Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 430: Có chuyện gì vậy?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm cởi áo sơ mi của Phó Kiến Văn ra, bình thường đều là nhìn ở trong tối, hôm nay mới được nhìn tận mắt lúc trời sáng Tố Tâm thấy trên người Phó Kiến Văn có rất nhiều vết sẹo, Tố Tâm đau lòng, tay cô đặt lên vết sẹo, sờ lần theo nó, cô biết vị trí này là vị trí trí mạng, đáy mắt cô nóng lên, chua xót ập tới: "Trên người anh tại sao lại nhiều vết tích như vậy, đều là lúc ở trong quân đội để lại sao!"Tố Tâm không có ngẩng đầu, bởi vì cô sợ không nhịn được nước mắtTố Tâm có thể hiểu đượcCho dù cô không nhìn thấy những vết sẹo này trên người của Phó Kiến Văn, thì lúc ở Iraq, cô cũng phần nào cảm nhận được sự khốc liệt của súng đạnLúc ấy, cô và Phó Kiến Văn vốn không quen biết, nhưng Phó Kiến Văn lại cởi áo chống đạn cùng mũ cho mình!Những vết tích này trên người Phó Kiến Văn, chắc là do thời điểm kia lưu lạiNhững chuyện sâu kín bên trong đó, Phó Kiến Văn không muốn nói cùng Tố Tâm, cũng không thể nóiPhó Kiến Văn nhẹ nhàng ôm Tố Tâm vào trong lòng, anh thấp giọng mở miệng nói: "Đau lòng sao!"Tố Tâm nắm chặt hai bên mép áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực anh, gật đầu: "Đúng vậy "Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm càng chặt hơnPhó Kiến Văn không muốn để cho bầu không khí rơi vào trầm mặc, anh vỗ vỗ bả vai Tố Tâm: "Thay quần áo đi, bữa trưa anh dẫn em đi tới một nơi! Hôm nay thời tiết đẹp, anh vừa mua cho e một chiếc váy, xem xem có thích không!""Vâng!"Tố Tâm cúi đầu, lùi ra khỏi lồng ngực Phó Kiến Văn, Tố Tâm đi ra khỏi phòng ngủ, trên lông mi đã xuất hiện vài giọt nước mắtTố Tâm mở túi đồ mà Phó Kiến Văn mua ra, bên trong là một chiếc váy màu trắng trang nhã, rất đẹpTố Tâm nắm chặt tay lại, đáy lòng càng ngày càng càng cay cayNgày đó ở trong quán cà phê, lời nói của Lục Tân Nam giống như là ma chú cứ mãi không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu Tố TâmKỳ thực Tố Tâm thật sự rất muốn dắt theo bàn tay của Phó Kiến Văn, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt nhiều người, nói cho tất cả mọi người biết Người đàn ông bên cạnh cô đây chính là chồng của côNhưng Tố Tâm lại không muốn biến Phó Kiến Văn trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người khácTố Tâm đã từng phải chịu qua Dù cho cô có nói là không để ý, nhưng đáy lòng đều bị đâm đau nhóiPhó Kiến Văn thay quần áo xong đi ra, thấy trong tay Tố Tâm đang nắm chặt chiếc váy đến xuất thần, hỏi: "Không thích sao!"Tố Tâm giương tầm mắt lên, cười với Phó Kiến Văn, lắc đầu: "Không có, em rất thích!"Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn sau đó vỗ vỗ xuống ghế sa lon: "Em có lời muốn nói với anh ""Chuyện gì vậy!" Phó Kiến Văn đi ra ghế sa lon, ngồi xuốngTố Tâm tựa ở trên tay vịn ghế sa lon, kéo bàn tay của Phó Kiến Văn lên, đan ngón tay của mình vào mười ngón tay của anh, sau đó cười nói: "Em nghĩ Chúng ta có thể đừng công bố cuộc hôn nhân này ra bên ngoài được không!"*Hãy like và bỏ phiếu cho Sữa để đón đọc thật nhiều nhiều chương vào đầu tháng nào *
Tố Tâm cởi áo sơ mi của Phó Kiến Văn ra, bình thường đều là nhìn ở trong tối, hôm nay mới được nhìn tận mắt lúc trời sáng Tố Tâm thấy trên người Phó Kiến Văn có rất nhiều vết sẹo, Tố Tâm đau lòng, tay cô đặt lên vết sẹo, sờ lần theo nó, cô biết vị trí này là vị trí trí mạng, đáy mắt cô nóng lên, chua xót ập tới: "Trên người anh tại sao lại nhiều vết tích như vậy, đều là lúc ở trong quân đội để lại sao!"
