Cô đii mua bánh gạo đang ăn cô vô tư vừa ăn vừa đii vừa ngắm trời đất thì từ xa có 1 đám người đang dí 1 người mặt người đó toàn máu không nhìn thấy rõ mặt.. anh ta chạy gần tới cô thì bật nhớ là Dương Khang, Dương Khang là bạn mà 3 năm nay mất tiu bh gặp lại thì người toàn máu - Dương Khang qua đây nè lẹ lên Cô la lên Dương Khang chạy lẹ qua chỗ cô.. mấy người đó dí kh kịp mất dấu.. 2 người đứng núp khoản 1 tiếng mấy đồng hồ mấy người đó mới bỏ đii - Dương 3 năm nay mày đii đâu?? Cô vừa dìu Dương vừa hỏi - Cho hỏi cô là ai?? Anh ngơi ngác nhìn cô có quen biết hã - trời đất tao Tì Tan nè ba Cô vừa nói vừa giận hồi đó chơi thân mà còn ngủ chung 1 đám nữa bh hỏi cô là ai cô rất giận - Tì Tan hình như.. à à Tiểu Tan bh mày lớn mày đẹp vậy Anh hỏi cô cười cười nhớ hồi đó vừa xấu vừa đen có được nụ cười là đẹp - Mày được lắm lúc mày đii tao nhớ mày gần chết ăn ngủ không yên mà bh gặp lại mày nở nói như vậy Cô vừa nói vừa trừng mắt nhìn Dương Khang.. làm Dương Khang cười ha hả .. tới tới…
Chương 52: Thân phận
Nữ Mạnh (Thương Tận Xương)Tác giả: Minh Lat TôCô đii mua bánh gạo đang ăn cô vô tư vừa ăn vừa đii vừa ngắm trời đất thì từ xa có 1 đám người đang dí 1 người mặt người đó toàn máu không nhìn thấy rõ mặt.. anh ta chạy gần tới cô thì bật nhớ là Dương Khang, Dương Khang là bạn mà 3 năm nay mất tiu bh gặp lại thì người toàn máu - Dương Khang qua đây nè lẹ lên Cô la lên Dương Khang chạy lẹ qua chỗ cô.. mấy người đó dí kh kịp mất dấu.. 2 người đứng núp khoản 1 tiếng mấy đồng hồ mấy người đó mới bỏ đii - Dương 3 năm nay mày đii đâu?? Cô vừa dìu Dương vừa hỏi - Cho hỏi cô là ai?? Anh ngơi ngác nhìn cô có quen biết hã - trời đất tao Tì Tan nè ba Cô vừa nói vừa giận hồi đó chơi thân mà còn ngủ chung 1 đám nữa bh hỏi cô là ai cô rất giận - Tì Tan hình như.. à à Tiểu Tan bh mày lớn mày đẹp vậy Anh hỏi cô cười cười nhớ hồi đó vừa xấu vừa đen có được nụ cười là đẹp - Mày được lắm lúc mày đii tao nhớ mày gần chết ăn ngủ không yên mà bh gặp lại mày nở nói như vậy Cô vừa nói vừa trừng mắt nhìn Dương Khang.. làm Dương Khang cười ha hả .. tới tới… cô vào bệnh viện là 10h khuya , thấy Anh mình ngồi nhìn chăm chăm laptop thì không khỏi cau mày- Anh Hàn nghỉ ngơi không được làm việc nữaDương Phong Hàn ngước mặt cười dịu dàng với Cô, bỏ laptop xuống, vẫy tay ý bảo cô lại ngồi với anh- ăn gì chưa mà vào đây?Cô cười cười không trả lời, nói thật sáng giờ cô chưa ăn gì hết, nhìn đồng hồ sắp 11h thấy nhếch mép nói với Anh- Anh Trai chuyển phòng, đêm nay có người tới thămDương Phong Hàn nghe vậy khuôn mặt chẳng còn dịu dàng nữa mà thay vào đó là lạnh lùng, làm Tư Đô nổi cả da gà- sao em biết, anh không muốn điCô không trả lời , đưa tay cởi áo anh xuống, thấy được vết thương rất gần tim, mà trong lòng Cô đau thấu xương , ánh mắt tia qua sự điên cuồng nhưng rất nhanh biến mất- không thích đổi phòng