giống như vừa nhận ra gì đó, sau lại giống như cái gì cũng chưa nhận ra......Nửa đêm Lạc Yên tỉnh lại. Nàng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, không khỏi ngẩn người. Đang muốn ngồi dậy xem mình ở nơi nào, nhưng lại giật mình, cảm thấy toàn thân một trận nhức mỏi, nàng không khỏi mà r*n r* một tiếng.Động tác của nàng đã kinh động đến Tô Trầm Sương ngồi trên sạp ở cách đó không xa đang nhắm mắt dưỡng thần.Hắn lo lắng nàng nửa đêm sẽ tăng nhiệt, nên không có bảo hạ nhân chuẩn bị cho mình một gian phòng, mà là bảo bọn họ chuyển một cái giường vào phòng.Tô Trầm Sương còn nhớ rõ, thời điểm bọn họ dọn giường tiến vào, nhìn đến người nằm trên giường, biểu tình trên mặt có bao nhiêu kinh hãi. Nhưng mà hắn không giải thích cái gì, chờ hạ nhân đặt giường ngay ngắn rồi, hắn liền tống cổ bọn họ đi về.

Edit: Luber

Beta: Maple

Trong phòng.

Tô Trầm Sương bê thuốc đặt bên mép giường, dùng nội lực nghiền thuốc, mới chuẩn bị cho Lạc Yên uống thuốc.

Khi nằm tất nhiên thuốc sẽ không trôi xuống được, nên Tô Trầm Sương đặt bát thuốc trên bàn, sau đó ngồi lên giường, thật cẩn thận nâng Lạc Yên dậy. Hắn để nửa người của nàng dựa vào trên người mình, một bàn tay ôm nàng, giúp nàng không ngã xuống, một cái tay khác cầm muỗng múc một muỗng nước thuốc đưa đến bên miệng nàng.

Lạc Yên tuy rằng đã ngất, nhưng trên thực tế vẫn có một chút ý thức, nàng mơ mơ màng màng cảm giác được có người đem thứ gì đó đặt bên miệng mình. Sau khi nhận thấy người kia không có ác ý, nàng liền mở miệng, yên tâm nuốt xuống thứ kia.

Chỉ là đại khái cảm giác được nước thuốc thật đắng, hài hàng mày của nàng nhanh chóng nhăn lại. Khi Tô Trầm Sương đưa lên muỗng thứ hai, Lạc Yên không chịu mở miệng.

Tô Trầm Sương nhăn mày, đang muốn nghĩ cách khiến nàng uống xong thì nhìn thấy miệng nàng giật giật, giống như lẩm bẩm muốn nói cái gì đó. Nhưng thanh âm của nàng quá nhỏ, hắn hoàn toàn không nghe rõ, nhịn không được ghé sát tai vào một chút.

"Ô...... Không cần...... Thật đắng..."

Thanh âm này gần như không thể nghe thấy, nhưng lúc này hắn lại gần nàng hơn một chút, tất nhiên nghe được rõ. Tô Trầm Sương nhìn chén thuốc trên bàn, suy nghĩ có nên hay không cải tiến thuốc này một chút?

Nhưng mà hiện tại, trên người nàng thương tích quá nặng, thuốc đắng này cần phải uống.

Hắn một lần nữa múc một muỗng nước thuốc, đưa đến bên miệng nàng. Lạc Yên không có mở miệng ra, không biết nghĩ gì mà Tô Trầm Sương bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngoan, cái này không đắng."

Chính hắn cũng không phát hiện, hiện tại ngữ khí của hắn có bao nhiêu ôn nhu.

Lạc Yên nghe được lời hắn nói, hàng mày liền giật mình, sau đó mở miệng chờ uống thuốc.

Tô Trầm Sương nhân cơ hội đem nước thuốc đút cho nàng, Lạc Yên lộc cộc nuốt xuống một ngụm nước thuốc xong mới phát hiện mình bị lừa, lập tức không cao hứng mà rầm rì. Tô Trầm Sương vội vàng vỗ vỗ nàng trấn an.

