Editor: Aki Re Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra. Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại. Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này. Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung. Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học. (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi) Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn. Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức. "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!" Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm…
Chương 51: Đệ đệ ngoan ngoãn bị bẻ cong (14)
Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt SủngTác giả: Thanh Nga Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: Aki Re Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra. Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại. Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này. Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung. Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học. (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi) Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn. Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức. "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!" Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm… Editor: @Linh LiBeta: @Aki ReChẳng qua tượng tượng đến chuyện sau khi bị phụ thân biết, nàng không biết mình sẽ bị quở trách như thế nào, ý định về nhà đã hoàn toàn loại bỏ. Thật sự không thể trốn thoát, hơn nữa, không thể lợi dụng Lý Mạn Mạn để thả ra tin tức, nàng làm sao có thể đi thông đồng với nam nhân? Nếu không công khai gắn cái mác mình rất nam tính, sao còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được đây?Điều ước ban đầu của nguyên chủ chỉ mong rằng có thể tìm thấy người đàn ông yêu nàng thật lòng, lại không nói rằng nàng phải đáp lại tình cảm ấy, cho nên, chỉ cần người đó xuất hiện, nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.Đi lang thanh trên đường phố không có mục đích một lúc, cảm thấy sắc trời đã tối, kiếm một nơi để vào ăn, sau đó liền lái xe về nhà.Trong dinh thự có bật lên những ánh đèn mờ nhạt, càng làm tương phản sự tối tăm trong đêm.Nàng đi đến cửa cũng không thấy người hầu ra đón, cảm thấy sự im lặng hôm nay thật bất thường, sau khi thay giày, nàng can đảm bước vào trong.Một chiếc cốc bằng sứ trắng rớt xuống dưới chân nàng, vỡ vụn thành năm sáu mảnh ngay tại chỗ."Hỗn trướng, cho ngươi đi xem mắt là để đi kết thân, ai như ngươi lại đi kết thù!?"Nghe tiếng ồn thân thuộc đã biết là của Tô Thịnh, nàng nghĩ cũng biết không thể chạy trốn được rồi."Mấy năm nay con chưa từng có kết giao với ai, cha không nghĩ hỏi con nguyên nhân vì sao một chút ư?"Nghe vậy, lại một cái sứ ly ngã trên mặt đất, "Ngươi đừng nói với ta, ngươi thật sự...... Thật sự......"Phó Khuynh thấy ông ta run run môi, hai mắt đỏ bừng, biết ông ta rõ ràng đang bị chọc tức.Lại chém đinh chặt sắt nói: "Đúng vậy!""Ngươi --" Tô Thịnh như là bị nghẹn họng, run rẩy ngón tay chỉ vào nàng, "Cút lên tầng cho ta!"Đây... Lời kịch này... Không phải là "Biến khỏi nhà cho ta" sao?Không rối răm về vấn đề này bao lâu, nàng lập tức đi thẳng đến cầu thang, chỉ nghĩ chắc ông ta thật sự không thể ra tay nhẫn tâm với đứa con trai này đi.-Hôm nay, là một ngày dài nhất khi Giang Thời ở lại Tô gia, cũng là ngày mà hắn rối răm lo lắng nhất từ trước tới nay.Trước khi gặp anh ấy, hắn không bao giờ nghĩ rằng vì một người có thể không muốn uống trà, không muốn ăn cơm và không thể ngủ vào ban đêm, sau khi gặp anh ấy, những điều này đã là điều quen thuộc đối với hắn và chúng đã trở thành thói quen.Hắn không đủ can đảm để thể hiện tâm tư tình cảm của mình, có lẽ hắn sợ nhìn thấy sự ghê tởm nhỏ nhoi nhất trong mắt anh ấy. Đúng vậy, một nam nhân thích một nam nhân là một chuyện b**n th** đến cỡ nào chứ, và đó cũng là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng như chưa bao giờ tưởng tượng tới...Mà chuyện này đã xảy ra trên người hắn. Hắn thích anh ấy, đó là chuyện sẽ không bao giờ được người đời chấp nhận. Giống như hôm nay hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy đi xem mắt và không thể hề hà bất kì điều gì.Vì vậy, hắn chỉ có thể ngồi ở một nơi mà hắn có thể nhìn thấy khi anh ấy bước vào cửa. Khi anh ấy trở lại, hắn muốn nhìn thấy biểu tình của anh ấy sau cuộc xem mắt ngày hôm nay, có phải hắn làm điều này để mình được sung sướng hay không, sung sướng, không phải, hắn làm điều này để mình hoàn toàn hết hi vọng, để che dấu tâm tư của chính mình tốt hơn.Nhưng điều đầu tiên nhìn thấy được chính là sự tức giận của cha Tô Thanh, mọi việc trong nháy mắt đã được sáng tỏ.Bất động thanh sắc đi lên lầu, ở dưới biểu hiện ẩn ẩn hiện lên niềm vui cùng vui sướng, khoé miệng nhịn không được tạo lên một vòng cung đẹp, anh ấy không thích cô gái gặp hôm nay, có phải không?Không, có thể việc này còn tệ hơn thế nữa. Có lẽ hai người bọn họ cãi nhau việc gì đó nữa. Nghe Tiểu Ngũ nói đối phương là con gái của Thị trưởng, bằng không phụ thân anh ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.Nhưng mà... chuyện này sẽ còn xảy ra vào lần tới, lần sau, một ngày nào đó anh ấy sẽ gặp cô gái mà anh ấy thích.Nhưng...... trước ngày đó, hắn mong rằng mình sẽ được may mắn, may mắn anh ấy sẽ thích hắn trước khi yêu người khác.Cảm thấy chính mình thật ti tiện cỡ a, rõ ràng một tháng trước hắn còn vì danh dự của chính mình mà sốt ruột nên mới tức giận, thế mà thời gian ngắn ngủn mới một tháng hắn đã thích anh ấy.... Nếu trong lòng không bỏ xuống được, vậy cứ bộc lộ nó ra thật tốt đi.