thì đi vào nhà tắm đợi em 10 phút thoi, Tư Đô đưa Anh Hàn điiDương Phong Hàn đau lòng đưa tay xoa mặt cô hỏi- Em là ai?Cô đưa mắt nhìn anh, cũng không muốn giấu anh nữa, dơi tay đưa vào mắt từ từ lấy kính áp tròng rathấy được đôi mắt xanh lá lục, Tư Đô giật cả mình mắt trợn to đếu thuốc tay củng rơi xuống, Dương Phong Hàn củng không khác gì Tư Đô, anh rất kinh ngạc dù đã biết trước thân phận con bé này rất lớn nhưng không ngờ lại lớn đến thế nàythấy 2 người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn thì cô cười ra tiếng lên tiếng nói- dù em là ai đi nữa, em vẫn là Tì Tan ngoan ngoãn lễ phép ở trước mặt anh, anh yên tâmDương Phong Hàn đã thương cô tận xương tuỷ, nhiều lúc anh nghĩ anh yêu cô nhưng không phải, anh chỉ thương cô, mà thương rất nhiều, Anh biết mạng của anh bây giờ đã là của cô, nếu Cô có chuyện gì anh sẽ không sống nổi,khi nghe cô nói như vậy giọt nước mắt đọng trong mắt anh từ từ chảy xuống, làm cô giật mình vội nói- Anh... anh không thích mắt của để em đeo lại, đừng khóc trời... ơi.. em xin lỗi.. anhcô nói làm Dương Phong Hàn bật cười, xoa đầu cô- dù em là ai đi nữa em vẫn là bảo bối của Dương Phong Hàn này, bảo bối của Dương Giacô ôm chặt anh nói- cảm ơn anh Traii, đừng vào nhà tắm nữa lại ghế salon ngồi điAnh gật đầu, Tư Đồ liền dìu anh đến ghế, 2 người ngồi ở đấycô hài lòng mỉn cười nhẹ nhàn, Tư Đô tắt hết đen ở trong phòng , sau đó cô nằm xuống giường của Anh Hànkhoản 10 phút sau liền nghe tiếng bước chân rất nhiều rất nhiều khoản 20 ngườiphòng hạng sang ghế salon cách xa giường nên những sát thủ không quan tâm chỉ, quan tâm người nằm trên giường, người cầm đầu cầm chăn quăng ra, tất cả chĩa xuống nằm trên giường định bắn thì nghe giọng lạnh lẽo kèm theo sự tức giận- Bắc Đường Tan tôi đây các người củng dám ám sátlời nói vừa dứt sáng trong phòng sáng trưng, 20 người sát thủ hạng S giật mình nhìn người trên giường mà sợ ngây người, sau đó tất cả quỳ xuống- chúng tôi không biết là Chủ Mẫu, xin Chủ Mẫu tha mạngngười chủ mẫu này bọn họ lâu lâu mới gặp được một nhưng toàn qua màn hình qua màn hình, bọn họ còn tưởng là giả nhưng thấy được đôi mắt xanh lá lục thì hết dám nói gìcô đứng dạy lạnh lùng nói- chẳng lẻ mấy người không nhớ? năm đó tôi nói gì sao?người đứng trong đám sát thủ không ngừng ruy rẫy trả lời- dạ nhớ, Chủ Mẫ..u nói.. Dương Gia không ai được đụng vào.. như..ưng Bắc thiếu gia ra lệnh chúng tôi không dá..m khô.ng nghe ạCô nghe xong rút cây súng gạt đạn chĩa vào đầu người cầm đầu hắng giọng đùa cợt hỏi- Bắc quách Khải? là gì?ai nấy củng sợ muốn tè ra quần, khí thê người chủ mãu này rất nặng, nghe chủ mẫu hỏi, mấy bọn họ đồng thanh trả lời- LÀ THIẾU GIA, BẮC THIẾU GIACô gật đầu nhếch mép hỏi tiếp- ừ ông ta là Thiếu Gia, còn Bắc Đường Tan tôi đây là gìtất cả ngẩn đầu đồng thanh nói lớn- CHỦ MẪU BẮC GIACô nghe được câu trời lời, tay