Thành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa". Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!" Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?" "Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một game thủ xuất sắc, từ một năm trước, tâm tư của nó đã không đặt ở việc học tập rồi. Cậu ta vốn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, cũng chẳng cần đi học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối dữ dội như vậy. "Chị mày là con gái, có học nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả tới nhà người khác." "Cho nên? Bố mẹ mới ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ Diệp, "Chút tiền lương của bố mẹ có thể nuôi hai chị em con học đại học sao?" Cha…

Chương 1032-2: Cướp đồ ăn trong bát

Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!Tác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa". Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!" Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?" "Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một game thủ xuất sắc, từ một năm trước, tâm tư của nó đã không đặt ở việc học tập rồi. Cậu ta vốn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, cũng chẳng cần đi học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối dữ dội như vậy. "Chị mày là con gái, có học nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả tới nhà người khác." "Cho nên? Bố mẹ mới ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ Diệp, "Chút tiền lương của bố mẹ có thể nuôi hai chị em con học đại học sao?" Cha… Lửng mậtBóng Đèn Nhỏ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, không buông tha mà chỉ thức ăn trong bát Cố Vũ Trạch, " Con muốn cái này.""Con qua đây, mẹ gắp cho con." Diệp Phồn Tinh nói.Bóng Đèn Nhỏ rất nghiêm túc nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, " Con chỉ muốn cái này."Diệp Phồn Tinh cảm giác trán của mình thình thịch mà nhảy, nhóc hẳn là cảm thấy đồ ăn trong bát Cố Vũ Trạch ngon hơn.Cố Vũ Trạch nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, bất đắt dĩ gắp đồ trong bát cho nhóc, Bóng Đèn Nhỏ đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."Bà Phó đem giáo dục cháu rất tốt, mới hai tuổi mà đã rất hiểu lễ nghĩa, rất lễ phép.Cố Vũ Trạch thực sự rất ghét nhóc, nhưng mà, gần đây nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ mềm nhũn như vậy, hắn phát hiện chính mình lại không tự chủ xông ra một loại cảm giác muốn ôm nhóc.Mình bị điên rồi sao?Hắn liều mạng kiềm chế cái ý niệm này của mình, tiếp tục ăn cơm.Nhưng mà, Bóng Đèn Nhỏ ăn xong, lại để mắt tới thứ khác trong bát của Cố Vũ Trạch.Phó Linh Lung không nhịn được phải bật cười, "Bóng Đèn Nhỏ thật sự rất thích con! Con không ôm em một cái đi.""Bẩn chết đi được." Cố Vũ Trạch một bên ghét bỏ mà nói, một bên lại tự vả mặt bôm bốp mà đem Bóng Đèn Nhỏ ôm đến trong ngực.Phó Linh Lung nói: " Em bẩn chỗ nào chứ? Con còn ghét bỏ em, cũng không nhìn lại con ngày xưa xem.""..."Cố Vũ Trạch sâu sắc cảm thấy, đời này của hắn, ở trước mặt mẹ, đừng nghĩ đến việc được đẹp mặt.-Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ ở chỗ của Cố Vũ Trạch thật thoải mái, cũng không để ý nhóc, an tĩnh ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnhPhó Cảnh Ngộ rất an tĩnh, nếu anh không nói lời nào, bạn có thể sẽ quên trong nhà còn có một người như vậy.Ăn cơm xong, Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch một cái, " Đến thư phònggặp cậu một lúc "Cố Vũ Trạch nhìn về bộ dáng nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, đành theo đi rồi.Nhớ like và ủng hộ cho truyện nhé mn!

Lửng mật

Bóng Đèn Nhỏ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, không buông tha mà chỉ thức ăn trong bát Cố Vũ Trạch, " Con muốn cái này."

"Con qua đây, mẹ gắp cho con." Diệp Phồn Tinh nói.

Bóng Đèn Nhỏ rất nghiêm túc nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, " Con chỉ muốn cái này."

Diệp Phồn Tinh cảm giác trán của mình thình thịch mà nhảy, nhóc hẳn là cảm thấy đồ ăn trong bát Cố Vũ Trạch ngon hơn.

Cố Vũ Trạch nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, bất đắt dĩ gắp đồ trong bát cho nhóc, Bóng Đèn Nhỏ đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Bà Phó đem giáo dục cháu rất tốt, mới hai tuổi mà đã rất hiểu lễ nghĩa, rất lễ phép.

Cố Vũ Trạch thực sự rất ghét nhóc, nhưng mà, gần đây nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ mềm nhũn như vậy, hắn phát hiện chính mình lại không tự chủ xông ra một loại cảm giác muốn ôm nhóc.

Mình bị điên rồi sao?

Hắn liều mạng kiềm chế cái ý niệm này của mình, tiếp tục ăn cơm.

Nhưng mà, Bóng Đèn Nhỏ ăn xong, lại để mắt tới thứ khác trong bát của Cố Vũ Trạch.

Phó Linh Lung không nhịn được phải bật cười, "Bóng Đèn Nhỏ thật sự rất thích con! Con không ôm em một cái đi."

