Editor: Aki Re Tô Mộc cũng không phải chủ động muốn xuyên qua, chỉ là một ngày nọ, tâm trí cô bỗng nhiên xuất hiện một đạo thanh âm của nam nhân, hắn tự xưng là quản lý viên số 38 của Thần giới thuộc cục quản lý thời không FFF, ở giữa ngàn vạn người, con mắt tinh đời của hắn quyết định chọn lựa Tô Mộc làm người chấp hành nhiệm vụ xuyên qua giữ gìn CP hướng đến kết thúc HE theo sở thích của người xem. Không chỉ có như thế, số 38 còn nói, bởi vì bọn họ ở Thần giới sinh hoạt quá nhàm chán, cho nên mỗi một người ở Thần tộc đều thích xem phát sóng trực tiếp để điều hòa sinh hoạt, vì thế Tô Mộc không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, chỉ cần phòng phát sóng trực tiếp của Tô Mộc nhân khí càng cao thì người đánh thưởng cho nàng càng nhiều, nàng liền có thể tương ứng đạt được tích phân đổi vật phẩm, cũng có thời điểm, cô còn phải xem người xem yêu thích lựa chọn muốn đi giữ gìn một đôi CP nào. Tô Mộc chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy may…
Chương 207: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (7)
Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!Tác giả: Miêu Mao NhoTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Aki Re Tô Mộc cũng không phải chủ động muốn xuyên qua, chỉ là một ngày nọ, tâm trí cô bỗng nhiên xuất hiện một đạo thanh âm của nam nhân, hắn tự xưng là quản lý viên số 38 của Thần giới thuộc cục quản lý thời không FFF, ở giữa ngàn vạn người, con mắt tinh đời của hắn quyết định chọn lựa Tô Mộc làm người chấp hành nhiệm vụ xuyên qua giữ gìn CP hướng đến kết thúc HE theo sở thích của người xem. Không chỉ có như thế, số 38 còn nói, bởi vì bọn họ ở Thần giới sinh hoạt quá nhàm chán, cho nên mỗi một người ở Thần tộc đều thích xem phát sóng trực tiếp để điều hòa sinh hoạt, vì thế Tô Mộc không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, chỉ cần phòng phát sóng trực tiếp của Tô Mộc nhân khí càng cao thì người đánh thưởng cho nàng càng nhiều, nàng liền có thể tương ứng đạt được tích phân đổi vật phẩm, cũng có thời điểm, cô còn phải xem người xem yêu thích lựa chọn muốn đi giữ gìn một đôi CP nào. Tô Mộc chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy may… Editor: @ArtHauBeta: @Aki ReSố 38 xuy một tiếng, "Háo sắc."Hiện tại Tô Mộc còn lâu mới chú ý đến thanh âm phát ra trong đầu!Trong mắt Thẩm Nam Tiên chứa ba phần cười, ôn nhu nói: "Tiểu công tử đã đến đây, nghĩ đến phòng bếp đã thu thập tốt chuẩn bị trở về phòng, vì một mình ta mà lại phải bật lại bếp lò thật là không ổn, hay là thôi đi.""Không phiền toái, không phiền toái! Ta nhớ rõ trong phòng bếp còn đồ ăn, ta đưa đến cho ngươi!" Tô Mộc rất nhiệt tình vươn tay bắt lấy tay hắn, nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy quá tùy tiện, cho nên tay cô dừng lại trên không trung, nhưng mà tay đã giơ lên, nếu lại rút về hình như rất xấu hổ.Sau một lúc lâu, nhất thời không khí trở nên trầm mặc xấu hổ.Nhưng thật mau, cô lại có động tác. Thẩm Nam Tiên rũ mắt nhìn tay cô kéo tay áo của hắn, tầm mắt khẽ nâng lên, dừng ở trên mặt cô. "Ngươi đi cùng ta..." Vừa nói vừa kéo kéo tay áo hắn, rất nhanh liền bắt được tay.Thẩm Nam Tiên bật cười, "Được."Trên dường đến phòng bếp cả hai đều không nói gì, chờ tới phòng bếp rồi, Tô Mộc lấy chìa khoá ra mở cửa, không có đèn phòng bếp chỉ có ánh trăng chiếu vào cũng không u ám lắm, cô đi về phía trước nói: "Ta để lại một ít bột mì làm tố viên, vốn dĩ sáng mai định cho Tiểu A Thu........ Liền để ở đây...."Tô Mộc đi đến trước kệ bếp, ở đây chỉ có hai cái chén sát nhau, cô lấy mặt trên chén ra, vừa nhìn thấy, liền sợ ngây người, cô kêu to: "Viên của ta đâu!?"Thẩm Nam Tiên nhìn lướt qua cửa sổ đóng kín, rồi đem tầm mắt dừng ở trên xà nhà, hắn thong dong thu hồi tầm mắt, đứng trước người Tô Mộc cười nói: "Bằng hữu này, đã đến rồi tại sao lại không ra mặt?"Tô Mộc nghe câu nói kia xong bất giác cảm xúc căng chặt lên, cô ngoan ngoãn đứng ở phía sau Thẩm Nam Tiên, lúc này mới hiểu được bỗng nhiên Thẩm Nam Tiên đứng ở trước mặt cô là vì cô không có võ, ở trong nội tâm lại cắn khăn nức nở một câu: "Người nam nhân này thật quá tốt!"Người kia không có động tĩnh, Thẩm Nam Tiên sờ kiếm trên tay khẽ nhúc nhích, vân đạm phong kinh nói: "Vị bằng hữu này muốn ta mời ngươi ra sao?""Đừng! Động thủ không tốt!" Trên xà nhà bỗng nhiên có một nam nhân mặc hắc y phi thân xuống, hắn đứng vững vàng, lại ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Ta lại không phải đối thủ của Thiếu trang chủ, đánh nhau rồi lại không được gì."Nam nhân hắc y lớn lên cũng thật tuấn tú, trên mặt tươi cười còn mang theo vài phần trẻ con, bởi vì hắn đen từ trên xuống dưới, nên rất khó thấy được hắn đang cầm một cái vuốt sắt rèn tinh cương.Thận trọng như Thẩm Nam Tiên tất nhiên sẽ chú ý đến, hắn lễ phép cười nhạt, "Thì ra là hậu nhân Lỗ thị.""Không hổ là thiếu trang chủ, ta vẫn chưa nói mình là ai, người liếc mắt một cái liền nhìn ra." Nam nhân hắc y bội phục tận đáy lòng.Tô Mộc từ sau lưng Thẩm Nam Tiên lộ đầu ra, cô chỉ vào nam nhân hắc y nói: "Trên móng vuốt của ngươi có khắc chữ Lỗ đó."Biểu tình nam nhân hắc y cứng đờ.Thẩm Nam Tiên bình tĩnh."Thì ra......" Ỷ vào Thẩm Nam Tiên, Tô Mộc cũng không hoảng, cô đứng ra sắc mặt rất không tốt hỏi: "Là ngươi ăn vụng viên của ta làm?""Như thế sao có thể nói là trộm?" Hắc y nhân da mặt dày cười, "Là mua, ngươi xem ta còn để lại bạc đó."Tô Mộc quay đầu vừa thấy trên kệ bếp thật đúng là có một thỏi bạc, nhưng điều này không có nghĩa là cô đồng ý đem đồ vật bán đi, cô giận dữ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"Nam nhân hắc y cười hì hì, "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ đúng là hậu nhân của Lỗ thị tên Lỗ Vô Thủ."
Editor: @ArtHau
Beta: @Aki Re
Số 38 xuy một tiếng, "Háo sắc."
Hiện tại Tô Mộc còn lâu mới chú ý đến thanh âm phát ra trong đầu!
Trong mắt Thẩm Nam Tiên chứa ba phần cười, ôn nhu nói: "Tiểu công tử đã đến đây, nghĩ đến phòng bếp đã thu thập tốt chuẩn bị trở về phòng, vì một mình ta mà lại phải bật lại bếp lò thật là không ổn, hay là thôi đi."
"Không phiền toái, không phiền toái! Ta nhớ rõ trong phòng bếp còn đồ ăn, ta đưa đến cho ngươi!" Tô Mộc rất nhiệt tình vươn tay bắt lấy tay hắn, nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy quá tùy tiện, cho nên tay cô dừng lại trên không trung, nhưng mà tay đã giơ lên, nếu lại rút về hình như rất xấu hổ.
Sau một lúc lâu, nhất thời không khí trở nên trầm mặc xấu hổ.
Nhưng thật mau, cô lại có động tác. Thẩm Nam Tiên rũ mắt nhìn tay cô kéo tay áo của hắn, tầm mắt khẽ nâng lên, dừng ở trên mặt cô. "Ngươi đi cùng ta..." Vừa nói vừa kéo kéo tay áo hắn, rất nhanh liền bắt được tay.
Thẩm Nam Tiên bật cười, "Được."
Trên dường đến phòng bếp cả hai đều không nói gì, chờ tới phòng bếp rồi, Tô Mộc lấy chìa khoá ra mở cửa, không có đèn phòng bếp chỉ có ánh trăng chiếu vào cũng không u ám lắm, cô đi về phía trước nói: "Ta để lại một ít bột mì làm tố viên, vốn dĩ sáng mai định cho Tiểu A Thu........ Liền để ở đây...."