cầm cây sụng đập mạnh xuống bàn " Rầm " ánh mắt xanh lá lục ngông cuồng quát lớn- mấy người còn dám nói tôi là chủ mẫu mà không nghe lời tôi, nghe lời Thiếu Gia, đi ám sát ANH TÔIIIIIvừa dứt lời, 20 người sát thủ cúi người lạy lạy nói- Chủ Mẫu sinh tha mạng, chúng tôi sai rồi,Tư Đô, Dương Phong Hàn nhìn nhau, 2 người sống chết không sợ nhưng hôm nay thấy được thế lực của Tì Tan, khí thê của Tì Tan, mà sợ đến toái mồ hôi- biến, hôm nay tôi không giết mấy người nhưng Tam Xà chưa chắc gì đã tha cho mấy ngườitất cả đứng dạy cúi đầu rếu rí nói: - cảm ơn Chủ Mẫu tha mạngthà là để Tam Xa không tha nhưng vẫn còn đường sống, còn người chủ mẫu này rất rất b**n th** ghê gớmcô đưa mắt nhìn trong phòng ngoài cái bàn bị bể ra còn 2 người nữa, mà cô quên- tất cả quay lại đi cho tôimấy người sát thủ sợ đến muốn xĩu đi luôn, trên mặt đầy trước quay lại nhìn côCô chỉ Anh Trai nói: - Xin Lỗi Dương Lão Đại cho tôitất cả thẳng lưng nói lớn- xin lỗi Dương Lão Đại, Tư Lão Đại, chúng tôi sai mong 2 Lão Đại bỏ quaDương Phong Hàn lạnh nhạt gật đầu, thấy được Dương Lão Đại gật đầu thì bọn họ chạy như chó díthấy tất cả đi hết trong phòng còn 3 người, cô nhớ gì đó nhìn Tư Đô nói- xuống dưới mua dùm tôi que thử thai điiDương Phong Hàn, Tư Đô kinh ngạc nhìn cô, rồi lại xuống nhìn bụng của côDương Phong Hàn hơi sợ sợ nói: - Bảo..Bối.. e.. m có tha..i? với aithấy anh trai mình như vậy làm cô cười ra tiếng sau đó chạy lại lên ngồi kế bên anh nói- hông có, em mua cho Phi Yến, nếu bụng Phi Yến có em bé thì chúng ta lại có thêm đứa con nữa rồi đúng khôngnói xong nhìn Tư Đô giọng nũng nịu- Tư Đô à xuống mua dùm Tỷ đi, năn nĩ á, Tỷ ở đây canh Anh Trai choTư Đô cười dịu dàng gật đầu với Lão Đại nhà mình rồi đi xuống- trể rồi mau đi ngủ Anh Hàn " Cô đứng dìu anh xuống giường sau đó đắp chăn lên người anh rồi thơm lên trán anh nói- ngủ ngon Anh Traii yêu quí của tôiDương Phong Hàn cười ra tiếng cưng chiều xoa mặt cô, rồi nhắm mắt ngủ
cô vào bệnh viện là 10h khuya , thấy Anh mình ngồi nhìn chăm chăm laptop thì không khỏi cau mày
- Anh Hàn nghỉ ngơi không được làm việc nữa
Dương Phong Hàn ngước mặt cười dịu dàng với Cô, bỏ laptop xuống, vẫy tay ý bảo cô lại ngồi với anh
- ăn gì chưa mà vào đây?
Cô cười cười không trả lời, nói thật sáng giờ cô chưa ăn gì hết, nhìn đồng hồ sắp 11h thấy nhếch mép nói với Anh
- Anh Trai chuyển phòng, đêm nay có người tới thăm
Dương Phong Hàn nghe vậy khuôn mặt chẳng còn dịu dàng nữa mà thay vào đó là lạnh lùng, làm Tư Đô nổi cả da gà
- sao em biết, anh không muốn đi
Cô không trả lời , đưa tay cởi áo anh xuống, thấy được vết thương rất gần tim, mà trong lòng Cô đau thấu xương , ánh mắt tia qua sự điên cuồng nhưng rất nhanh biến mất
- không thích đổi phòng thì đi vào nhà tắm đợi em 10 phút thoi, Tư Đô đưa Anh Hàn đii
Dương Phong Hàn đau lòng đưa tay xoa mặt cô hỏi
- Em là ai?
