Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng Tường thành cổ xưa loang lổ, tà dương như máu, tiếng giết rung trời, thiên quân vạn mã, đao kiếm bay tán loạn. Trong đó có thân hình một người, tuy bất đồng với tất cả các nữ binh mạnh mẽ khác, nhưng lại vẫn cao lớn cường tráng, một nam tử, thế nhưng dáng vẻ vẫn là muôn vàn hào hùng. "Tướng quân, trở về thành đi!" Nữ tướng vây quay người này chém xong một người, lau máu trên mặt, thừa dịp khe hở, quay đầu lại nhìn nam tử toàn thân loang lổ vết máu thô thanh khuyên nhủ. "Chi phốc!" m thanh vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, nam tử kia không nói gì, dùng hành động biểu lộ thái độ của hắn, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tay vung trường kích, lần thứ hai xông vào trận địch. "Tướng quân, ngài nên nghỉ ngơi! Thánh thượng đã tới, đang ở trên tường thành! Ngài…..." Nam tử kia cũng chỉ khựng lại một chút, vừa quay đầu liền nhìn về phía tường thành, chỉ là liếc mắt một cái, mày nhăn lại, lần thứ hai không chút do dự xông vào trận doanh quân địch. Phượng Khuynh đứng ở…
Chương 27: Khiêu khích
Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm ĐiTác giả: Khanh Bách ChuTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Phượng Hoàng Đem Nướng Tường thành cổ xưa loang lổ, tà dương như máu, tiếng giết rung trời, thiên quân vạn mã, đao kiếm bay tán loạn. Trong đó có thân hình một người, tuy bất đồng với tất cả các nữ binh mạnh mẽ khác, nhưng lại vẫn cao lớn cường tráng, một nam tử, thế nhưng dáng vẻ vẫn là muôn vàn hào hùng. "Tướng quân, trở về thành đi!" Nữ tướng vây quay người này chém xong một người, lau máu trên mặt, thừa dịp khe hở, quay đầu lại nhìn nam tử toàn thân loang lổ vết máu thô thanh khuyên nhủ. "Chi phốc!" m thanh vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, nam tử kia không nói gì, dùng hành động biểu lộ thái độ của hắn, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tay vung trường kích, lần thứ hai xông vào trận địch. "Tướng quân, ngài nên nghỉ ngơi! Thánh thượng đã tới, đang ở trên tường thành! Ngài…..." Nam tử kia cũng chỉ khựng lại một chút, vừa quay đầu liền nhìn về phía tường thành, chỉ là liếc mắt một cái, mày nhăn lại, lần thứ hai không chút do dự xông vào trận doanh quân địch. Phượng Khuynh đứng ở… Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng“Là Cảnh Vương phủ!”Có người kích động hô lên.Đồng thời, đám người xem náo nhiệt tự động chia làm hai bên, nhường đường cho hàng thiết kỵ đang đến gần.“Nha! Cảnh Vương đây là mang theo Vương quân lại mặt? Hôm nay mới ngày thứ ba a!”“Thật là, thật là! Ngươi xem Cảnh Vương xuống rồi!”Đám người khi hãy còn kích động, người của phủ tướng quân cũng vì nghe thấy tiếng gõ báo tin, có người đã đi ra đón.“Lão ngũ?”“Tiểu tức gặp qua mẫu thân.” Phượng Khuynh cũng không đoán được người đầu tiên ra đón thế nhưng lại là Vân đại tướng quân, có điều cũng không mất lễ nghĩa, nhẹ nắm tay Vân Mạc tiến lên hành lễ.Lại xoay người, “Mau đem lễ vật lại mặt của Vương quân nâng vào đi.”