Editor:
Beta:
Chẳng qua tượng tượng đến chuyện sau khi bị phụ thân biết, nàng không biết mình sẽ bị quở trách như thế nào, ý định về nhà đã hoàn toàn loại bỏ. Thật sự không thể trốn thoát, hơn nữa, không thể lợi dụng Lý Mạn Mạn để thả ra tin tức, nàng làm sao có thể đi thông đồng với nam nhân? Nếu không công khai gắn cái mác mình rất nam tính, sao còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được đây?
Điều ước ban đầu của nguyên chủ chỉ mong rằng có thể tìm thấy người đàn ông yêu nàng thật lòng, lại không nói rằng nàng phải đáp lại tình cảm ấy, cho nên, chỉ cần người đó xuất hiện, nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.
Đi lang thanh trên đường phố không có mục đích một lúc, cảm thấy sắc trời đã tối, kiếm một nơi để vào ăn, sau đó liền lái xe về nhà.
Trong dinh thự có bật lên những ánh đèn mờ nhạt, càng làm tương phản sự tối tăm trong đêm.
Nàng đi đến cửa cũng không thấy người hầu ra đón, cảm thấy sự im lặng hôm nay thật bất thường, sau khi thay giày, nàng can đảm bước vào trong.
Một chiếc cốc bằng sứ trắng rớt xuống dưới chân nàng, vỡ vụn thành năm sáu mảnh ngay tại chỗ.
"Hỗn trướng, cho ngươi đi xem mắt là để đi kết thân, ai như ngươi lại đi kết thù!?"
Nghe tiếng ồn thân thuộc đã biết là của Tô Thịnh, nàng nghĩ cũng biết không thể chạy trốn được rồi.
"Mấy năm nay con chưa từng có kết giao với ai, cha không nghĩ hỏi con nguyên nhân vì sao một chút ư?"
Nghe vậy, lại một cái sứ ly ngã trên mặt đất, "Ngươi đừng nói với ta, ngươi thật sự...... Thật sự......"
Phó Khuynh thấy ông ta run run môi, hai mắt đỏ bừng, biết ông ta rõ ràng đang bị chọc tức.
Lại chém đinh chặt sắt nói: "Đúng vậy!"
"Ngươi --" Tô Thịnh như là bị nghẹn họng, run rẩy ngón tay chỉ vào nàng, "Cút lên tầng cho ta!"
Đây... Lời kịch này... Không phải là "Biến khỏi nhà cho ta" sao?
Không rối răm về vấn đề này bao lâu, nàng lập tức đi thẳng đến cầu thang, chỉ nghĩ chắc ông ta thật sự không thể ra tay nhẫn tâm với đứa con trai này đi.
-
Hôm nay, là một ngày dài nhất khi Giang Thời ở lại Tô gia, cũng là ngày mà hắn rối răm lo lắng nhất từ trước tới nay.
Trước khi gặp anh ấy, hắn không bao giờ nghĩ rằng vì một người có thể không muốn uống trà, không muốn ăn cơm và không thể ngủ vào ban đêm, sau khi gặp anh ấy, những điều này đã là điều quen thuộc đối với hắn và chúng đã trở thành thói quen.
Hắn không đủ can đảm để thể hiện tâm tư tình cảm của mình, có lẽ hắn sợ nhìn thấy sự ghê tởm nhỏ nhoi nhất trong mắt anh ấy. Đúng vậy, một nam nhân thích một nam nhân là một chuyện b**n th** đến cỡ nào chứ, và đó cũng là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng như chưa bao giờ tưởng tượng tới...