Cô đưa mắt nhìn anh, cũng không muốn giấu anh nữa, dơi tay đưa vào mắt từ từ lấy kính áp tròng ra
thấy được đôi mắt xanh lá lục, Tư Đô giật cả mình mắt trợn to đếu thuốc tay củng rơi xuống, Dương Phong Hàn củng không khác gì Tư Đô, anh rất kinh ngạc dù đã biết trước thân phận con bé này rất lớn nhưng không ngờ lại lớn đến thế này
thấy 2 người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn thì cô cười ra tiếng lên tiếng nói
- dù em là ai đi nữa, em vẫn là Tì Tan ngoan ngoãn lễ phép ở trước mặt anh, anh yên tâm
Dương Phong Hàn đã thương cô tận xương tuỷ, nhiều lúc anh nghĩ anh yêu cô nhưng không phải, anh chỉ thương cô, mà thương rất nhiều, Anh biết mạng của anh bây giờ đã là của cô, nếu Cô có chuyện gì anh sẽ không sống nổi,
khi nghe cô nói như vậy giọt nước mắt đọng trong mắt anh từ từ chảy xuống, làm cô giật mình vội nói
- Anh... anh không thích mắt của để em đeo lại, đừng khóc trời... ơi.. em xin lỗi.. anh
cô nói làm Dương Phong Hàn bật cười, xoa đầu cô
- dù em là ai đi nữa em vẫn là bảo bối của Dương Phong Hàn này, bảo bối của Dương Gia
cô ôm chặt anh nói
- cảm ơn anh Traii, đừng vào nhà tắm nữa lại ghế salon ngồi đi
Anh gật đầu, Tư Đồ liền dìu anh đến ghế, 2 người ngồi ở đấy
cô hài lòng mỉn cười nhẹ nhàn, Tư Đô tắt hết đen ở trong phòng , sau đó cô nằm xuống giường của Anh Hàn
khoản 10 phút sau liền nghe tiếng bước chân rất nhiều rất nhiều khoản 20 người
phòng hạng sang ghế salon cách xa giường nên những sát thủ không quan tâm chỉ, quan tâm người nằm trên giường, người cầm đầu cầm chăn quăng ra, tất cả chĩa xuống nằm trên giường định bắn thì nghe giọng lạnh lẽo kèm theo sự tức giận
- Bắc Đường Tan tôi đây các người củng dám ám sát
lời nói vừa dứt sáng trong phòng sáng trưng, 20 người sát thủ hạng S giật mình nhìn người trên giường mà sợ ngây người, sau đó tất cả quỳ xuống
- chúng tôi không biết là Chủ Mẫu, xin Chủ Mẫu tha mạng
người chủ mẫu này bọn họ lâu lâu mới gặp được một nhưng toàn qua màn hình qua màn hình, bọn họ còn tưởng là giả nhưng thấy được đôi mắt xanh lá lục thì hết dám nói gì
cô đứng dạy lạnh lùng nói
- chẳng lẻ mấy người không nhớ? năm đó tôi nói gì sao?
người đứng trong đám sát thủ không ngừng ruy rẫy trả lời
- dạ nhớ, Chủ Mẫ..u nói.. Dương Gia không ai được đụng vào.. như..ưng Bắc thiếu gia ra lệnh chúng tôi không dá..m khô.ng nghe ạ
Cô nghe xong rút cây súng gạt đạn chĩa vào đầu người cầm đầu hắng giọng đùa cợt hỏi
- Bắc quách Khải? là gì?