Đại tướng quân Vân Phi nghe thế liền liếc mắt nhìn một cái, thấy tám cái rương đỏ, trên mặt chợt lóe lên tia kinh ngạc, có điều lập tức liền hồi thần: “Tốt tốt tốt! Đều tới! Mau vào a!”Ngăn cách toàn bộ đám người ồn ào náo động ra ngoài, Phượng Khuynh kéo lấy tay Vân Mạc so với nàng còn cao hơn cả một cái đầu, thoạt nhìn hai người không cân đối, lại đi không nhanh không chậm, đối sự dò xét của đám người này cũng là thần sắc ôn hòa, thoải mái hào phóng nở nụ cười.Chín quẹo mười rẽ.Vân Phi tuy rằng vẻ ngoài là một Đại tướng quân cương trực, nhưng trên thực tế làm người cũng không phải mãng phụ thô lỗ, đại khái cũng có quan hệ tốt với năm trong số bảy tử nữ của nàng, đình viện này tu sửa đến thập phần tĩnh mịch phong nhã.Phượng Khuynh kiếp trước hay kiếp này cũng là lần đầu tiên bước vào tướng quân phủ, nhưng lại là một bộ dáng rất quen thuộc.“Tứ hoàng muội tới!”Phượng Khuynh ngẩng đầu: “Tam hoàng tỷ......” Ánh mắt vừa chuyển liền thấy một nam tử đứng hếch cằm bên cạnh Phượng Tư, cùng Vân Phi có vài phần giống nhau.“Ngươi sao lại ở đây?” Chưa mở miệng, lập tức liền biến thành, “Cũng mang theo tam vương phu lại mặt sao? Cũng thật trùng hợp a!”Nàng nhớ, hai nhi tử phủ tướng quân gả vào nhà của đế vương, cái người gả vào Duệ Vương phủ trước hai ngày so với Vân Mạc này, hẳn chính là tướng quân phủ đích thứ tử —— Vân Sở.Ngược lại cũng thật danh phó kỳ thực*, thẩm mỹ của Đại Dận là nam nhi diện mạo kiều diễm, mỹ lệ ôn nhu, nhu nhược động lòng người.*Danh phó kỳ thực (名副其实): thanh danh có thật.Phượng Tư nhìn ánh mắt của Phượng Khuynh, khóe miệng khẽ nhếch, một tay rất có d*c v*ng chiếm hữu ôm lấy Vân Sở.Vân Sở càng thêm khiêu khích mà hướng về phía Vân Mạc hếch hếch cằm, khóe miệng hiện lên độ cong đắc ý.Phượng Khuynh không rảnh để ý đến tiểu nam nhi đang diễn xiếc này, chỉ nhìn thoáng qua, nàng thực sự rất không thích ánh mắt mà Vân Sở nhìn mình, rõ ràng đều là nam nhi đã có thê chủ.Trong mắt hiện lên tia khinh miệt, nàng nắm chặt tay Vân Mạc: “Vậy Tam hoàng tỷ và Vương phu tiếp tục ngắm phong cảnh, hoàng muội đi vào trước.”Vân Mạc là người cao nhất trong bốn người, ánh mắt lúc đi ngang qua cũng chỉ hơi hơi rũ xuống, làm Vân Sở cơ hồ nhịn không được mà dậm chân.“Vương gia!” Chờ hai người kia đã đi xa về phía đại đường, Vân Sở mới hờn dỗi nói với Phượng Tư.Phượng Tư đen mặt, tứ hoàng muội này thật là càng ngày càng làm càn!Cũng là nam nhân này, nói cái gì mà nàng là hoàng tỷ, muốn để xấu nam kia hướng nàng hành lễ.Có điều, nàng cũng nắm chặt nắm tay, Phượng Khuynh này, chẳng lẽ lần này là đến thật?Lại khẽ nhìn qua Vân Sở kiều mị lại hào phóng, cong môi hắc hắc cười: “Bổn vương ngược lại muốn nhìn kẻ không biết trời cao đất rộng này, hiện tại đến tột cùng là muốn chơi cái trò gì.”Ôm lấy vai Vân Sở, sải bước đi theo.“Mẫu thân không cần lo lắng, A Mạc rất tốt, ta rất thích.”“Lão ngũ đứa nhỏ này, tính tình chính là như vậy. Ai, về sau vẫn là muốn Vương gia chỉ bảo nhiều hơn.” Vân Phi ánh mắt lóe lóe, lời nói ra lại là khiêm tốn.Có hai nam tử ngồi một bên, một người mười một mười hai, một người mười ba bốn.Có điều sắc mặt lúc này cũng không phải quá tốt.Vân Sở vừa tiến đến, nam tử nhỏ nhất kia tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy.“Tam ca!”
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Là Cảnh Vương phủ!”
Có người kích động hô lên.
