Tác giả:

Lê Dân chết, giờ chỉ còn là một u hồn. Hắn nhìn thi thể của mình, nắm tay lại, không có cảm giác. Thế cũng tốt. Đấu tranh với bệnh tật hai năm, Lê Dân cuối cũng cũng buông tay. Bệnh tật hay tái phát, hóa học trị liệu đầy thống khổ, liên tục hàng ngày đầy thống khổ, cuối cùng hắn tự tay tháo bình dưỡng khí ra. Giải thoát, cuối cùng cũng được giải thoát. Cuống sống đầy chán ghét, có lẽ hắn nên sớm buông tay, cuộc đời này chẳng còn gì để hắn luyến tiếc. Chính là, thời điểm Lê Dân đang tập thích ứng với trạng thái linh hồn thì "đinh" một tiếng, một khung hội thoại b*n r*: " Lê Dân tiên sinh tôn kính, hệ thống thế giới quyết định chọn ngươi làm sứ giả hệ thống thế giới BUG (lỗ hổng), thỉnh ngươi giúp đỡ sữa chữa tốt lỗi BUG." Một âm thanh máy móc nói ra tương tự khung hội thoại. ... Đây là cái gì? Công nghệ cao sao? Lê Dân nhìn liếc qua rồi lãnh đạm quay đi như chưa từng thấy. "Lê Dân tiên sinh, không cần không nhìn ta QAQ" Đây là...bán manh sao? Mắt hắn mù rồi. "Nếu Lê Dân tiên sinh không…

Truyện chữ