Editor: Sakura Trang Trang chu mộng điệp, cuối cùng thật là trời cao chiếu cố, còn vẫn là trải qua mộng Nam Kha. *mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được c*̉a một người nào đó. Hạ Tịch Nghiễn say trong mơ, bừng tỉnh giấc mơ, cuối cùng thân ở đình viện có chút nhỏ hẹp. Mặt trời chói chan nóng bức chiếu người đều có chút không mở mắt ra được. Hạ Tịch Nghiễn hoảng hoảng hốt hốt không biết thân ở nơi nào, ánh mắt nhưng chua xót đến không nhịn được nghĩ rơi lệ. Nàng nhìn cửa phòng mở ra đóng vào, thị nữ bưng nước nóng đi vào, một lát sau lại bưng nước nhiễm đỏ đi ra. Sắc mặt mỗi một người đều vội vã, trên mặt mỗi người cũng lộ ra nôn nóng. Chợt có người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nàng, nói là cái gì hài tử không giữ được, vừa nói cái gì mà quý quân không chịu phối hợp bọn họ. ... Lộn xộn cái gì. Hạ Tịch Nghiễn dường như có chút hiểu, nhưng trong đầu óc vẫn loạn một đoàn. Nàng chợt đứng mạnh dậy, chân…

Chương 9

Thâm Ái Như Trường PhongTác giả: Ức Niên Mộng Hồi MâuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Editor: Sakura Trang Trang chu mộng điệp, cuối cùng thật là trời cao chiếu cố, còn vẫn là trải qua mộng Nam Kha. *mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được c*̉a một người nào đó. Hạ Tịch Nghiễn say trong mơ, bừng tỉnh giấc mơ, cuối cùng thân ở đình viện có chút nhỏ hẹp. Mặt trời chói chan nóng bức chiếu người đều có chút không mở mắt ra được. Hạ Tịch Nghiễn hoảng hoảng hốt hốt không biết thân ở nơi nào, ánh mắt nhưng chua xót đến không nhịn được nghĩ rơi lệ. Nàng nhìn cửa phòng mở ra đóng vào, thị nữ bưng nước nóng đi vào, một lát sau lại bưng nước nhiễm đỏ đi ra. Sắc mặt mỗi một người đều vội vã, trên mặt mỗi người cũng lộ ra nôn nóng. Chợt có người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nàng, nói là cái gì hài tử không giữ được, vừa nói cái gì mà quý quân không chịu phối hợp bọn họ. ... Lộn xộn cái gì. Hạ Tịch Nghiễn dường như có chút hiểu, nhưng trong đầu óc vẫn loạn một đoàn. Nàng chợt đứng mạnh dậy, chân… Editor: Sakura TrangƯớc chừng cách mục tiêu còn có một chung trà, Lâm Hoài Thanh bị nhẹ nhàng đánh thức.Y nằm ở trên đùi Hạ Tịch Nghiễn, cọ duỗi người, sau đó thích ý sờ bụng một cái.Nàng vén tóc ra sau tai cho y, nhìn gò má ửng đỏ khi ngủ của y, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, “Có đói bụng hay không? Ăn một chút gì có được hay không?”Lâm Hoài Thanh lắc đầu một cái, ngước đầu nhìn lại nàng, đưa tay ra nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt nàng.Hạ Tịch Nghiễn từ từ cầm tay của y, bốn mắt nhìn nhau, trong con mắt tất cả đều là thâm tình lưu luyến.Xe ngựa dần dần dừng lại, nàng đỡ y ngồi dậy, giúp y xử lý tốt y phục hơi xốc xếch, hôn hôn trán của y, “Chúng ta đến.”Lâm Hoài Thanh gật đầu một cái, chờ nàng đi xuống trước sau đó sẽ ôm mình xuống xe ngựa.Đợi chân đạp đến mặt đất, y ngắm nhìn bốn phía mới cảm thấy không đúng.Đập vào mi mắt là cảnh vật tràn đầy quen thuộc, thậm chí hai cây hòe lớn kia, đều là thứ y không thể quen thuộc hơn.Lâm Hoài Thanh chợt quay đầu nhìn về phía nàng, Hạ Tịch Nghiễn nhẹ nhàng cười, dùng tay xoa đầu y.Trước mắt y gần như là chớp mắt liền bị nước mắt mơ hồ, nhét mình vào trong ngực nàng, hai cánh tay ôm thật chặt eo nàng, “Thê chủ...”Hạ Tịch Nghiễn thuận thế ôm lấy y, một tay ở sau lưng y nhẹ vỗ.Cảm nhận được ẩm ướt trước ngực, nàng mới hơi có chút bất đắc dĩ mở miệng, “A Thanh không khóc a, đợi một hồi giống như một tiểu hoa miêu, phụ thân và nương còn tưởng rằng là ta bắt nạt A Thanh bảo bảo nhà chúng ta đâu.”Lâm Hoài Thanh vốn là cảm động không kìm nén được, nghe lời này nhưng không khỏi nín khóc mỉm cười, vừa nhẹ nhàng cọ mấy cái, mới ngượng ngùng từ trong ngực nàng lui ra ngoài.Hạ Tịch Nghiễn nửa ôm eo y, “Đi thôi, đi xem một chút.”“Vâng.” Lâm Hoài Thanh nhẹ nhàng đáp một tiếng, lòng đầy kích động đi tới trước cánh cửa kia, nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa.Hạ nhân đều là người làm lâu năm trong phủ, mới vừa mở cửa ra, chợt vừa nhìn thấy Lâm Hoài Thanh lại kích động không kìm được, nước mắt lập tức chuyển động quanh hốc mắt.“Thiếu gia!”Lâm Hoài Thanh liền vội vàng tiến lên mấy bước đỡ thân hình lão nhân đã có chút còng lưng, cũng là nghẹn ngào không nói ra lời, “Vương mụ... Là ta...”Hạ Tịch Nghiễn ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mình đúng là người không ra gì.Y gả cho nàng hai năm, nàng chưa bao giờ mang y trở về. Y cả người ngạo cốt, đầy bụng tài khí cũng chỉ quanh quẩn ở nơi nhỏ hẹp kia.Lại là một hồi hàn huyên, ba người mới nhớ tới đi trong phủ.Ngực Lâm Hoài Thanh tràn đầy kích động, dưới chân lại bước nhanh gần như muốn chạy.Hạ Tịch Nghiễn ở một bên run sợ trong lòng, vừa không đành lòng làm hỏng hăng hái của y, chỉ đành phải rập khuôn theo y che chở ở phía sau.Vương mụ đem toàn bộ thu vào đáy mắt, trong lòng cũng có mấy phần vui vẻ yên tâm.Cuối cùng, cuối cùng thành cũng thành người nhà.