Đồng thời, đám người xem náo nhiệt tự động chia làm hai bên, nhường đường cho hàng thiết kỵ đang đến gần.
“Nha! Cảnh Vương đây là mang theo Vương quân lại mặt? Hôm nay mới ngày thứ ba a!”
“Thật là, thật là! Ngươi xem Cảnh Vương xuống rồi!”
Đám người khi hãy còn kích động, người của phủ tướng quân cũng vì nghe thấy tiếng gõ báo tin, có người đã đi ra đón.
“Lão ngũ?”
“Tiểu tức gặp qua mẫu thân.” Phượng Khuynh cũng không đoán được người đầu tiên ra đón thế nhưng lại là Vân đại tướng quân, có điều cũng không mất lễ nghĩa, nhẹ nắm tay Vân Mạc tiến lên hành lễ.
Lại xoay người, “Mau đem lễ vật lại mặt của Vương quân nâng vào đi.”
Đại tướng quân Vân Phi nghe thế liền liếc mắt nhìn một cái, thấy tám cái rương đỏ, trên mặt chợt lóe lên tia kinh ngạc, có điều lập tức liền hồi thần: “Tốt tốt tốt! Đều tới! Mau vào a!”
Ngăn cách toàn bộ đám người ồn ào náo động ra ngoài, Phượng Khuynh kéo lấy tay Vân Mạc so với nàng còn cao hơn cả một cái đầu, thoạt nhìn hai người không cân đối, lại đi không nhanh không chậm, đối sự dò xét của đám người này cũng là thần sắc ôn hòa, thoải mái hào phóng nở nụ cười.
Chín quẹo mười rẽ.
Vân Phi tuy rằng vẻ ngoài là một Đại tướng quân cương trực, nhưng trên thực tế làm người cũng không phải mãng phụ thô lỗ, đại khái cũng có quan hệ tốt với năm trong số bảy tử nữ của nàng, đình viện này tu sửa đến thập phần tĩnh mịch phong nhã.
Phượng Khuynh kiếp trước hay kiếp này cũng là lần đầu tiên bước vào tướng quân phủ, nhưng lại là một bộ dáng rất quen thuộc.
“Tứ hoàng muội tới!”
Phượng Khuynh ngẩng đầu: “Tam hoàng tỷ......” Ánh mắt vừa chuyển liền thấy một nam tử đứng hếch cằm bên cạnh Phượng Tư, cùng Vân Phi có vài phần giống nhau.
“Ngươi sao lại ở đây?” Chưa mở miệng, lập tức liền biến thành, “Cũng mang theo tam vương phu lại mặt sao? Cũng thật trùng hợp a!”
Nàng nhớ, hai nhi tử phủ tướng quân gả vào nhà của đế vương, cái người gả vào Duệ Vương phủ trước hai ngày so với Vân Mạc này, hẳn chính là tướng quân phủ đích thứ tử —— Vân Sở.
Ngược lại cũng thật danh phó kỳ thực*, thẩm mỹ của Đại Dận là nam nhi diện mạo kiều diễm, mỹ lệ ôn nhu, nhu nhược động lòng người.
*Danh phó kỳ thực (名副其实): thanh danh có thật.
Phượng Tư nhìn ánh mắt của Phượng Khuynh, khóe miệng khẽ nhếch, một tay rất có d*c v*ng chiếm hữu ôm lấy Vân Sở.
Vân Sở càng thêm khiêu khích mà hướng về phía Vân Mạc hếch hếch cằm, khóe miệng hiện lên độ cong đắc ý.
Phượng Khuynh không rảnh để ý đến tiểu nam nhi đang diễn xiếc này, chỉ nhìn thoáng qua, nàng thực sự rất không thích ánh mắt mà Vân Sở nhìn mình, rõ ràng đều là nam nhi đã có thê chủ.
Trong mắt hiện lên tia khinh miệt, nàng nắm chặt tay Vân Mạc: “Vậy Tam hoàng tỷ và Vương phu tiếp tục ngắm phong cảnh, hoàng muội đi vào trước.”
Vân Mạc là người cao nhất trong bốn người, ánh mắt lúc đi ngang qua cũng chỉ hơi hơi rũ xuống, làm Vân Sở cơ hồ nhịn không được mà dậm chân.
