Tác giả:

Lôi Lôi xuyên qua một thôn núi nhỏ, mở mắt ra, trước mặt là một đám hương thân phụ lão đang đứng. Một đại thẩm hơn 40 tuổi ngồi trên giường, thấy nàng tỉnh lại thì vui sướng: "Mau mau, tỉnh rồi tỉnh rồi!" Một đám người hô lên vây đến. "Tỉnh rồi!" "Thật sự tỉnh rồi!" .................... "Đang khỏe mạnh, tại sao lại muốn chết?" Đại thẩm thở dài, chợt thấy vẻ mặt Lôi Lôi ngỡ ngàng thì lập tức mặt đầy hoảng hốt: "Cô...Cô không nhận ra bọn ta?" Lôi lôi bình tĩnh: "Đúng, không nhận ra." Đại thẩm giậm chân: "Té xuống từ trên cao như vậy, chắc là đã mất trí nhớ rồi!" Mọi người thương xót nhìn nàng. Mất trí nhớ? Lôi lôi xúyt chút nữa là lại ngất đi, nàng cực kỳ tức giận, nửa vui nửa buồn, vui là vì cuối cùng cũng được xuyên không theo ý nguyện, buồn là vì bị đám người khốn khiếp kia đưa đến thiên lôi văn, rồi lại bị nói là mất trí nhớ! Lão nương không mất trí nhớ, ngược lại trí nhớ của lão nương rất tốt! Nàng tự tin mỉm cười: "Không phải, ta không mất trí nhớ." Mọi người sững sờ. Đại thẩm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...