ai nấy củng sợ muốn tè ra quần, khí thê người chủ mãu này rất nặng, nghe chủ mẫu hỏi, mấy bọn họ đồng thanh trả lời
- LÀ THIẾU GIA, BẮC THIẾU GIA
Cô gật đầu nhếch mép hỏi tiếp
- ừ ông ta là Thiếu Gia, còn Bắc Đường Tan tôi đây là gì
tất cả ngẩn đầu đồng thanh nói lớn
- CHỦ MẪU BẮC GIA
Cô nghe được câu trời lời, tay cầm cây sụng đập mạnh xuống bàn " Rầm " ánh mắt xanh lá lục ngông cuồng quát lớn
- mấy người còn dám nói tôi là chủ mẫu mà không nghe lời tôi, nghe lời Thiếu Gia, đi ám sát ANH TÔIIIII
vừa dứt lời, 20 người sát thủ cúi người lạy lạy nói
- Chủ Mẫu sinh tha mạng, chúng tôi sai rồi,
Tư Đô, Dương Phong Hàn nhìn nhau, 2 người sống chết không sợ nhưng hôm nay thấy được thế lực của Tì Tan, khí thê của Tì Tan, mà sợ đến toái mồ hôi
- biến, hôm nay tôi không giết mấy người nhưng Tam Xà chưa chắc gì đã tha cho mấy người
tất cả đứng dạy cúi đầu rếu rí nói: - cảm ơn Chủ Mẫu tha mạng
thà là để Tam Xa không tha nhưng vẫn còn đường sống, còn người chủ mẫu này rất rất b**n th** ghê gớm
cô đưa mắt nhìn trong phòng ngoài cái bàn bị bể ra còn 2 người nữa, mà cô quên
- tất cả quay lại đi cho tôi
mấy người sát thủ sợ đến muốn xĩu đi luôn, trên mặt đầy trước quay lại nhìn cô
Cô chỉ Anh Trai nói: - Xin Lỗi Dương Lão Đại cho tôi
tất cả thẳng lưng nói lớn
- xin lỗi Dương Lão Đại, Tư Lão Đại, chúng tôi sai mong 2 Lão Đại bỏ qua
Dương Phong Hàn lạnh nhạt gật đầu, thấy được Dương Lão Đại gật đầu thì bọn họ chạy như chó dí
thấy tất cả đi hết trong phòng còn 3 người, cô nhớ gì đó nhìn Tư Đô nói
- xuống dưới mua dùm tôi que thử thai đii
Dương Phong Hàn, Tư Đô kinh ngạc nhìn cô, rồi lại xuống nhìn bụng của cô
Dương Phong Hàn hơi sợ sợ nói: - Bảo..Bối.. e.. m có tha..i? với ai
thấy anh trai mình như vậy làm cô cười ra tiếng sau đó chạy lại lên ngồi kế bên anh nói
- hông có, em mua cho Phi Yến, nếu bụng Phi Yến có em bé thì chúng ta lại có thêm đứa con nữa rồi đúng không
nói xong nhìn Tư Đô giọng nũng nịu
- Tư Đô à xuống mua dùm Tỷ đi, năn nĩ á, Tỷ ở đây canh Anh Trai cho
Tư Đô cười dịu dàng gật đầu với Lão Đại nhà mình rồi đi xuống
- trể rồi mau đi ngủ Anh Hàn " Cô đứng dìu anh xuống giường sau đó đắp chăn lên người anh rồi thơm lên trán anh nói
- ngủ ngon Anh Traii yêu quí của tôi
Dương Phong Hàn cười ra tiếng cưng chiều xoa mặt cô, rồi nhắm mắt ngủ
Nữ Mạnh (Thương Tận Xương)Tác giả: Minh Lat TôCô đii mua bánh gạo đang ăn cô vô tư vừa ăn vừa đii vừa ngắm trời đất thì từ xa có 1 đám người đang dí 1 người mặt người đó toàn máu không nhìn thấy rõ mặt.. anh ta chạy gần tới cô thì bật nhớ là Dương Khang, Dương Khang là bạn mà 3 năm nay mất tiu bh gặp lại thì người toàn máu - Dương Khang qua đây nè lẹ lên Cô la lên Dương Khang chạy lẹ qua chỗ cô.. mấy người đó dí kh kịp mất dấu.. 2 người đứng núp khoản 1 tiếng mấy đồng hồ mấy người đó mới bỏ đii - Dương 3 năm nay mày đii đâu?? Cô vừa dìu Dương vừa hỏi - Cho hỏi cô là ai?? Anh ngơi ngác nhìn cô có quen biết hã - trời đất tao Tì Tan nè ba Cô vừa nói vừa giận hồi