“Vương gia!” Chờ hai người kia đã đi xa về phía đại đường, Vân Sở mới hờn dỗi nói với Phượng Tư.
Phượng Tư đen mặt, tứ hoàng muội này thật là càng ngày càng làm càn!
Cũng là nam nhân này, nói cái gì mà nàng là hoàng tỷ, muốn để xấu nam kia hướng nàng hành lễ.
Có điều, nàng cũng nắm chặt nắm tay, Phượng Khuynh này, chẳng lẽ lần này là đến thật?
Lại khẽ nhìn qua Vân Sở kiều mị lại hào phóng, cong môi hắc hắc cười: “Bổn vương ngược lại muốn nhìn kẻ không biết trời cao đất rộng này, hiện tại đến tột cùng là muốn chơi cái trò gì.”
Ôm lấy vai Vân Sở, sải bước đi theo.
“Mẫu thân không cần lo lắng, A Mạc rất tốt, ta rất thích.”
“Lão ngũ đứa nhỏ này, tính tình chính là như vậy. Ai, về sau vẫn là muốn Vương gia chỉ bảo nhiều hơn.” Vân Phi ánh mắt lóe lóe, lời nói ra lại là khiêm tốn.
Có hai nam tử ngồi một bên, một người mười một mười hai, một người mười ba bốn.
Có điều sắc mặt lúc này cũng không phải quá tốt.
Vân Sở vừa tiến đến, nam tử nhỏ nhất kia tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy.
“Tam ca!”
Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm ĐiTác giả: Khanh Bách ChuTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Phượng Hoàng Đem Nướng Tường thành cổ xưa loang lổ, tà dương như máu, tiếng giết rung trời, thiên quân vạn mã, đao kiếm bay tán loạn. Trong đó có thân hình một người, tuy bất đồng với tất cả các nữ binh mạnh mẽ khác, nhưng lại vẫn cao lớn cường tráng, một nam tử, thế nhưng dáng vẻ vẫn là muôn vàn hào hùng. "Tướng quân, trở về thành đi!" Nữ tướng vây quay người này chém xong một người, lau máu trên mặt, thừa dịp khe hở, quay đầu lại nhìn nam tử toàn thân loang lổ vết máu thô thanh khuyên nhủ. "Chi phốc!" m thanh vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, nam tử kia không nói gì, dùng hành động biểu lộ thái độ của hắn, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, tay vung trường kích, lần thứ hai xông vào trận địch. "Tướng quân, ngài nên nghỉ ngơi! Thánh thượng đã tới, đang ở trên tường thành! Ngài…..." Nam tử kia cũng chỉ khựng lại một chút, vừa quay đầu liền nhìn về phía tường thành, chỉ là liếc mắt một cái, mày nhăn lại, lần thứ hai không chút do dự xông vào trận doanh quân địch. Phượng Khuynh đứng ở… Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng“Là Cảnh Vương phủ!”Có người kích động hô lên.Đồng thời, đám người xem náo nhiệt tự động chia làm hai bên, nhường đường cho hàng thiết kỵ đang đến gần.“Nha! Cảnh Vương đây là mang theo Vương quân lại mặt? Hôm nay mới ngày thứ ba a!”“Thật là, thật là! Ngươi xem Cảnh Vương xuống rồi!”Đám người khi hãy còn kích động, người của phủ tướng quân cũng vì nghe thấy tiếng gõ báo tin, có người đã đi ra đón.“Lão ngũ?”“Tiểu tức gặp qua mẫu thân.” Phượng Khuynh cũng không đoán được người đầu tiên ra đón thế nhưng lại là Vân đại tướng quân, có điều cũng không mất lễ nghĩa, nhẹ nắm tay Vân Mạc tiến lên hành lễ.Lại xoay người, “Mau đem lễ vật lại mặt của Vương quân nâng vào đi.”