Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 362: Làm gì vậy (2)
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm cắn môi, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, ngón tay siết chặt cổ áo sơmi của anh, cẩn thận từng li từng tí tránh đi điếu thuốc lá đang sáng rực màu đỏ tươi trên môi Phó Kiến Văn (ai thấy bà Tâm đáng yêu không nào? đã chủ động còn sợ bỏng nữa.hihi), buông thõng con mắt, tay phải cởi cúc áo sơ mi của anh ra, ngón tay run rẩy lợi hại.Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, nắm lấy tay phải của Tố Tâm, một tay cầm lấy điếu thuốc lá chuyển sang ngậm ở bên trái, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính: "Làm cái gì vậy!"Hôm nay Hứa Khai gọi điện thoại, Hứa Khai tin nhắn, Tố Tâm bởi vì Hứa Khai mà đỏ mắt, trong lòng Phó Kiến Văn không phải là không có cảm giác, cảm giác buồn bực kia khiến cho Phó Kiến Văn không cách nào an tâm làm việc.Đỉnh điểm là lúc ở trên xe, thấy Tố Tâm dùng giấy lén lút lau nước mắt.Ý muốn sở hữu trong lòng Phó Kiến Văn từ từ bành trướng.Tố Tâm không có cách nào nhìn thẳng vào hai con mắt đen nhánh của Phó Kiến Văn, lại sợ Phó Kiến Văn không thích, khiến cho anh nghĩ là cô vì miễn cưỡng mà tới, cho nên cô ép buộc mình ngẩng đầu lên nhìn anh: "Kiến Văn... Em muốn."Con ngươi của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng căng thẳng, không có hé răng, răng dùng sức cắn chặt đầu mẩu thuốc lá trong miệng, thân thể cùng quai hàm đều căng cứng.Bởi vì hôm nay Tố Tâm bị ốm, cho nên Phó Kiến Văn muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô lại chủ động đến đây trêu chọc anh!Một câu "Kiến Văn... Em muốn" của Tố Tâm, khiến cho v*t đ*n *ng của Phó Kiến Văn trong nháy mắt trỗi dậy...*Thực sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của sữa, sữa đã cố gắng hết sức rồi nhưng hơi đuối, chương này có hơi ngắn mong mọi người thông cảm cho sữa nha *
Tố Tâm cắn môi, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, ngón tay siết chặt cổ áo sơmi của anh, cẩn thận từng li từng tí tránh đi điếu thuốc lá đang sáng rực màu đỏ tươi trên môi Phó Kiến Văn (ai thấy bà Tâm đáng yêu không nào? đã chủ động còn sợ bỏng nữa.hihi), buông thõng con mắt, tay phải cởi cúc áo sơ mi của anh ra, ngón tay run rẩy lợi hại.
Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, nắm lấy tay phải của Tố Tâm, một tay cầm lấy điếu thuốc lá chuyển sang ngậm ở bên trái, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính: "Làm cái gì vậy!"
Hôm nay Hứa Khai gọi điện thoại, Hứa Khai tin nhắn, Tố Tâm bởi vì Hứa Khai mà đỏ mắt, trong lòng Phó Kiến Văn không phải là không có cảm giác, cảm giác buồn bực kia khiến cho Phó Kiến Văn không cách nào an tâm làm việc.
Đỉnh điểm là lúc ở trên xe, thấy Tố Tâm dùng giấy lén lút lau nước mắt.
Ý muốn sở hữu trong lòng Phó Kiến Văn từ từ bành trướng.
Tố Tâm không có cách nào nhìn thẳng vào hai con mắt đen nhánh của Phó Kiến Văn, lại sợ Phó Kiến Văn không thích, khiến cho anh nghĩ là cô vì miễn cưỡng mà tới, cho nên cô ép buộc mình ngẩng đầu lên nhìn anh: "Kiến Văn... Em muốn."
Con ngươi của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng căng thẳng, không có hé răng, răng dùng sức cắn chặt đầu mẩu thuốc lá trong miệng, thân thể cùng quai hàm đều căng cứng.
Bởi vì hôm nay Tố Tâm bị ốm, cho nên Phó Kiến Văn muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô lại chủ động đến đây trêu chọc anh!
Một câu "Kiến Văn... Em muốn" của Tố Tâm, khiến cho v*t đ*n *ng của Phó Kiến Văn trong nháy mắt trỗi dậy...
*Thực sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của sữa, sữa đã cố gắng hết sức rồi nhưng hơi đuối, chương này có hơi ngắn mong mọi người thông cảm cho sữa nha *
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm cắn môi, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, ngón tay siết chặt cổ áo sơmi của anh, cẩn thận từng li từng tí tránh đi điếu thuốc lá đang sáng rực màu đỏ tươi trên môi Phó Kiến Văn (ai thấy bà Tâm đáng yêu không nào? đã chủ động còn sợ bỏng nữa.hihi), buông thõng con mắt, tay phải cởi cúc áo sơ mi của anh ra, ngón tay run rẩy lợi hại.Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, nắm lấy tay phải của Tố Tâm, một tay cầm lấy điếu thuốc lá chuyển sang ngậm ở bên trái, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính: "Làm cái gì vậy!"Hôm nay Hứa Khai gọi điện thoại, Hứa Khai tin nhắn, Tố Tâm bởi vì Hứa Khai mà đỏ mắt, trong lòng Phó Kiến Văn không phải là không có cảm giác, cảm giác buồn bực kia khiến cho Phó Kiến Văn không cách nào an tâm làm việc.Đỉnh điểm là lúc ở trên xe, thấy Tố Tâm dùng giấy lén lút lau nước mắt.Ý muốn sở hữu trong lòng Phó Kiến Văn từ từ bành trướng.Tố Tâm không có cách nào nhìn thẳng vào hai con mắt đen nhánh của Phó Kiến Văn, lại sợ Phó Kiến Văn không thích, khiến cho anh nghĩ là cô vì miễn cưỡng mà tới, cho nên cô ép buộc mình ngẩng đầu lên nhìn anh: "Kiến Văn... Em muốn."Con ngươi của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng căng thẳng, không có hé răng, răng dùng sức cắn chặt đầu mẩu thuốc lá trong miệng, thân thể cùng quai hàm đều căng cứng.Bởi vì hôm nay Tố Tâm bị ốm, cho nên Phó Kiến Văn muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô lại chủ động đến đây trêu chọc anh!Một câu "Kiến Văn... Em muốn" của Tố Tâm, khiến cho v*t đ*n *ng của Phó Kiến Văn trong nháy mắt trỗi dậy...*Thực sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của sữa, sữa đã cố gắng hết sức rồi nhưng hơi đuối, chương này có hơi ngắn mong mọi người thông cảm cho sữa nha *