Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 475

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó lão phu nhân lấy tập văn kiện liên quan đến số tài sản mà Tố Tâm không nhận kia ra, đặt ở trên bàn, tiếng nói bên trong lộ ra vẻ mỏi mệt: "Kiến Văn, sức khoẻ của bà ngoại không phải con không biết, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm một năm! Vì mẹ con, tập đoàn Khải Đức không thể đưa cho kẻ khác! Đây là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời này của ta, nhìn thấy tập đoàn Khải Đức nằm trong tay con, ta chết cũng nhắm mắt."Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc, trong lòng Phó lão phu nhân càng không hề chắc chắn."Vợ của con là do con chọn, mặc dù ta là bà ngoại của con nhưng ta cũng không muốn ngang ngược can thiệp, chỉ là muốn hai đứa không công bố chuyện hôn nhân ra bên ngoài thôi, Tố Tâm nói vốn cũng có dự định làm như vậy nên thật tốt..."Nói tới chỗ này, Phó lão phu nhân như là nhớ tới cái gì, đột nhiên cười cười, nhìn về phía Phó Kiến Văn."Nói thật ra, ta rất thích cô bé Tố Tâm này, rất biết lo lắng cho con, cô bé nói... cô bé muốn giấu chuyện kết hôn này đi, là vì không muốn con trở thành đề tài bàn tán của người khác giống như cô bé ấy đã từng phải chịu, không muốn để người khác bàn tán sau lưng rằng con có một người mẹ vợ điên, rồi không may vợ cũng bị bệnh giống như mẹ của mình,..."Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc nhưng tròng mắt có vẻ sâu hơn, anh siết chặt điện thoại, đem điếu thuốc lá ở khoé môi dời đi, xoay người liếc nhìn khóe môi của Phó lão phu nhân đang mỉm cười, nụ cười cô đơn, anh cầm qua cái gạt tàn thuốc, gảy tàn thuốc.Phó Kiến Văn không ngờ rằng, Tố Tâm cũng là có để bụng đến chuyện mẹ của mình bị mắc bệnh tâm thần."Lấy tư cách là bà ngoại của con, nghe được Tố Tâm nói như vậy, ta cũng vui mừng thay cho con vì đã tìm được một người vợ như thế, nhưng ta cũng lo lắng, ta sợ Tố Tâm cũng sẽ giống như mẹ của mình! Tính cách của con và mẹ con rất giống nhau, một khi đã yêu thì cố chấp đến đáng sợ, ta sợ nếu như Tố Tâm có chuyện...""Cô ấy sẽ không!" Tiếng nói sắc lạnh của Phó Kiến Văn vang lên.

Phó lão phu nhân lấy tập văn kiện liên quan đến số tài sản mà Tố Tâm không nhận kia ra, đặt ở trên bàn, tiếng nói bên trong lộ ra vẻ mỏi mệt: "Kiến Văn, sức khoẻ của bà ngoại không phải con không biết, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm một năm! Vì mẹ con, tập đoàn Khải Đức không thể đưa cho kẻ khác! Đây là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời này của ta, nhìn thấy tập đoàn Khải Đức nằm trong tay con, ta chết cũng nhắm mắt."

Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc, trong lòng Phó lão phu nhân càng không hề chắc chắn.

"Vợ của con là do con chọn, mặc dù ta là bà ngoại của con nhưng ta cũng không muốn ngang ngược can thiệp, chỉ là muốn hai đứa không công bố chuyện hôn nhân ra bên ngoài thôi, Tố Tâm nói vốn cũng có dự định làm như vậy nên thật tốt..."

Nói tới chỗ này, Phó lão phu nhân như là nhớ tới cái gì, đột nhiên cười cười, nhìn về phía Phó Kiến Văn.