đó chơi thân mà còn ngủ chung 1 đám nữa bh hỏi cô là ai cô rất giận - Tì Tan hình như.. à à Tiểu Tan bh mày lớn mày đẹp vậy Anh hỏi cô cười cười nhớ hồi đó vừa xấu vừa đen có được nụ cười là đẹp - Mày được lắm lúc mày đii tao nhớ mày gần chết ăn ngủ không yên mà bh gặp lại mày nở nói như vậy Cô vừa nói vừa trừng mắt nhìn Dương Khang.. làm Dương Khang cười ha hả .. tới tới… cô vào bệnh viện là 10h khuya , thấy Anh mình ngồi nhìn chăm chăm laptop thì không khỏi cau mày- Anh Hàn nghỉ ngơi không được làm việc nữaDương Phong Hàn ngước mặt cười dịu dàng với Cô, bỏ laptop xuống, vẫy tay ý bảo cô lại ngồi với anh- ăn gì chưa mà vào đây?Cô cười cười không trả lời, nói thật sáng giờ cô chưa ăn gì hết, nhìn đồng hồ sắp 11h thấy nhếch mép nói với Anh- Anh Trai chuyển phòng, đêm nay có người tới thămDương Phong Hàn nghe vậy khuôn mặt chẳng còn dịu dàng nữa mà thay vào đó là lạnh lùng, làm Tư Đô nổi cả da gà- sao em biết, anh không muốn điCô không trả lời , đưa tay cởi áo anh xuống, thấy được vết thương rất gần tim, mà trong lòng Cô đau thấu xương , ánh mắt tia qua sự điên cuồng nhưng rất nhanh biến mất- không thích đổi phòng thì đi vào nhà tắm đợi em 10 phút thoi, Tư Đô đưa Anh Hàn điiDương Phong Hàn đau lòng đưa tay xoa mặt cô hỏi- Em là ai?Cô đưa mắt nhìn anh, cũng không muốn giấu anh nữa, dơi tay đưa vào mắt từ từ lấy kính áp tròng rathấy được đôi mắt xanh lá lục, Tư Đô giật cả mình mắt trợn to đếu thuốc tay củng rơi xuống, Dương Phong Hàn củng không khác gì Tư Đô, anh rất kinh ngạc dù đã biết trước thân phận con bé này rất lớn nhưng không ngờ lại lớn đến thế nàythấy 2 người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn thì cô cười ra tiếng lên tiếng nói- dù em là ai đi nữa, em vẫn là Tì Tan ngoan ngoãn lễ phép ở trước mặt anh, anh yên tâmDương Phong Hàn đã thương cô tận xương tuỷ, nhiều lúc anh nghĩ anh yêu cô nhưng không phải, anh chỉ thương cô, mà thương rất nhiều, Anh biết mạng của anh bây giờ đã là của cô, nếu Cô có chuyện gì anh sẽ không sống nổi,khi nghe cô nói như vậy giọt nước mắt đọng trong mắt anh từ từ chảy xuống, làm cô giật mình vội nói- Anh... anh không thích mắt của để em đeo lại, đừng khóc trời... ơi.. em xin lỗi.. anhcô nói làm Dương Phong Hàn bật cười, xoa đầu cô- dù em là ai đi nữa em vẫn là bảo bối của Dương Phong Hàn này, bảo bối của Dương Giacô ôm chặt anh nói- cảm ơn anh Traii, đừng vào nhà tắm nữa lại ghế salon ngồi điAnh gật đầu, Tư Đồ liền dìu anh đến ghế, 2 người ngồi ở đấycô hài lòng mỉn cười nhẹ nhàn, Tư Đô tắt hết đen ở trong phòng , sau đó cô nằm xuống giường của Anh Hànkhoản 10 phút sau liền nghe tiếng bước chân rất nhiều rất nhiều khoản 20 ngườiphòng hạng sang ghế salon cách xa giường nên những sát thủ không quan tâm chỉ, quan tâm người nằm trên giường, người cầm đầu cầm chăn quăng ra, tất cả chĩa xuống nằm trên giường định bắn thì nghe giọng lạnh lẽo kèm theo sự tức giận- Bắc Đường Tan tôi đây các người củng dám ám sátlời nói vừa dứt sáng trong phòng