Tố Tâm không có ngẩng đầu, bởi vì cô sợ không nhịn được nước mắt
Tố Tâm có thể hiểu được
Cho dù cô không nhìn thấy những vết sẹo này trên người của Phó Kiến Văn, thì lúc ở Iraq, cô cũng phần nào cảm nhận được sự khốc liệt của súng đạn
Lúc ấy, cô và Phó Kiến Văn vốn không quen biết, nhưng Phó Kiến Văn lại cởi áo chống đạn cùng mũ cho mình!
Những vết tích này trên người Phó Kiến Văn, chắc là do thời điểm kia lưu lại
Những chuyện sâu kín bên trong đó, Phó Kiến Văn không muốn nói cùng Tố Tâm, cũng không thể nói
Phó Kiến Văn nhẹ nhàng ôm Tố Tâm vào trong lòng, anh thấp giọng mở miệng nói: "Đau lòng sao!"
Tố Tâm nắm chặt hai bên mép áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực anh, gật đầu: "Đúng vậy "
Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm càng chặt hơn
Phó Kiến Văn không muốn để cho bầu không khí rơi vào trầm mặc, anh vỗ vỗ bả vai Tố Tâm: "Thay quần áo đi, bữa trưa anh dẫn em đi tới một nơi! Hôm nay thời tiết đẹp, anh vừa mua cho e một chiếc váy, xem xem có thích không!"
"Vâng!"
Tố Tâm cúi đầu, lùi ra khỏi lồng ngực Phó Kiến Văn, Tố Tâm đi ra khỏi phòng ngủ, trên lông mi đã xuất hiện vài giọt nước mắt
Tố Tâm mở túi đồ mà Phó Kiến Văn mua ra, bên trong là một chiếc váy màu trắng trang nhã, rất đẹp
Tố Tâm nắm chặt tay lại, đáy lòng càng ngày càng càng cay cay
Ngày đó ở trong quán cà phê, lời nói của Lục Tân Nam giống như là ma chú cứ mãi không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu Tố Tâm
Kỳ thực Tố Tâm thật sự rất muốn dắt theo bàn tay của Phó Kiến Văn, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt nhiều người, nói cho tất cả mọi người biết Người đàn ông bên cạnh cô đây chính là chồng của cô
Nhưng Tố Tâm lại không muốn biến Phó Kiến Văn trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người khác
Tố Tâm đã từng phải chịu qua Dù cho cô có nói là không để ý, nhưng đáy lòng đều bị đâm đau nhói
Phó Kiến Văn thay quần áo xong đi ra, thấy trong tay Tố Tâm đang nắm chặt chiếc váy đến xuất thần, hỏi: "Không thích sao!"
Tố Tâm giương tầm mắt lên, cười với Phó Kiến Văn, lắc đầu: "Không có, em rất thích!"
Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn sau đó vỗ vỗ xuống ghế sa lon: "Em có lời muốn nói với anh "
"Chuyện gì vậy!" Phó Kiến Văn đi ra ghế sa lon, ngồi xuống
Tố Tâm tựa ở trên tay vịn ghế sa lon, kéo bàn tay của Phó Kiến Văn lên, đan ngón tay của mình vào mười ngón tay của anh, sau đó cười nói: "Em nghĩ Chúng ta có thể đừng công bố cuộc hôn nhân này ra bên ngoài được không!"