Tô Mộc đi đến trước kệ bếp, ở đây chỉ có hai cái chén sát nhau, cô lấy mặt trên chén ra, vừa nhìn thấy, liền sợ ngây người, cô kêu to: "Viên của ta đâu!?"
Thẩm Nam Tiên nhìn lướt qua cửa sổ đóng kín, rồi đem tầm mắt dừng ở trên xà nhà, hắn thong dong thu hồi tầm mắt, đứng trước người Tô Mộc cười nói: "Bằng hữu này, đã đến rồi tại sao lại không ra mặt?"
Tô Mộc nghe câu nói kia xong bất giác cảm xúc căng chặt lên, cô ngoan ngoãn đứng ở phía sau Thẩm Nam Tiên, lúc này mới hiểu được bỗng nhiên Thẩm Nam Tiên đứng ở trước mặt cô là vì cô không có võ, ở trong nội tâm lại cắn khăn nức nở một câu: "Người nam nhân này thật quá tốt!"
Người kia không có động tĩnh, Thẩm Nam Tiên sờ kiếm trên tay khẽ nhúc nhích, vân đạm phong kinh nói: "Vị bằng hữu này muốn ta mời ngươi ra sao?"
"Đừng! Động thủ không tốt!" Trên xà nhà bỗng nhiên có một nam nhân mặc hắc y phi thân xuống, hắn đứng vững vàng, lại ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Ta lại không phải đối thủ của Thiếu trang chủ, đánh nhau rồi lại không được gì."
Nam nhân hắc y lớn lên cũng thật tuấn tú, trên mặt tươi cười còn mang theo vài phần trẻ con, bởi vì hắn đen từ trên xuống dưới, nên rất khó thấy được hắn đang cầm một cái vuốt sắt rèn tinh cương.
Thận trọng như Thẩm Nam Tiên tất nhiên sẽ chú ý đến, hắn lễ phép cười nhạt, "Thì ra là hậu nhân Lỗ thị."
"Không hổ là thiếu trang chủ, ta vẫn chưa nói mình là ai, người liếc mắt một cái liền nhìn ra." Nam nhân hắc y bội phục tận đáy lòng.
Tô Mộc từ sau lưng Thẩm Nam Tiên lộ đầu ra, cô chỉ vào nam nhân hắc y nói: "Trên móng vuốt của ngươi có khắc chữ Lỗ đó."
Biểu tình nam nhân hắc y cứng đờ.
Thẩm Nam Tiên bình tĩnh.
"Thì ra......" Ỷ vào Thẩm Nam Tiên, Tô Mộc cũng không hoảng, cô đứng ra sắc mặt rất không tốt hỏi: "Là ngươi ăn vụng viên của ta làm?"
"Như thế sao có thể nói là trộm?" Hắc y nhân da mặt dày cười, "Là mua, ngươi xem ta còn để lại bạc đó."
Tô Mộc quay đầu vừa thấy trên kệ bếp thật đúng là có một thỏi bạc, nhưng điều này không có nghĩa là cô đồng ý đem đồ vật bán đi, cô giận dữ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Nam nhân hắc y cười hì hì, "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ đúng là hậu nhân của Lỗ thị tên Lỗ Vô Thủ."
Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!Tác giả: Miêu Mao NhoTruyện Cổ Đại, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEditor: Aki Re Tô Mộc cũng không phải chủ động muốn xuyên qua, chỉ là một ngày nọ, tâm trí cô bỗng nhiên xuất hiện một đạo thanh âm của nam nhân, hắn tự xưng là quản lý viên số 38 của Thần giới thuộc cục quản lý thời không FFF, ở giữa ngàn vạn người, con mắt tinh đời của hắn quyết định chọn lựa Tô Mộc làm người chấp hành nhiệm vụ xuyên qua giữ gìn CP hướng đến kết thúc HE theo sở thích của người xem. Không chỉ có như thế, số 38 còn nói, bởi vì bọn họ ở Thần giới sinh hoạt quá nhàm chán, cho nên mỗi một người ở Thần tộc đều thích xem phát sóng trực tiếp để điều hòa sinh hoạt, vì thế Tô Mộc không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, chỉ cần phòng phát sóng trực tiếp của Tô Mộc nhân khí càng cao thì người đánh thưởng cho nàng càng nhiều, nàng liền có thể tương ứng đạt được tích phân đổi vật phẩm, cũng có thời điểm, cô còn phải xem người xem yêu thích lựa chọn muốn đi giữ gìn một đôi CP nào. Tô Mộc chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy may… Editor: @ArtHauBeta: @Aki ReSố 38 xuy một tiếng, "Háo sắc."Hiện