Editor: Sakura Trang

Ước chừng cách mục tiêu còn có một chung trà, Lâm Hoài Thanh bị nhẹ nhàng đánh thức.

Y nằm ở trên đùi Hạ Tịch Nghiễn, cọ duỗi người, sau đó thích ý sờ bụng một cái.

Nàng vén tóc ra sau tai cho y, nhìn gò má ửng đỏ khi ngủ của y, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, “Có đói bụng hay không? Ăn một chút gì có được hay không?”

Lâm Hoài Thanh lắc đầu một cái, ngước đầu nhìn lại nàng, đưa tay ra nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt nàng.

Hạ Tịch Nghiễn từ từ cầm tay của y, bốn mắt nhìn nhau, trong con mắt tất cả đều là thâm tình lưu luyến.

Xe ngựa dần dần dừng lại, nàng đỡ y ngồi dậy, giúp y xử lý tốt y phục hơi xốc xếch, hôn hôn trán của y, “Chúng ta đến.”

Lâm Hoài Thanh gật đầu một cái, chờ nàng đi xuống trước sau đó sẽ ôm mình xuống xe ngựa.

Đợi chân đạp đến mặt đất, y ngắm nhìn bốn phía mới cảm thấy không đúng.

Đập vào mi mắt là cảnh vật tràn đầy quen thuộc, thậm chí hai cây hòe lớn kia, đều là thứ y không thể quen thuộc hơn.