*Hãy like và bỏ phiếu cho Sữa để đón đọc thật nhiều nhiều chương vào đầu tháng nào *
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm cởi áo sơ mi của Phó Kiến Văn ra, bình thường đều là nhìn ở trong tối, hôm nay mới được nhìn tận mắt lúc trời sáng Tố Tâm thấy trên người Phó Kiến Văn có rất nhiều vết sẹo, Tố Tâm đau lòng, tay cô đặt lên vết sẹo, sờ lần theo nó, cô biết vị trí này là vị trí trí mạng, đáy mắt cô nóng lên, chua xót ập tới: "Trên người anh tại sao lại nhiều vết tích như vậy, đều là lúc ở trong quân đội để lại sao!"Tố Tâm không có ngẩng đầu, bởi vì cô sợ không nhịn được nước mắtTố Tâm có thể hiểu đượcCho dù cô không nhìn thấy những vết sẹo này trên người của Phó Kiến Văn, thì lúc ở Iraq, cô cũng phần nào cảm nhận được sự khốc liệt của súng đạnLúc ấy, cô và Phó Kiến Văn vốn không quen biết, nhưng Phó Kiến Văn lại cởi áo chống đạn cùng mũ cho mình!Những vết tích này trên người Phó Kiến Văn, chắc là do thời điểm kia lưu lạiNhững chuyện sâu kín bên trong đó, Phó Kiến Văn không muốn nói cùng Tố Tâm, cũng không thể nóiPhó Kiến Văn nhẹ nhàng ôm Tố Tâm vào trong lòng, anh thấp giọng mở miệng nói: "Đau lòng sao!"Tố Tâm nắm chặt hai bên mép áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực anh, gật đầu: "Đúng vậy "Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm càng chặt hơnPhó Kiến Văn không muốn để cho bầu không khí rơi vào trầm mặc, anh vỗ vỗ bả vai Tố Tâm: "Thay quần áo đi, bữa trưa anh dẫn em đi tới một nơi! Hôm nay thời tiết đẹp, anh vừa mua cho e một chiếc váy, xem xem có thích không!""Vâng!"Tố Tâm cúi đầu, lùi ra khỏi lồng ngực Phó Kiến Văn, Tố Tâm đi ra khỏi phòng ngủ, trên lông mi đã xuất hiện vài giọt nước mắtTố Tâm mở túi đồ mà Phó Kiến Văn mua ra, bên trong là một chiếc váy màu trắng trang nhã, rất đẹpTố Tâm nắm chặt tay lại, đáy lòng càng ngày càng càng cay cayNgày đó ở trong quán cà phê, lời nói của Lục Tân Nam giống như là ma chú cứ mãi không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu Tố TâmKỳ thực Tố Tâm thật sự rất muốn dắt theo bàn tay của Phó Kiến Văn, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt nhiều người, nói cho tất cả mọi người biết Người đàn ông bên cạnh cô đây chính là chồng của côNhưng Tố Tâm lại không muốn biến Phó Kiến Văn trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người khácTố Tâm đã từng phải chịu qua Dù cho cô có nói là không để ý, nhưng đáy lòng đều bị đâm đau nhóiPhó Kiến Văn thay quần áo xong đi ra, thấy trong tay Tố Tâm đang nắm chặt chiếc váy đến xuất thần, hỏi: "Không thích sao!"Tố Tâm giương tầm mắt lên, cười với Phó Kiến Văn, lắc đầu: "Không có, em rất thích!"Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn sau đó vỗ vỗ xuống ghế sa lon: "Em có lời muốn nói với anh ""Chuyện gì vậy!" Phó Kiến Văn đi ra ghế sa lon, ngồi xuốngTố Tâm tựa ở trên tay vịn ghế sa lon, kéo bàn tay của Phó Kiến Văn lên, đan ngón tay của mình vào mười ngón tay của anh, sau đó cười nói: "Em nghĩ Chúng ta có thể đừng công bố cuộc hôn nhân này ra bên ngoài được không!"*Hãy like và bỏ phiếu cho Sữa để đón đọc thật nhiều nhiều chương vào đầu tháng nào *