Đại tướng quân Vân Phi nghe thế liền liếc mắt nhìn một cái, thấy tám cái rương đỏ, trên mặt chợt lóe lên tia kinh ngạc, có điều lập tức liền hồi thần: “Tốt tốt tốt! Đều tới! Mau vào a!”Ngăn cách toàn bộ đám người ồn ào náo động ra ngoài, Phượng Khuynh kéo lấy tay Vân Mạc so với nàng còn cao hơn cả một cái đầu, thoạt nhìn hai người không cân đối, lại đi không nhanh không chậm, đối sự dò xét của đám người này cũng là thần sắc ôn hòa, thoải mái hào phóng nở nụ cười.Chín quẹo mười rẽ.Vân Phi tuy rằng vẻ ngoài là một Đại tướng quân cương trực, nhưng trên thực tế làm người cũng không phải mãng phụ thô lỗ, đại khái cũng có quan hệ tốt với năm trong số bảy tử nữ của nàng, đình viện này tu sửa đến thập phần tĩnh mịch phong nhã.Phượng Khuynh kiếp trước hay kiếp này cũng là lần đầu tiên bước vào tướng quân phủ, nhưng lại là một bộ dáng rất quen thuộc.“Tứ hoàng muội tới!”Phượng Khuynh ngẩng đầu: “Tam hoàng tỷ......” Ánh mắt vừa chuyển liền thấy một nam tử đứng hếch cằm bên cạnh Phượng Tư, cùng Vân Phi có vài phần giống nhau.“Ngươi sao lại ở đây?” Chưa mở miệng, lập tức liền biến thành, “Cũng mang theo tam vương phu lại mặt sao? Cũng thật trùng hợp a!”Nàng nhớ, hai nhi tử phủ tướng quân gả vào nhà của đế vương, cái người gả vào Duệ Vương phủ trước hai ngày so với Vân Mạc này, hẳn chính là tướng quân phủ đích thứ tử —— Vân Sở.Ngược lại cũng thật danh phó kỳ thực*, thẩm mỹ của Đại Dận là nam nhi diện mạo kiều diễm, mỹ lệ ôn nhu, nhu nhược động lòng người.*Danh phó kỳ thực (名副其实): thanh danh có thật.Phượng Tư nhìn ánh mắt của Phượng Khuynh, khóe miệng khẽ nhếch, một tay rất có d*c v*ng chiếm hữu ôm lấy Vân Sở.Vân Sở càng thêm khiêu khích mà hướng về phía Vân Mạc hếch hếch cằm, khóe miệng hiện lên độ cong đắc ý.Phượng Khuynh không rảnh để ý đến tiểu nam nhi đang diễn xiếc này, chỉ nhìn thoáng qua, nàng thực sự rất không thích ánh mắt mà Vân Sở nhìn mình, rõ ràng đều là nam nhi đã có thê chủ.Trong mắt hiện lên tia khinh miệt, nàng nắm chặt tay Vân Mạc: “Vậy Tam hoàng tỷ và Vương phu tiếp tục ngắm phong cảnh, hoàng muội đi vào trước.”Vân Mạc là người cao nhất trong bốn người, ánh mắt lúc đi ngang qua cũng chỉ hơi hơi rũ xuống, làm Vân Sở cơ hồ nhịn không được mà dậm chân.“Vương gia!” Chờ hai người kia đã đi xa về phía đại đường, Vân Sở mới hờn dỗi nói với Phượng Tư.Phượng Tư đen mặt, tứ hoàng muội này thật là càng ngày càng làm càn!Cũng là nam nhân này, nói cái gì mà nàng là hoàng tỷ, muốn để xấu nam kia hướng nàng hành lễ.Có điều, nàng cũng nắm chặt nắm tay, Phượng Khuynh này, chẳng lẽ lần này là đến thật?Lại khẽ nhìn qua Vân Sở kiều mị lại hào phóng, cong môi hắc hắc cười: “Bổn vương ngược lại muốn nhìn kẻ không biết trời cao đất rộng này, hiện tại đến tột cùng là muốn chơi cái trò gì.”Ôm lấy vai Vân Sở, sải bước đi theo.“Mẫu thân không cần lo lắng, A Mạc rất tốt, ta rất thích.”“Lão ngũ đứa nhỏ này, tính tình chính là như vậy. Ai, về sau vẫn là muốn Vương gia chỉ bảo nhiều hơn.” Vân Phi ánh mắt lóe lóe, lời nói ra lại là khiêm tốn.Có hai nam tử ngồi một bên, một người mười một mười hai, một người mười ba bốn.Có điều sắc mặt lúc này cũng không phải quá tốt.Vân Sở vừa tiến đến, nam tử nhỏ nhất kia tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy.“Tam ca!”