Mà chuyện này đã xảy ra trên người hắn. Hắn thích anh ấy, đó là chuyện sẽ không bao giờ được người đời chấp nhận. Giống như hôm nay hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy đi xem mắt và không thể hề hà bất kì điều gì.
Vì vậy, hắn chỉ có thể ngồi ở một nơi mà hắn có thể nhìn thấy khi anh ấy bước vào cửa. Khi anh ấy trở lại, hắn muốn nhìn thấy biểu tình của anh ấy sau cuộc xem mắt ngày hôm nay, có phải hắn làm điều này để mình được sung sướng hay không, sung sướng, không phải, hắn làm điều này để mình hoàn toàn hết hi vọng, để che dấu tâm tư của chính mình tốt hơn.
Nhưng điều đầu tiên nhìn thấy được chính là sự tức giận của cha Tô Thanh, mọi việc trong nháy mắt đã được sáng tỏ.
Bất động thanh sắc đi lên lầu, ở dưới biểu hiện ẩn ẩn hiện lên niềm vui cùng vui sướng, khoé miệng nhịn không được tạo lên một vòng cung đẹp, anh ấy không thích cô gái gặp hôm nay, có phải không?
Không, có thể việc này còn tệ hơn thế nữa. Có lẽ hai người bọn họ cãi nhau việc gì đó nữa. Nghe Tiểu Ngũ nói đối phương là con gái của Thị trưởng, bằng không phụ thân anh ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng mà... chuyện này sẽ còn xảy ra vào lần tới, lần sau, một ngày nào đó anh ấy sẽ gặp cô gái mà anh ấy thích.
Nhưng...... trước ngày đó, hắn mong rằng mình sẽ được may mắn, may mắn anh ấy sẽ thích hắn trước khi yêu người khác.
Cảm thấy chính mình thật ti tiện cỡ a, rõ ràng một tháng trước hắn còn vì danh dự của chính mình mà sốt ruột nên mới tức giận, thế mà thời gian ngắn ngủn mới một tháng hắn đã thích anh ấy.
... Nếu trong lòng không bỏ xuống được, vậy cứ bộc lộ nó ra thật tốt đi.
Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt SủngTác giả: Thanh Nga Yêu YêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: Aki Re Thời điểm Phó Khuynh khôi phục ý thức lại lần nữa, một loại niềm vui sung sướng mới dâng trào tự đáy lòng, chậm rãi nhộn nhạo mở ra. Cô không khỏi đem ký ức trong đầu một lần lại một lần nữa sắp xếp lại. Cô bị hệ thống trói định rồi trực tiếp truyền tống tới nơi này. Thân phận hiện giờ của cô là —— một học sinh cao trung. Đối tượng nhiệm vụ của cô —— Thẩm Mặc Bạch, là giáo thảo(*) tại trường cô học. (*)giáo thảo "校草": là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với giáo thảo là "校花" (hoa khôi) Cô phải —— cứu vớt vận mệnh một đời bi thảm này của hắn. Chưa hoàn toàn thanh tỉnh cô đã cảm nhận được thân thể mình bị đong đưa, tiếp theo trong đầu bị một trận thanh âm dồn dập đánh thức. "Ký chủ! Ký chủ! Tỉnh tỉnh!" Thiếu nữ ghé vào trên bàn học lúc này mới mông lung mở hai mắt, thân thể trong nháy mắt nhũn ra làm cả người cô chấn động, nhưng chỉ khoảng nửa khắc liền biết rõ ràng tình huống —— phòng học, lớp học, ngủ, bị điểm… Editor: @Linh LiBeta: @Aki ReChẳng qua tượng tượng đến chuyện sau khi bị phụ thân biết, nàng không biết mình sẽ bị quở trách như thế nào, ý định về nhà đã hoàn toàn loại bỏ. Thật sự không thể trốn thoát, hơn nữa, không thể lợi dụng Lý Mạn Mạn để thả ra tin tức, nàng làm sao có thể đi thông đồng với nam nhân? Nếu không công khai gắn cái mác mình rất nam tính, sao còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được đây?Điều ước ban đầu của nguyên chủ chỉ mong rằng có thể tìm thấy người đàn ông yêu nàng thật lòng, lại không nói rằng nàng phải đáp lại tình cảm ấy, cho nên, chỉ cần người đó xuất hiện, nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.