Thành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa". Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!" Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?" "Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một game thủ xuất sắc, từ một năm trước, tâm tư của nó đã không đặt ở việc học tập rồi. Cậu ta vốn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, cũng chẳng cần đi học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối dữ dội như vậy. "Chị mày là con gái, có học nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả tới nhà người khác." "Cho nên? Bố mẹ mới ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ Diệp, "Chút tiền lương của bố mẹ có thể nuôi hai chị em con học đại học sao?" Cha…

Chương 1015-2: Có không giữ, mất khó tìm!

Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!Tác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa". Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!" Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?" "Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một game thủ xuất sắc, từ một năm trước, tâm tư của nó đã không đặt ở việc học tập rồi. Cậu ta vốn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, cũng chẳng cần đi học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối dữ dội như vậy. "Chị mày là con gái, có học nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả tới nhà người khác." "Cho nên? Bố mẹ mới ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ Diệp, "Chút tiền lương của bố mẹ có thể nuôi hai chị em con học đại học sao?" Cha… Lửng mậtThịnh Hy mở miệng, nói: "Hạ hạ rất tốt, nếu em muốn gặp con bé thì anh sẽ mang con bé tới thăm em."Mặc dù khi đó Thịnh Hy đã chết tâm với Tô Lâm Hoan, thậm chí còn hận cô ta, nhưng sau đó, biết cô ta xảy ra tai nạn xe, Thịnh Hy vẫn không thể nhẫn tâm tưới dầu vào lửa.Tô Lâm Hoan nói: "Không cần đâu."Tô Lâm Hoan không muốn bị con gái của mình nhìn thấy bộ dáng bây giờ, rất mất mặt.Ngày cả cha mẹ ruột của mình mình còn ghét bỏ mình, huống chi người khác?Thịnh Hy nhìn Tô Lâm Hoan, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra miệng.Hắn ở đó cùng Tô Lâm Hoan một hồi, nói, "Anh phải đi về rồi."Tô Lâm Hoan nhìn hắn, hốc mắt ẩm ướt, cô ta nhìn Thịnh Hy, xấu hổ mà nói: "Thật xin lỗi."Lúc trước mình ghét bỏ hắn, ở trước mặt hắn nói những lời khó nghe, giờ mới biết bản thân mình có bao nhiêu buồn cười.Khi đó cô ta luôn cảm thấy, một người đàn ông phải có cả năng lực và bề ngoài mới tính là hoàn mỹ.Hiện tại mới phát hiện, thì ra những thứ này, đều không sánh bằng một người thật lòng đối với mình.Thịnh Hy cười một tiếng, "Đã đến lúc nào rồi, không cần phải nói những thứ này. Đúng rồi, bình thường em phải chịu khó ra ngoài nhiều hơn đi, đừng cả ngày bực bội ở trong nhà."Ở trong bệnh viện đã hơn một năm, hiện tại trở về nhà cũng không ra khỏi cửa.Nếu cứ Như vậy thì Thịnh Hy cũng thật lo lắng.Đi ra ngoài?Tô Lâm Hoan nghĩ lại mà tự giễu ba từ này, liền cảm thấy thật không có khả năng, cả đời này của cô ta, cũng không có khả năng đi ra ngoài gặp người khác nữa rồi.Bởi vì cô ta căn bản không tưởng tượng ra, những người đó khi thấy bộ dáng của cô ta hiện tại sẽ giễu cợt như thế nào?Cô ta đã từng đẹp như thế, bây giờ... Lại lạc đến bộ dáng kia.Thịnh Hy nhìn thấy Tô Lâm Hoan nghĩ quẩn như vậy, muốn khuyên khuyên nhưng bản thân lại không gặp phải hoàn cảnh giống như Tô Lâm Hoan, cũng không biết phải nói cái gì.Tháng sau hắn chuẩn bị kết hôn với người khác rồi, số lần đến thăm Tô Lâm Hoan cũng càng ngày càng ít đi.Điện thoại hỏng hôm nay mới sửa xong, cả tuần không ngoi lên đây gặp mọi người được, nhớ mọi người quá đi mất! 

Lửng mật

Thịnh Hy mở miệng, nói: "Hạ hạ rất tốt, nếu em muốn gặp con bé thì anh sẽ mang con bé tới thăm em."

Mặc dù khi đó Thịnh Hy đã chết tâm với Tô Lâm Hoan, thậm chí còn hận cô ta, nhưng sau đó, biết cô ta xảy ra tai nạn xe, Thịnh Hy vẫn không thể nhẫn tâm tưới dầu vào lửa.

Tô Lâm Hoan nói: "Không cần đâu."

Tô Lâm Hoan không muốn bị con gái của mình nhìn thấy bộ dáng bây giờ, rất mất mặt.

Ngày cả cha mẹ ruột của mình mình còn ghét bỏ mình, huống chi người khác?

Thịnh Hy nhìn Tô Lâm Hoan, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra miệng.

Hắn ở đó cùng Tô Lâm Hoan một hồi, nói, "Anh phải đi về rồi."

Tô Lâm Hoan nhìn hắn, hốc mắt ẩm ướt, cô ta nhìn Thịnh Hy, xấu hổ mà nói: "Thật xin lỗi."

Lúc trước mình ghét bỏ hắn, ở trước mặt hắn nói những lời khó nghe, giờ mới biết bản thân mình có bao nhiêu buồn cười.

