Editor: Aki Re Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra. Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại. Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này. Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung. Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học. (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi) Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn. Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức. "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!" Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm…

Chương 19: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo (19)

Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt SủngTác giả: Thanh Nga Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: Aki Re Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra. Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại. Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này. Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung. Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học. (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi) Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn. Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức. "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!" Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm… Editor: Diệp Thanh ThuBeta: Aki ReThẩm Mặc Bạch sấn đến gần khi cô còn chưa có kịp ra cửa, hỏi: "Cậu đi làm thêm ở đâu?"Phó Khuynh cũng không có nghĩ nhiều: "Quán cà phê Màu Lam."Tối hôm qua cùng hệ thống thương lượng, cuối tuần quyết định buổi tối làm người phục vụ, dựa theo lời hệ thống nhắc nhở, ban đêm là lúc xoát độ hảo cảm độ tốt nhất, cư nhiên không thể bỏ qua.Làm thêm ở quán cà phê này nguyên nhân c*̃ng bởi vì, quán cà phê này đúng là nơi nguyên thân đụng phải Thẩm Dật rồi lấy được chứng cứ.Hiện tại là tháng chín, cách sinh nhật mười tám tuổi của nam chủ chỉ còn gần một tháng, trước đó, cô còn phải làm một việc.Một ngày thực mau qua đi, tuy rằng công việc ở quán cà phê vẫn tính là nhẹ nhàng, dù vậy cả ngày c*́i xuống vẫn khiến eo Phó Khuynh có chút đau.Cô mở cửa trong nháy mắt, không khỏi chói mắt, trong nhà được dọn dẹp đến không nhiễm một hạt bụi. Xông vào mũi là mùi cơm thơm ngào ngạt, bụng liền kêu hai tiếng.Trách không được Tả Tả nói, ban đêm là thời gian xoát độ hảo cảm tốt nhất.Mỏi mệt một ngày, về đến nhà lại có một người vui vẻ vì ngươi dọn dẹp, nấu ăn.Loại cảm giác này, cô trước kia chưa từng có, cho dù ở trong trí nhớ nguyên chủ, cô có thể cảm nhận được cha mẹ đối với cô ấy có bao nhiêu tốt, nhưng cô cũng chỉ như người ngoài, chỉ là chiếm hữu thân thể cùng ký ức của cô ấy thôi.Hiện tại..."Về rồi sao? " Thanh âm Thẩm Mặc Bạch mang theo chút cẩn thận.Nhìn biểu tình cô đơn của cô, cho rằng cô nhớ tới trước kia. Hắn xem qua tư liệu c*̉a cô, biết cha mẹ cô hai năm trước đã qua đời. Nhất thời có chút mờ mịt, không biết nên an ủi như thế nào.Phó Khuynh hoàn hồn, ngước mắt, nhìn nam sinh ngoan ngoãn mang theo vẻ mặt mờ mịt trước mặt, tâm không khỏi mềm xuống, âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải đối xử với hắn càng tốt hơn, giống như người thân vậy.-Thứ hai.Giữa tháng chín, một trận mưa vô duyên vô cớ đổ xuống hết sức mát mẻ. Trong không khí có mùi bùn đất thanh mát, cây cỏ ven đường treo đầy giọt sương ánh lên tia sáng của nắng sớm.Phó Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đi theo sau, tuy rằng bọn họ duy trì khoảng cách không gần không xa, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn họ là đi cùng nhau.Thấy cô dừng bước, Thẩm Mặc Bạch cũng ngừng lại: "Làm sao vậy?""Cái kia..." Cô gái như là không biết phải mở miệng như thế nào, cắn c*n m** d***, "Cậu ở nhà tôi sống có thể đừng nói ra ngoài hay không?"Thiếu niên ngẩn ra một lát, ngưng mắt nhìn cô một cái, tiếp theo đôi mắt rũ xuống, thần sắc đạm mạc ném xuống một chữ: "Được."Nói xong, sải bước đi đến bên người cô.Chính là, nếu bị trường học biết bọn họ ở cùng một chỗ, còn không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào! Mà cô, cũng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi nữ sinh công kích.Nếu chỉ là vì lí do này thì thật ra cô cũng không sợ. Vấn đề là, hai người bọn họ rõ ràng không có bất kỳ quan hệ gì, như vậy đối với cô mà nói chẳng phải là rất mệt sao?Sau đó, cô cũng không nghĩ tới, tiên đoán lại tới nhanh như vậy.Sự tình lại thành ra cái dạng này.Tiếng chuông tan học vang lên, nam chủ như là sống lại, trực tiếp đứng dậy từ cửa sau đi ra ngoài, toàn bộ hành trình không có để cô vào mắt.Cô trên mặt tuy không thèm để ý, trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu. Sau khi tan học cô không hề sốt ruột cứ thế đi toilet.Ngay lúc cô ấn xả nước xuống, duỗi tay mở cửa, ngoài ý muốn phát hiện cửa bị người từ bên ngoài chống lại. Thanh âm lác đác lưa thưa từ bên ngoài truyền đến, ước chừng có năm sáu người.Tiếp theo, có một thanh âm nữ sinh truyền đến, mang theo âm dương quái khí: "Tống Khuynh, kỳ thật chúng ta cũng không nghĩ sẽ khi dễ cô, chỉ là ai cho cô câu dẫn giáo thảo chứ?""Cũng không nhìn xem chính mình lớn lên là cái dạng gì!""Chu tỷ, đừng cùng cô ta nói mấy lời vô nghĩa, trước tiên cho cô ta bát nước, giúp cô ta mát mẻ hơn, trời nóng như vậy cơ mà."Bên người ả có mấy nữ sinh phụ họa nói, mỗi người đều mang bộ dạng vênh váo tự đắc.