Lâm Hoài Thanh chợt quay đầu nhìn về phía nàng, Hạ Tịch Nghiễn nhẹ nhàng cười, dùng tay xoa đầu y.

Trước mắt y gần như là chớp mắt liền bị nước mắt mơ hồ, nhét mình vào trong ngực nàng, hai cánh tay ôm thật chặt eo nàng, “Thê chủ...”

Hạ Tịch Nghiễn thuận thế ôm lấy y, một tay ở sau lưng y nhẹ vỗ.

Cảm nhận được ẩm ướt trước ngực, nàng mới hơi có chút bất đắc dĩ mở miệng, “A Thanh không khóc a, đợi một hồi giống như một tiểu hoa miêu, phụ thân và nương còn tưởng rằng là ta bắt nạt A Thanh bảo bảo nhà chúng ta đâu.”

Lâm Hoài Thanh vốn là cảm động không kìm nén được, nghe lời này nhưng không khỏi nín khóc mỉm cười, vừa nhẹ nhàng cọ mấy cái, mới ngượng ngùng từ trong ngực nàng lui ra ngoài.

Hạ Tịch Nghiễn nửa ôm eo y, “Đi thôi, đi xem một chút.”

“Vâng.” Lâm Hoài Thanh nhẹ nhàng đáp một tiếng, lòng đầy kích động đi tới trước cánh cửa kia, nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa.

Hạ nhân đều là người làm lâu năm trong phủ, mới vừa mở cửa ra, chợt vừa nhìn thấy Lâm Hoài Thanh lại kích động không kìm được, nước mắt lập tức chuyển động quanh hốc mắt.

“Thiếu gia!”

Lâm Hoài Thanh liền vội vàng tiến lên mấy bước đỡ thân hình lão nhân đã có chút còng lưng, cũng là nghẹn ngào không nói ra lời, “Vương mụ... Là ta...”

Hạ Tịch Nghiễn ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mình đúng là người không ra gì.

Y gả cho nàng hai năm, nàng chưa bao giờ mang y trở về. Y cả người ngạo cốt, đầy bụng tài khí cũng chỉ quanh quẩn ở nơi nhỏ hẹp kia.

Lại là một hồi hàn huyên, ba người mới nhớ tới đi trong phủ.

Ngực Lâm Hoài Thanh tràn đầy kích động, dưới chân lại bước nhanh gần như muốn chạy.

Hạ Tịch Nghiễn ở một bên run sợ trong lòng, vừa không đành lòng làm hỏng hăng hái của y, chỉ đành phải rập khuôn theo y che chở ở phía sau.

Vương mụ đem toàn bộ thu vào đáy mắt, trong lòng cũng có mấy phần vui vẻ yên tâm.

Cuối cùng, cuối cùng thành cũng thành người nhà.