Đi lang thanh trên đường phố không có mục đích một lúc, cảm thấy sắc trời đã tối, kiếm một nơi để vào ăn, sau đó liền lái xe về nhà.Trong dinh thự có bật lên những ánh đèn mờ nhạt, càng làm tương phản sự tối tăm trong đêm.Nàng đi đến cửa cũng không thấy người hầu ra đón, cảm thấy sự im lặng hôm nay thật bất thường, sau khi thay giày, nàng can đảm bước vào trong.Một chiếc cốc bằng sứ trắng rớt xuống dưới chân nàng, vỡ vụn thành năm sáu mảnh ngay tại chỗ."Hỗn trướng, cho ngươi đi xem mắt là để đi kết thân, ai như ngươi lại đi kết thù!?"Nghe tiếng ồn thân thuộc đã biết là của Tô Thịnh, nàng nghĩ cũng biết không thể chạy trốn được rồi."Mấy năm nay con chưa từng có kết giao với ai, cha không nghĩ hỏi con nguyên nhân vì sao một chút ư?"Nghe vậy, lại một cái sứ ly ngã trên mặt đất, "Ngươi đừng nói với ta, ngươi thật sự...... Thật sự......"Phó Khuynh thấy ông ta run run môi, hai mắt đỏ bừng, biết ông ta rõ ràng đang bị chọc tức.Lại chém đinh chặt sắt nói: "Đúng vậy!""Ngươi --" Tô Thịnh như là bị nghẹn họng, run rẩy ngón tay chỉ vào nàng, "Cút lên tầng cho ta!"Đây... Lời kịch này... Không phải là "Biến khỏi nhà cho ta" sao?Không rối răm về vấn đề này bao lâu, nàng lập tức đi thẳng đến cầu thang, chỉ nghĩ chắc ông ta thật sự không thể ra tay nhẫn tâm với đứa con trai này đi.-Hôm nay, là một ngày dài nhất khi Giang Thời ở lại Tô gia, cũng là ngày mà hắn rối răm lo lắng nhất từ trước tới nay.Trước khi gặp anh ấy, hắn không bao giờ nghĩ rằng vì một người có thể không muốn uống trà, không muốn ăn cơm và không thể ngủ vào ban đêm, sau khi gặp anh ấy, những điều này đã là điều quen thuộc đối với hắn và chúng đã trở thành thói quen.Hắn không đủ can đảm để thể hiện tâm tư tình cảm của mình, có lẽ hắn sợ nhìn thấy sự ghê tởm nhỏ nhoi nhất trong mắt anh ấy. Đúng vậy, một nam nhân thích một nam nhân là một chuyện b**n th** đến cỡ nào chứ, và đó cũng là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng như chưa bao giờ tưởng tượng tới...Mà chuyện này đã xảy ra trên người hắn. Hắn thích anh ấy, đó là chuyện sẽ không bao giờ được người đời chấp nhận. Giống như hôm nay hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy đi xem mắt và không thể hề hà bất kì điều gì.Vì vậy, hắn chỉ có thể ngồi ở một nơi mà hắn có thể nhìn thấy khi anh ấy bước vào cửa. Khi anh ấy trở lại, hắn muốn nhìn thấy biểu tình của anh ấy sau cuộc xem mắt ngày hôm nay, có phải hắn làm điều này để mình được sung sướng hay không, sung sướng, không phải, hắn làm điều này để mình hoàn toàn hết hi vọng, để che dấu tâm tư của chính mình tốt hơn.Nhưng điều đầu tiên nhìn thấy được chính là sự tức giận của cha Tô Thanh, mọi việc trong nháy mắt đã được sáng tỏ.Bất động thanh sắc đi lên lầu, ở dưới biểu hiện ẩn ẩn hiện lên niềm vui cùng vui sướng, khoé miệng nhịn không được tạo lên một vòng cung đẹp, anh ấy không thích cô gái gặp hôm nay, có phải không?Không, có thể việc này còn tệ hơn thế nữa. Có lẽ hai người bọn họ cãi nhau việc gì đó nữa. Nghe Tiểu Ngũ nói đối phương là con gái của Thị trưởng, bằng không phụ thân anh ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.Nhưng mà... chuyện này sẽ còn xảy ra vào lần tới, lần sau, một ngày nào đó anh ấy sẽ gặp cô gái mà anh ấy thích.Nhưng...... trước ngày đó, hắn mong rằng mình sẽ được may mắn, may mắn anh ấy sẽ thích hắn trước khi yêu người khác.Cảm thấy chính mình thật ti tiện cỡ a, rõ ràng một tháng trước hắn còn vì danh dự của chính mình mà sốt ruột nên mới tức giận, thế mà thời gian ngắn ngủn mới một tháng hắn đã thích anh ấy.... Nếu trong lòng không bỏ xuống được, vậy cứ bộc lộ nó ra thật tốt đi.