"Bẩn chết đi được." Cố Vũ Trạch một bên ghét bỏ mà nói, một bên lại tự vả mặt bôm bốp mà đem Bóng Đèn Nhỏ ôm đến trong ngực.

Phó Linh Lung nói: " Em bẩn chỗ nào chứ? Con còn ghét bỏ em, cũng không nhìn lại con ngày xưa xem."

"..."

Cố Vũ Trạch sâu sắc cảm thấy, đời này của hắn, ở trước mặt mẹ, đừng nghĩ đến việc được đẹp mặt.

-

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ ở chỗ của Cố Vũ Trạch thật thoải mái, cũng không để ý nhóc, an tĩnh ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh

Phó Cảnh Ngộ rất an tĩnh, nếu anh không nói lời nào, bạn có thể sẽ quên trong nhà còn có một người như vậy.

Ăn cơm xong, Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch một cái, " Đến thư phòng

gặp cậu một lúc "

Cố Vũ Trạch nhìn về bộ dáng nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, đành theo đi rồi.

Nhớ like và ủng hộ cho truyện nhé mn!

Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!Tác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố A mùa hè rất nóng, còn được gọi với danh xưng " chảo lửa". Diệp Phồn Tinh đầu đầy mồ hôi, vừa tới cửa nhà, chỉ nghe thấy tiếng kháng nghị của em trai Diệp Tử Thần, "Con không muốn đi học!" Mẹ Diệp âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Con nhất định phải đi học! Con là con trai duy nhất của nhà mình, nếu như con không đi học, sau này mẹ và cha con già rồi, dựa vào ai?" "Chị gái thành tích không phải rất tốt sao? Bố mẹ để cho chị ấy đi học là được rồi." Mục tiêu của Diệp Tử Thần, là trở thành một game thủ xuất sắc, từ một năm trước, tâm tư của nó đã không đặt ở việc học tập rồi. Cậu ta vốn nghĩ, chỉ cần tốt nghiệp lớp mười hai, cũng chẳng cần đi học, làm chuyện mình thích, không nghĩ tới, mới vừa nói ra, liền bị cha mẹ phản đối dữ dội như vậy. "Chị mày là con gái, có học nhiều hơn nữa, sau này cũng sẽ gả tới nhà người khác." "Cho nên? Bố mẹ mới ép con làm chuyện con không muốn làm?" Diệp Tử Thần lườm mẹ Diệp, "Chút tiền lương của bố mẹ có thể nuôi hai chị em con học đại học sao?" Cha… Lửng mậtBóng Đèn Nhỏ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, không buông tha mà chỉ thức ăn trong bát Cố Vũ Trạch, " Con muốn cái này.""Con qua đây, mẹ gắp cho con." Diệp Phồn Tinh nói.Bóng Đèn Nhỏ rất nghiêm túc nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, " Con chỉ muốn cái này."Diệp Phồn Tinh cảm giác trán của mình thình thịch mà nhảy, nhóc hẳn là cảm thấy đồ ăn trong bát Cố Vũ Trạch ngon hơn.Cố Vũ Trạch nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, bất đắt dĩ gắp đồ trong bát cho nhóc, Bóng Đèn Nhỏ đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."Bà Phó đem giáo dục cháu rất tốt, mới hai tuổi mà đã rất hiểu lễ nghĩa, rất lễ phép.Cố Vũ Trạch thực sự rất ghét nhóc, nhưng mà, gần đây nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ mềm nhũn như vậy, hắn phát hiện chính mình lại không tự chủ xông ra một loại cảm giác muốn ôm nhóc.Mình bị điên rồi sao?Hắn liều mạng kiềm chế cái ý niệm này của mình, tiếp tục ăn cơm.Nhưng mà, Bóng Đèn Nhỏ ăn xong, lại để mắt tới thứ khác trong bát của Cố Vũ Trạch.Phó Linh Lung không nhịn được phải bật cười, "Bóng Đèn Nhỏ thật sự rất thích con! Con không ôm em một cái đi.""Bẩn chết đi được." Cố Vũ Trạch một bên ghét bỏ mà nói, một bên lại tự vả mặt bôm bốp mà đem Bóng Đèn Nhỏ ôm đến trong ngực.Phó Linh Lung nói: " Em bẩn chỗ nào chứ? Con còn ghét bỏ em, cũng không nhìn lại con ngày xưa xem.""..."Cố Vũ Trạch sâu sắc cảm thấy, đời này của hắn, ở trước mặt mẹ, đừng nghĩ đến việc được đẹp mặt.-Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ ở chỗ của Cố Vũ Trạch thật thoải mái, cũng không để ý nhóc, an tĩnh ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnhPhó Cảnh Ngộ rất an tĩnh, nếu anh không nói lời nào, bạn có thể sẽ quên trong nhà còn có một người như vậy.Ăn cơm xong, Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch một cái, " Đến thư phònggặp cậu một lúc "Cố Vũ Trạch nhìn về bộ dáng nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, đành theo đi rồi.Nhớ like và ủng hộ cho truyện nhé mn!

Chương 1032-2: Cướp đồ ăn trong bát