Tô Trầm Sương lấy một câu "Một ngụm này không đắng", lừa Lạc Yên uống xong một chén nước thuốc.

Thời điểm giúp nàng uống xong thuốc, Tô Trầm Sương nghe thấy nàng mắng mình là kẻ lừa đảo, mắng chửi người ngữ khí nhưng thật ra thập phần có trung khí, không có ngay từ đầu hư nhược rồi.

"Ngày mai mua cho ngươi hồ lô ngào đường." Tô Trầm Sương nhớ tới thời điểm mình ở dược cốc học y, nhìn thấy người kia rất giống một hài tử không thích uống thuốc, liền linh hoạt vận dụng ở đây.

Lạc Yên giống như bị hắn tạm thời trấn an, không tình nguyện mà rầm rì một tiếng, nhưng thật ra không mắng hắn là kẻ lừa đảo nữa.

Tô Trầm Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt nàng nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng. Nhìn mặt nàng tái nhợt, lại nghĩ đến cảnh nàng tùy ý phi dương, bỗng nhiên cảm thấy nàng như vậy mới là đẹp nhất.

Cái ý niệm này mới xuất hiện,hắn bỗng ngẩn người. Vì cái gì hắn muốn để ý nàng đẹp hay không?

Nhìn chằm chằm mặt Lạc Yên, Tô Trầm Sương cảm thấy mình giống như vừa nhận ra gì đó, sau lại giống như cái gì cũng chưa nhận ra......

Nửa đêm Lạc Yên tỉnh lại. Nàng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, không khỏi ngẩn người. Đang muốn ngồi dậy xem mình ở nơi nào, nhưng lại giật mình, cảm thấy toàn thân một trận nhức mỏi, nàng không khỏi mà r*n r* một tiếng.

Động tác của nàng đã kinh động đến Tô Trầm Sương ngồi trên sạp ở cách đó không xa đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn lo lắng nàng nửa đêm sẽ tăng nhiệt, nên không có bảo hạ nhân chuẩn bị cho mình một gian phòng, mà là bảo bọn họ chuyển một cái giường vào phòng.

Tô Trầm Sương còn nhớ rõ, thời điểm bọn họ dọn giường tiến vào, nhìn đến người nằm trên giường, biểu tình trên mặt có bao nhiêu kinh hãi. Nhưng mà hắn không giải thích cái gì, chờ hạ nhân đặt giường ngay ngắn rồi, hắn liền tống cổ bọn họ đi về.

Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!Tác giả: Tiếu Ý Viêm ViêmTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEdit + Beta: SSNNA_anh12 Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. Đát...đát...đát... Một tiếng lại một… Edit: LuberBeta: MapleTrong phòng.Tô Trầm Sương bê thuốc đặt bên mép giường, dùng nội lực nghiền thuốc, mới chuẩn bị cho Lạc Yên uống thuốc.Khi nằm tất nhiên thuốc sẽ không trôi xuống được, nên Tô Trầm Sương đặt bát thuốc trên bàn, sau đó ngồi lên giường, thật cẩn thận nâng Lạc Yên dậy. Hắn để nửa người của nàng dựa vào trên người mình, một bàn tay ôm nàng, giúp nàng không ngã xuống, một cái tay khác cầm muỗng múc một muỗng nước thuốc đưa đến bên miệng nàng.Lạc Yên tuy rằng đã ngất, nhưng trên thực tế vẫn có một chút ý thức, nàng mơ mơ màng màng cảm giác được có người đem thứ gì đó đặt bên miệng mình. Sau khi nhận thấy người kia không có ác ý, nàng liền mở miệng, yên tâm nuốt xuống thứ kia.Chỉ là đại khái cảm giác được nước thuốc thật đắng, hài hàng mày của nàng nhanh chóng nhăn lại. Khi Tô Trầm Sương đưa lên muỗng thứ hai, Lạc Yên không chịu mở miệng.Tô Trầm Sương nhăn mày, đang muốn nghĩ cách khiến nàng uống xong thì nhìn thấy miệng nàng giật giật, giống như lẩm bẩm muốn nói cái gì đó. Nhưng thanh âm của nàng quá nhỏ, hắn hoàn toàn không nghe rõ, nhịn không được ghé sát tai vào một chút."Ô...... Không cần...... Thật đắng..."Thanh âm này gần như không thể nghe thấy, nhưng lúc này hắn lại gần nàng hơn một chút, tất nhiên nghe được rõ. Tô Trầm Sương nhìn chén thuốc trên bàn, suy nghĩ có nên hay không cải tiến thuốc này một chút?Nhưng mà hiện tại, trên người nàng thương tích quá nặng, thuốc đắng này cần phải uống.Hắn một lần nữa múc một muỗng nước thuốc, đưa đến bên miệng nàng. Lạc Yên không có mở miệng ra, không biết nghĩ gì mà Tô Trầm Sương bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngoan, cái này không đắng."Chính hắn cũng không phát hiện, hiện tại ngữ khí của hắn có bao nhiêu ôn nhu.Lạc Yên nghe được lời hắn nói, hàng mày liền giật mình, sau đó mở miệng chờ uống thuốc.Tô Trầm Sương nhân cơ hội đem nước thuốc đút cho nàng, Lạc Yên lộc cộc nuốt xuống một ngụm nước thuốc xong mới phát hiện mình bị lừa, lập tức không cao hứng mà rầm rì. Tô Trầm Sương vội vàng vỗ vỗ nàng trấn an.Tô Trầm Sương lấy một câu "Một ngụm này không đắng", lừa Lạc Yên uống xong một chén nước thuốc.Thời điểm giúp nàng uống xong thuốc, Tô Trầm Sương nghe thấy nàng mắng mình là kẻ lừa đảo, mắng chửi người ngữ khí nhưng thật ra thập phần có trung khí, không có ngay từ đầu hư nhược rồi."Ngày mai mua cho ngươi hồ lô ngào đường." Tô Trầm Sương nhớ tới thời điểm mình ở dược cốc học y, nhìn thấy người kia rất giống một hài tử không thích uống thuốc, liền linh hoạt vận dụng ở đây.Lạc Yên giống như bị hắn tạm thời trấn an, không tình nguyện mà rầm rì một tiếng, nhưng thật ra không mắng hắn là kẻ lừa đảo nữa.Tô Trầm Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt nàng nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng. Nhìn mặt nàng tái nhợt, lại nghĩ đến cảnh nàng tùy ý phi dương, bỗng nhiên cảm thấy nàng như vậy mới là đẹp nhất.Cái ý niệm này mới xuất hiện,hắn bỗng ngẩn người. Vì cái gì hắn muốn để ý nàng đẹp hay không?Nhìn chằm chằm mặt Lạc Yên, Tô Trầm Sương cảm thấy mình giống như vừa nhận ra gì đó, sau lại giống như cái gì cũng chưa nhận ra......Nửa đêm Lạc Yên tỉnh lại. Nàng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, không khỏi ngẩn người. Đang muốn ngồi dậy xem mình ở nơi nào, nhưng lại giật mình, cảm thấy toàn thân một trận nhức mỏi, nàng không khỏi mà r*n r* một tiếng.Động tác của nàng đã kinh động đến Tô Trầm Sương ngồi trên sạp ở cách đó không xa đang nhắm mắt dưỡng thần.Hắn lo lắng nàng nửa đêm sẽ tăng nhiệt, nên không có bảo hạ nhân chuẩn bị cho mình một gian phòng, mà là bảo bọn họ chuyển một cái giường vào phòng.Tô Trầm Sương còn nhớ rõ, thời điểm bọn họ dọn giường tiến vào, nhìn đến người nằm trên giường, biểu tình trên mặt có bao nhiêu kinh hãi. Nhưng mà hắn không giải thích cái gì, chờ hạ nhân đặt giường ngay ngắn rồi, hắn liền tống cổ bọn họ đi về.

Chương 132: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (28)