tại Tô Mộc còn lâu mới chú ý đến thanh âm phát ra trong đầu!Trong mắt Thẩm Nam Tiên chứa ba phần cười, ôn nhu nói: "Tiểu công tử đã đến đây, nghĩ đến phòng bếp đã thu thập tốt chuẩn bị trở về phòng, vì một mình ta mà lại phải bật lại bếp lò thật là không ổn, hay là thôi đi.""Không phiền toái, không phiền toái! Ta nhớ rõ trong phòng bếp còn đồ ăn, ta đưa đến cho ngươi!" Tô Mộc rất nhiệt tình vươn tay bắt lấy tay hắn, nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy quá tùy tiện, cho nên tay cô dừng lại trên không trung, nhưng mà tay đã giơ lên, nếu lại rút về hình như rất xấu hổ.Sau một lúc lâu, nhất thời không khí trở nên trầm mặc xấu hổ.Nhưng thật mau, cô lại có động tác. Thẩm Nam Tiên rũ mắt nhìn tay cô kéo tay áo của hắn, tầm mắt khẽ nâng lên, dừng ở trên mặt cô. "Ngươi đi cùng ta..." Vừa nói vừa kéo kéo tay áo hắn, rất nhanh liền bắt được tay.Thẩm Nam Tiên bật cười, "Được."Trên dường đến phòng bếp cả hai đều không nói gì, chờ tới phòng bếp rồi, Tô Mộc lấy chìa khoá ra mở cửa, không có đèn phòng bếp chỉ có ánh trăng chiếu vào cũng không u ám lắm, cô đi về phía trước nói: "Ta để lại một ít bột mì làm tố viên, vốn dĩ sáng mai định cho Tiểu A Thu........ Liền để ở đây...."Tô Mộc đi đến trước kệ bếp, ở đây chỉ có hai cái chén sát nhau, cô lấy mặt trên chén ra, vừa nhìn thấy, liền sợ ngây người, cô kêu to: "Viên của ta đâu!?"Thẩm Nam Tiên nhìn lướt qua cửa sổ đóng kín, rồi đem tầm mắt dừng ở trên xà nhà, hắn thong dong thu hồi tầm mắt, đứng trước người Tô Mộc cười nói: "Bằng hữu này, đã đến rồi tại sao lại không ra mặt?"Tô Mộc nghe câu nói kia xong bất giác cảm xúc căng chặt lên, cô ngoan ngoãn đứng ở phía sau Thẩm Nam Tiên, lúc này mới hiểu được bỗng nhiên Thẩm Nam Tiên đứng ở trước mặt cô là vì cô không có võ, ở trong nội tâm lại cắn khăn nức nở một câu: "Người nam nhân này thật quá tốt!"Người kia không có động tĩnh, Thẩm Nam Tiên sờ kiếm trên tay khẽ nhúc nhích, vân đạm phong kinh nói: "Vị bằng hữu này muốn ta mời ngươi ra sao?""Đừng! Động thủ không tốt!" Trên xà nhà bỗng nhiên có một nam nhân mặc hắc y phi thân xuống, hắn đứng vững vàng, lại ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Ta lại không phải đối thủ của Thiếu trang chủ, đánh nhau rồi lại không được gì."Nam nhân hắc y lớn lên cũng thật tuấn tú, trên mặt tươi cười còn mang theo vài phần trẻ con, bởi vì hắn đen từ trên xuống dưới, nên rất khó thấy được hắn đang cầm một cái vuốt sắt rèn tinh cương.Thận trọng như Thẩm Nam Tiên tất nhiên sẽ chú ý đến, hắn lễ phép cười nhạt, "Thì ra là hậu nhân Lỗ thị.""Không hổ là thiếu trang chủ, ta vẫn chưa nói mình là ai, người liếc mắt một cái liền nhìn ra." Nam nhân hắc y bội phục tận đáy lòng.Tô Mộc từ sau lưng Thẩm Nam Tiên lộ đầu ra, cô chỉ vào nam nhân hắc y nói: "Trên móng vuốt của ngươi có khắc chữ Lỗ đó."Biểu tình nam nhân hắc y cứng đờ.Thẩm Nam Tiên bình tĩnh."Thì ra......" Ỷ vào Thẩm Nam Tiên, Tô Mộc cũng không hoảng, cô đứng ra sắc mặt rất không tốt hỏi: "Là ngươi ăn vụng viên của ta làm?""Như thế sao có thể nói là trộm?" Hắc y nhân da mặt dày cười, "Là mua, ngươi xem ta còn để lại bạc đó."Tô Mộc quay đầu vừa thấy trên kệ bếp thật đúng là có một thỏi bạc, nhưng điều này không có nghĩa là cô đồng ý đem đồ vật bán đi, cô giận dữ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"Nam nhân hắc y cười hì hì, "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ đúng là hậu nhân của Lỗ thị tên Lỗ Vô Thủ."