sáng trưng, 20 người sát thủ hạng S giật mình nhìn người trên giường mà sợ ngây người, sau đó tất cả quỳ xuống- chúng tôi không biết là Chủ Mẫu, xin Chủ Mẫu tha mạngngười chủ mẫu này bọn họ lâu lâu mới gặp được một nhưng toàn qua màn hình qua màn hình, bọn họ còn tưởng là giả nhưng thấy được đôi mắt xanh lá lục thì hết dám nói gìcô đứng dạy lạnh lùng nói- chẳng lẻ mấy người không nhớ? năm đó tôi nói gì sao?người đứng trong đám sát thủ không ngừng ruy rẫy trả lời- dạ nhớ, Chủ Mẫ..u nói.. Dương Gia không ai được đụng vào.. như..ưng Bắc thiếu gia ra lệnh chúng tôi không dá..m khô.ng nghe ạCô nghe xong rút cây súng gạt đạn chĩa vào đầu người cầm đầu hắng giọng đùa cợt hỏi- Bắc quách Khải? là gì?ai nấy củng sợ muốn tè ra quần, khí thê người chủ mãu này rất nặng, nghe chủ mẫu hỏi, mấy bọn họ đồng thanh trả lời- LÀ THIẾU GIA, BẮC THIẾU GIACô gật đầu nhếch mép hỏi tiếp- ừ ông ta là Thiếu Gia, còn Bắc Đường Tan tôi đây là gìtất cả ngẩn đầu đồng thanh nói lớn- CHỦ MẪU BẮC GIACô nghe được câu trời lời, tay cầm cây sụng đập mạnh xuống bàn " Rầm " ánh mắt xanh lá lục ngông cuồng quát lớn- mấy người còn dám nói tôi là chủ mẫu mà không nghe lời tôi, nghe lời Thiếu Gia, đi ám sát ANH TÔIIIIIvừa dứt lời, 20 người sát thủ cúi người lạy lạy nói- Chủ Mẫu sinh tha mạng, chúng tôi sai rồi,Tư Đô, Dương Phong Hàn nhìn nhau, 2 người sống chết không sợ nhưng hôm nay thấy được thế lực của Tì Tan, khí thê của Tì Tan, mà sợ đến toái mồ hôi- biến, hôm nay tôi không giết mấy người nhưng Tam Xà chưa chắc gì đã tha cho mấy ngườitất cả đứng dạy cúi đầu rếu rí nói: - cảm ơn Chủ Mẫu tha mạngthà là để Tam Xa không tha nhưng vẫn còn đường sống, còn người chủ mẫu này rất rất b**n th** ghê gớmcô đưa mắt nhìn trong phòng ngoài cái bàn bị bể ra còn 2 người nữa, mà cô quên- tất cả quay lại đi cho tôimấy người sát thủ sợ đến muốn xĩu đi luôn, trên mặt đầy trước quay lại nhìn côCô chỉ Anh Trai nói: - Xin Lỗi Dương Lão Đại cho tôitất cả thẳng lưng nói lớn- xin lỗi Dương Lão Đại, Tư Lão Đại, chúng tôi sai mong 2 Lão Đại bỏ quaDương Phong Hàn lạnh nhạt gật đầu, thấy được Dương Lão Đại gật đầu thì bọn họ chạy như chó díthấy tất cả đi hết trong phòng còn 3 người, cô nhớ gì đó nhìn Tư Đô nói- xuống dưới mua dùm tôi que thử thai điiDương Phong Hàn, Tư Đô kinh ngạc nhìn cô, rồi lại xuống nhìn bụng của côDương Phong Hàn hơi sợ sợ nói: - Bảo..Bối.. e.. m có tha..i? với aithấy anh trai mình như vậy làm cô cười ra tiếng sau đó chạy lại lên ngồi kế bên anh nói- hông có, em mua cho Phi Yến, nếu bụng Phi Yến có em bé thì chúng ta lại có thêm đứa con nữa rồi đúng khôngnói xong nhìn Tư Đô giọng nũng nịu- Tư Đô à xuống mua dùm Tỷ đi, năn nĩ á, Tỷ ở đây canh Anh Trai choTư Đô cười dịu dàng gật đầu với Lão Đại nhà mình rồi đi xuống- trể rồi mau đi ngủ Anh Hàn " Cô đứng dìu anh xuống giường sau đó đắp chăn lên người anh rồi thơm lên trán anh nói- ngủ ngon Anh Traii yêu quí của tôiDương Phong Hàn cười ra tiếng cưng chiều xoa mặt cô, rồi nhắm mắt ngủ