Thâm Ái Như Trường PhongTác giả: Ức Niên Mộng Hồi MâuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Editor: Sakura Trang Trang chu mộng điệp, cuối cùng thật là trời cao chiếu cố, còn vẫn là trải qua mộng Nam Kha. *mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được c*̉a một người nào đó. Hạ Tịch Nghiễn say trong mơ, bừng tỉnh giấc mơ, cuối cùng thân ở đình viện có chút nhỏ hẹp. Mặt trời chói chan nóng bức chiếu người đều có chút không mở mắt ra được. Hạ Tịch Nghiễn hoảng hoảng hốt hốt không biết thân ở nơi nào, ánh mắt nhưng chua xót đến không nhịn được nghĩ rơi lệ. Nàng nhìn cửa phòng mở ra đóng vào, thị nữ bưng nước nóng đi vào, một lát sau lại bưng nước nhiễm đỏ đi ra. Sắc mặt mỗi một người đều vội vã, trên mặt mỗi người cũng lộ ra nôn nóng. Chợt có người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nàng, nói là cái gì hài tử không giữ được, vừa nói cái gì mà quý quân không chịu phối hợp bọn họ. ... Lộn xộn cái gì. Hạ Tịch Nghiễn dường như có chút hiểu, nhưng trong đầu óc vẫn loạn một đoàn. Nàng chợt đứng mạnh dậy, chân… Editor: Sakura TrangƯớc chừng cách mục tiêu còn có một chung trà, Lâm Hoài Thanh bị nhẹ nhàng đánh thức.Y nằm ở trên đùi Hạ Tịch Nghiễn, cọ duỗi người, sau đó thích ý sờ bụng một cái.Nàng vén tóc ra sau tai cho y, nhìn gò má ửng đỏ khi ngủ của y, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, “Có đói bụng hay không? Ăn một chút gì có được hay không?”Lâm Hoài Thanh lắc đầu một cái, ngước đầu nhìn lại nàng, đưa tay ra nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt nàng.Hạ Tịch Nghiễn từ từ cầm tay của y, bốn mắt nhìn nhau, trong con mắt tất cả đều là thâm tình lưu luyến.Xe ngựa dần dần dừng lại, nàng đỡ y ngồi dậy, giúp y xử lý tốt y phục hơi xốc xếch, hôn hôn trán của y, “Chúng ta đến.”Lâm Hoài Thanh gật đầu một cái, chờ nàng đi xuống trước sau đó sẽ ôm mình xuống xe ngựa.Đợi chân đạp đến mặt đất, y ngắm nhìn bốn phía mới cảm thấy không đúng.Đập vào mi mắt là cảnh vật tràn đầy quen thuộc, thậm chí hai cây hòe lớn kia, đều là thứ y không thể quen thuộc hơn.Lâm Hoài Thanh chợt quay đầu nhìn về phía nàng, Hạ Tịch Nghiễn nhẹ nhàng cười, dùng tay xoa đầu y.Trước mắt y gần như là chớp mắt liền bị nước mắt mơ hồ, nhét mình vào trong ngực nàng, hai cánh tay ôm thật chặt eo nàng, “Thê chủ...”Hạ Tịch Nghiễn thuận thế ôm lấy y, một tay ở sau lưng y nhẹ vỗ.Cảm nhận được ẩm ướt trước ngực, nàng mới hơi có chút bất đắc dĩ mở miệng, “A Thanh không khóc a, đợi một hồi giống như một tiểu hoa miêu, phụ thân và nương còn tưởng rằng là ta bắt nạt A Thanh bảo bảo nhà chúng ta đâu.”Lâm Hoài Thanh vốn là cảm động không kìm nén được, nghe lời này nhưng không khỏi nín khóc mỉm cười, vừa nhẹ nhàng cọ mấy cái, mới ngượng ngùng từ trong ngực nàng lui ra ngoài.Hạ Tịch Nghiễn nửa ôm eo y, “Đi thôi, đi xem một chút.”“Vâng.” Lâm Hoài Thanh nhẹ nhàng đáp một tiếng, lòng đầy kích động đi tới trước cánh cửa kia, nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa.Hạ nhân đều là người làm lâu năm trong phủ, mới vừa mở cửa ra, chợt vừa nhìn thấy Lâm Hoài Thanh lại kích động không kìm được, nước mắt lập tức chuyển động quanh hốc mắt.“Thiếu gia!”Lâm Hoài Thanh liền vội vàng tiến lên mấy bước đỡ thân hình lão nhân đã có chút còng lưng, cũng là nghẹn ngào không nói ra lời, “Vương mụ... Là ta...”Hạ Tịch Nghiễn ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mình đúng là người không ra gì.Y gả cho nàng hai năm, nàng chưa bao giờ mang y trở về. Y cả người ngạo cốt, đầy bụng tài khí cũng chỉ quanh quẩn ở nơi nhỏ hẹp kia.Lại là một hồi hàn huyên, ba người mới nhớ tới đi trong phủ.Ngực Lâm Hoài Thanh tràn đầy kích động, dưới chân lại bước nhanh gần như muốn chạy.Hạ Tịch Nghiễn ở một bên run sợ trong lòng, vừa không đành lòng làm hỏng hăng hái của y, chỉ đành phải rập khuôn theo y che chở ở phía sau.Vương mụ đem toàn bộ thu vào đáy mắt, trong lòng cũng có mấy phần vui vẻ yên tâm.Cuối cùng, cuối cùng thành cũng thành người nhà.

Chương 9