Khi đó cô ta luôn cảm thấy, một người đàn ông phải có cả năng lực và bề ngoài mới tính là hoàn mỹ.

Hiện tại mới phát hiện, thì ra những thứ này, đều không sánh bằng một người thật lòng đối với mình.

Thịnh Hy cười một tiếng, "Đã đến lúc nào rồi, không cần phải nói những thứ này. Đúng rồi, bình thường em phải chịu khó ra ngoài nhiều hơn đi, đừng cả ngày bực bội ở trong nhà."

Ở trong bệnh viện đã hơn một năm, hiện tại trở về nhà cũng không ra khỏi cửa.

Nếu cứ Như vậy thì Thịnh Hy cũng thật lo lắng.

Đi ra ngoài?

Tô Lâm Hoan nghĩ lại mà tự giễu ba từ này, liền cảm thấy thật không có khả năng, cả đời này của cô ta, cũng không có khả năng đi ra ngoài gặp người khác nữa rồi.

Bởi vì cô ta căn bản không tưởng tượng ra, những người đó khi thấy bộ dáng của cô ta hiện tại sẽ giễu cợt như thế nào?

Cô ta đã từng đẹp như thế, bây giờ... Lại lạc đến bộ dáng kia.

Thịnh Hy nhìn thấy Tô Lâm Hoan nghĩ quẩn như vậy, muốn khuyên khuyên nhưng bản thân lại không gặp phải hoàn cảnh giống như Tô Lâm Hoan, cũng không biết phải nói cái gì.

Tháng sau hắn chuẩn bị kết hôn với người khác rồi, số lần đến thăm Tô Lâm Hoan cũng càng ngày càng ít đi.

Điện thoại hỏng hôm nay mới sửa xong, cả tuần không ngoi lên đây gặp mọi người được, nhớ mọi người quá đi mất! 

Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!Tác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa". Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!" Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?" "Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một game thủ xuất sắc, từ một năm trước, tâm tư của nó đã không đặt ở việc học tập rồi. Cậu ta vốn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, cũng chẳng cần đi học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối dữ dội như vậy. "Chị mày là con gái, có học nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả tới nhà người khác." "Cho nên? Bố mẹ mới ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ Diệp, "Chút tiền lương của bố mẹ có thể nuôi hai chị em con học đại học sao?" Cha… Lửng mậtThịnh Hy mở miệng, nói: "Hạ hạ rất tốt, nếu em muốn gặp con bé thì anh sẽ mang con bé tới thăm em."Mặc dù khi đó Thịnh Hy đã chết tâm với Tô Lâm Hoan, thậm chí còn hận cô ta, nhưng sau đó, biết cô ta xảy ra tai nạn xe, Thịnh Hy vẫn không thể nhẫn tâm tưới dầu vào lửa.Tô Lâm Hoan nói: "Không cần đâu."Tô Lâm Hoan không muốn bị con gái của mình nhìn thấy bộ dáng bây giờ, rất mất mặt.Ngày cả cha mẹ ruột của mình mình còn ghét bỏ mình, huống chi người khác?Thịnh Hy nhìn Tô Lâm Hoan, muốn nói cái gì đó, lại không nói ra miệng.Hắn ở đó cùng Tô Lâm Hoan một hồi, nói, "Anh phải đi về rồi."Tô Lâm Hoan nhìn hắn, hốc mắt ẩm ướt, cô ta nhìn Thịnh Hy, xấu hổ mà nói: "Thật xin lỗi."Lúc trước mình ghét bỏ hắn, ở trước mặt hắn nói những lời khó nghe, giờ mới biết bản thân mình có bao nhiêu buồn cười.Khi đó cô ta luôn cảm thấy, một người đàn ông phải có cả năng lực và bề ngoài mới tính là hoàn mỹ.Hiện tại mới phát hiện, thì ra những thứ này, đều không sánh bằng một người thật lòng đối với mình.Thịnh Hy cười một tiếng, "Đã đến lúc nào rồi, không cần phải nói những thứ này. Đúng rồi, bình thường em phải chịu khó ra ngoài nhiều hơn đi, đừng cả ngày bực bội ở trong nhà."Ở trong bệnh viện đã hơn một năm, hiện tại trở về nhà cũng không ra khỏi cửa.Nếu cứ Như vậy thì Thịnh Hy cũng thật lo lắng.Đi ra ngoài?Tô Lâm Hoan nghĩ lại mà tự giễu ba từ này, liền cảm thấy thật không có khả năng, cả đời này của cô ta, cũng không có khả năng đi ra ngoài gặp người khác nữa rồi.Bởi vì cô ta căn bản không tưởng tượng ra, những người đó khi thấy bộ dáng của cô ta hiện tại sẽ giễu cợt như thế nào?Cô ta đã từng đẹp như thế, bây giờ... Lại lạc đến bộ dáng kia.Thịnh Hy nhìn thấy Tô Lâm Hoan nghĩ quẩn như vậy, muốn khuyên khuyên nhưng bản thân lại không gặp phải hoàn cảnh giống như Tô Lâm Hoan, cũng không biết phải nói cái gì.Tháng sau hắn chuẩn bị kết hôn với người khác rồi, số lần đến thăm Tô Lâm Hoan cũng càng ngày càng ít đi.Điện thoại hỏng hôm nay mới sửa xong, cả tuần không ngoi lên đây gặp mọi người được, nhớ mọi người quá đi mất! 

Chương 1015-2: Có không giữ, mất khó tìm!