"Nói thật ra, ta rất thích cô bé Tố Tâm này, rất biết lo lắng cho con, cô bé nói... cô bé muốn giấu chuyện kết hôn này đi, là vì không muốn con trở thành đề tài bàn tán của người khác giống như cô bé ấy đã từng phải chịu, không muốn để người khác bàn tán sau lưng rằng con có một người mẹ vợ điên, rồi không may vợ cũng bị bệnh giống như mẹ của mình,..."

Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc nhưng tròng mắt có vẻ sâu hơn, anh siết chặt điện thoại, đem điếu thuốc lá ở khoé môi dời đi, xoay người liếc nhìn khóe môi của Phó lão phu nhân đang mỉm cười, nụ cười cô đơn, anh cầm qua cái gạt tàn thuốc, gảy tàn thuốc.

Phó Kiến Văn không ngờ rằng, Tố Tâm cũng là có để bụng đến chuyện mẹ của mình bị mắc bệnh tâm thần.

"Lấy tư cách là bà ngoại của con, nghe được Tố Tâm nói như vậy, ta cũng vui mừng thay cho con vì đã tìm được một người vợ như thế, nhưng ta cũng lo lắng, ta sợ Tố Tâm cũng sẽ giống như mẹ của mình! Tính cách của con và mẹ con rất giống nhau, một khi đã yêu thì cố chấp đến đáng sợ, ta sợ nếu như Tố Tâm có chuyện..."

"Cô ấy sẽ không!" Tiếng nói sắc lạnh của Phó Kiến Văn vang lên.

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó lão phu nhân lấy tập văn kiện liên quan đến số tài sản mà Tố Tâm không nhận kia ra, đặt ở trên bàn, tiếng nói bên trong lộ ra vẻ mỏi mệt: "Kiến Văn, sức khoẻ của bà ngoại không phải con không biết, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm một năm! Vì mẹ con, tập đoàn Khải Đức không thể đưa cho kẻ khác! Đây là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời này của ta, nhìn thấy tập đoàn Khải Đức nằm trong tay con, ta chết cũng nhắm mắt."Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc, trong lòng Phó lão phu nhân càng không hề chắc chắn."Vợ của con là do con chọn, mặc dù ta là bà ngoại của con nhưng ta cũng không muốn ngang ngược can thiệp, chỉ là muốn hai đứa không công bố chuyện hôn nhân ra bên ngoài thôi, Tố Tâm nói vốn cũng có dự định làm như vậy nên thật tốt..."Nói tới chỗ này, Phó lão phu nhân như là nhớ tới cái gì, đột nhiên cười cười, nhìn về phía Phó Kiến Văn."Nói thật ra, ta rất thích cô bé Tố Tâm này, rất biết lo lắng cho con, cô bé nói... cô bé muốn giấu chuyện kết hôn này đi, là vì không muốn con trở thành đề tài bàn tán của người khác giống như cô bé ấy đã từng phải chịu, không muốn để người khác bàn tán sau lưng rằng con có một người mẹ vợ điên, rồi không may vợ cũng bị bệnh giống như mẹ của mình,..."Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc nhưng tròng mắt có vẻ sâu hơn, anh siết chặt điện thoại, đem điếu thuốc lá ở khoé môi dời đi, xoay người liếc nhìn khóe môi của Phó lão phu nhân đang mỉm cười, nụ cười cô đơn, anh cầm qua cái gạt tàn thuốc, gảy tàn thuốc.Phó Kiến Văn không ngờ rằng, Tố Tâm cũng là có để bụng đến chuyện mẹ của mình bị mắc bệnh tâm thần."Lấy tư cách là bà ngoại của con, nghe được Tố Tâm nói như vậy, ta cũng vui mừng thay cho con vì đã tìm được một người vợ như thế, nhưng ta cũng lo lắng, ta sợ Tố Tâm cũng sẽ giống như mẹ của mình! Tính cách của con và mẹ con rất giống nhau, một khi đã yêu thì cố chấp đến đáng sợ, ta sợ nếu như Tố Tâm có chuyện...""Cô ấy sẽ không!" Tiếng nói sắc lạnh của Phó Kiến Văn vang lên.

Chương 475