Editor: Diệp Thanh Thu

Beta: Aki Re

Thẩm Mặc Bạch sấn đến gần khi cô còn chưa có kịp ra cửa, hỏi: "Cậu đi làm thêm ở đâu?"

Phó Khuynh cũng không có nghĩ nhiều: "Quán cà phê Màu Lam."

Tối hôm qua cùng hệ thống thương lượng, cuối tuần quyết định buổi tối làm người phục vụ, dựa theo lời hệ thống nhắc nhở, ban đêm là lúc xoát độ hảo cảm độ tốt nhất, cư nhiên không thể bỏ qua.

Làm thêm ở quán cà phê này nguyên nhân c*̃ng bởi vì, quán cà phê này đúng là nơi nguyên thân đụng phải Thẩm Dật rồi lấy được chứng cứ.

Hiện tại là tháng chín, cách sinh nhật mười tám tuổi của nam chủ chỉ còn gần một tháng, trước đó, cô còn phải làm một việc.

Một ngày thực mau qua đi, tuy rằng công việc ở quán cà phê vẫn tính là nhẹ nhàng, dù vậy cả ngày c*́i xuống vẫn khiến eo Phó Khuynh có chút đau.

Cô mở cửa trong nháy mắt, không khỏi chói mắt, trong nhà được dọn dẹp đến không nhiễm một hạt bụi. Xông vào mũi là mùi cơm thơm ngào ngạt, bụng liền kêu hai tiếng.

Trách không được Tả Tả nói, ban đêm là thời gian xoát độ hảo cảm tốt nhất.

Mỏi mệt một ngày, về đến nhà lại có một người vui vẻ vì ngươi dọn dẹp, nấu ăn.

Loại cảm giác này, cô trước kia chưa từng có, cho dù ở trong trí nhớ nguyên chủ, cô có thể cảm nhận được cha mẹ đối với cô ấy có bao nhiêu tốt, nhưng cô cũng chỉ như người ngoài, chỉ là chiếm hữu thân thể cùng ký ức của cô ấy thôi.

Hiện tại...

"Về rồi sao? " Thanh âm Thẩm Mặc Bạch mang theo chút cẩn thận.

Nhìn biểu tình cô đơn của cô, cho rằng cô nhớ tới trước kia. Hắn xem qua tư liệu c*̉a cô, biết cha mẹ cô hai năm trước đã qua đời. Nhất thời có chút mờ mịt, không biết nên an ủi như thế nào.

Phó Khuynh hoàn hồn, ngước mắt, nhìn nam sinh ngoan ngoãn mang theo vẻ mặt mờ mịt trước mặt, tâm không khỏi mềm xuống, âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải đối xử với hắn càng tốt hơn, giống như người thân vậy.

-

Thứ hai.

Giữa tháng chín, một trận mưa vô duyên vô cớ đổ xuống hết sức mát mẻ. Trong không khí có mùi bùn đất thanh mát, cây cỏ ven đường treo đầy giọt sương ánh lên tia sáng của nắng sớm.

Phó Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đi theo sau, tuy rằng bọn họ duy trì khoảng cách không gần không xa, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn họ là đi cùng nhau.

Thấy cô dừng bước, Thẩm Mặc Bạch cũng ngừng lại: "Làm sao vậy?"

"Cái kia..." Cô gái như là không biết phải mở miệng như thế nào, cắn c*n m** d***, "Cậu ở nhà tôi sống có thể đừng nói ra ngoài hay không?"

Thiếu niên ngẩn ra một lát, ngưng mắt nhìn cô một cái, tiếp theo đôi mắt rũ xuống, thần sắc đạm mạc ném xuống một chữ: "Được."

Nói xong, sải bước đi đến bên người cô.

Chính là, nếu bị trường học biết bọn họ ở cùng một chỗ, còn không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào! Mà cô, cũng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi nữ sinh công kích.

Nếu chỉ là vì lí do này thì thật ra cô cũng không sợ. Vấn đề là, hai người bọn họ rõ ràng không có bất kỳ quan hệ gì, như vậy đối với cô mà nói chẳng phải là rất mệt sao?

Sau đó, cô cũng không nghĩ tới, tiên đoán lại tới nhanh như vậy.

Sự tình lại thành ra cái dạng này.

Tiếng chuông tan học vang lên, nam chủ như là sống lại, trực tiếp đứng dậy từ cửa sau đi ra ngoài, toàn bộ hành trình không có để cô vào mắt.

Cô trên mặt tuy không thèm để ý, trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu. Sau khi tan học cô không hề sốt ruột cứ thế đi toilet.

Ngay lúc cô ấn xả nước xuống, duỗi tay mở cửa, ngoài ý muốn phát hiện cửa bị người từ bên ngoài chống lại. Thanh âm lác đác lưa thưa từ bên ngoài truyền đến, ước chừng có năm sáu người.

Tiếp theo, có một thanh âm nữ sinh truyền đến, mang theo âm dương quái khí: "Tống Khuynh, kỳ thật chúng ta cũng không nghĩ sẽ khi dễ cô, chỉ là ai cho cô câu dẫn giáo thảo chứ?"

"Cũng không nhìn xem chính mình lớn lên là cái dạng gì!"

"Chu tỷ, đừng cùng cô ta nói mấy lời vô nghĩa, trước tiên cho cô ta bát nước, giúp cô ta mát mẻ hơn, trời nóng như vậy cơ mà."

Bên người ả có mấy nữ sinh phụ họa nói, mỗi người đều mang bộ dạng vênh váo tự đắc.

Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt SủngTác giả: Thanh Nga Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: Aki Re Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra. Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại. Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này. Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung. Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học. (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi) Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn. Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức. "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!" Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm… Editor: Diệp Thanh ThuBeta: Aki ReThẩm Mặc Bạch sấn đến gần khi cô còn chưa có kịp ra cửa, hỏi: "Cậu đi làm thêm ở đâu?"Phó Khuynh cũng không có nghĩ nhiều: "Quán cà phê Màu Lam."Tối hôm qua cùng hệ thống thương lượng, cuối tuần quyết định buổi tối làm người phục vụ, dựa theo lời hệ thống nhắc nhở, ban đêm là lúc xoát độ hảo cảm độ tốt nhất, cư nhiên không thể bỏ qua.Làm thêm ở quán cà phê này nguyên nhân c*̃ng bởi vì, quán cà phê này đúng là nơi nguyên thân đụng phải Thẩm Dật rồi lấy được chứng cứ.Hiện tại là tháng chín, cách sinh nhật mười tám tuổi của nam chủ chỉ còn gần một tháng, trước đó, cô còn phải làm một việc.Một ngày thực mau qua đi, tuy rằng công việc ở quán cà phê vẫn tính là nhẹ nhàng, dù vậy cả ngày c*́i xuống vẫn khiến eo Phó Khuynh có chút đau.Cô mở cửa trong nháy mắt, không khỏi chói mắt, trong nhà được dọn dẹp đến không nhiễm một hạt bụi. Xông vào mũi là mùi cơm thơm ngào ngạt, bụng liền kêu hai tiếng.Trách không được Tả Tả nói, ban đêm là thời gian xoát độ hảo cảm tốt nhất.Mỏi mệt một ngày, về đến nhà lại có một người vui vẻ vì ngươi dọn dẹp, nấu ăn.Loại cảm giác này, cô trước kia chưa từng có, cho dù ở trong trí nhớ nguyên chủ, cô có thể cảm nhận được cha mẹ đối với cô ấy có bao nhiêu tốt, nhưng cô cũng chỉ như người ngoài, chỉ là chiếm hữu thân thể cùng ký ức của cô ấy thôi.Hiện tại..."Về rồi sao? " Thanh âm Thẩm Mặc Bạch mang theo chút cẩn thận.Nhìn biểu tình cô đơn của cô, cho rằng cô nhớ tới trước kia. Hắn xem qua tư liệu c*̉a cô, biết cha mẹ cô hai năm trước đã qua đời. Nhất thời có chút mờ mịt, không biết nên an ủi như thế nào.Phó Khuynh hoàn hồn, ngước mắt, nhìn nam sinh ngoan ngoãn mang theo vẻ mặt mờ mịt trước mặt, tâm không khỏi mềm xuống, âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải đối xử với hắn càng tốt hơn, giống như người thân vậy.-Thứ hai.Giữa tháng chín, một trận mưa vô duyên vô cớ đổ xuống hết sức mát mẻ. Trong không khí có mùi bùn đất thanh mát, cây cỏ ven đường treo đầy giọt sương ánh lên tia sáng của nắng sớm.Phó Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đi theo sau, tuy rằng bọn họ duy trì khoảng cách không gần không xa, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn họ là đi cùng nhau.Thấy cô dừng bước, Thẩm Mặc Bạch cũng ngừng lại: "Làm sao vậy?""Cái kia..." Cô gái như là không biết phải mở miệng như thế nào, cắn c*n m** d***, "Cậu ở nhà tôi sống có thể đừng nói ra ngoài hay không?"Thiếu niên ngẩn ra một lát, ngưng mắt nhìn cô một cái, tiếp theo đôi mắt rũ xuống, thần sắc đạm mạc ném xuống một chữ: "Được."Nói xong, sải bước đi đến bên người cô.Chính là, nếu bị trường học biết bọn họ ở cùng một chỗ, còn không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào! Mà cô, cũng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi nữ sinh công kích.Nếu chỉ là vì lí do này thì thật ra cô cũng không sợ. Vấn đề là, hai người bọn họ rõ ràng không có bất kỳ quan hệ gì, như vậy đối với cô mà nói chẳng phải là rất mệt sao?Sau đó, cô cũng không nghĩ tới, tiên đoán lại tới nhanh như vậy.Sự tình lại thành ra cái dạng này.Tiếng chuông tan học vang lên, nam chủ như là sống lại, trực tiếp đứng dậy từ cửa sau đi ra ngoài, toàn bộ hành trình không có để cô vào mắt.Cô trên mặt tuy không thèm để ý, trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu. Sau khi tan học cô không hề sốt ruột cứ thế đi toilet.Ngay lúc cô ấn xả nước xuống, duỗi tay mở cửa, ngoài ý muốn phát hiện cửa bị người từ bên ngoài chống lại. Thanh âm lác đác lưa thưa từ bên ngoài truyền đến, ước chừng có năm sáu người.Tiếp theo, có một thanh âm nữ sinh truyền đến, mang theo âm dương quái khí: "Tống Khuynh, kỳ thật chúng ta cũng không nghĩ sẽ khi dễ cô, chỉ là ai cho cô câu dẫn giáo thảo chứ?""Cũng không nhìn xem chính mình lớn lên là cái dạng gì!""Chu tỷ, đừng cùng cô ta nói mấy lời vô nghĩa, trước tiên cho cô ta bát nước, giúp cô ta mát mẻ hơn, trời nóng như vậy cơ mà."Bên người ả có mấy nữ sinh phụ họa nói, mỗi người đều mang bộ dạng vênh váo tự đắc.

Chương 19: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo (19)