Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 487: Buổi tối có muốn xem cùng em không?

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn, nghiên cứu xem lời nói của anh là thật hay giả, thấy Phó Kiến Văn rất nghiêm túc, cô bật cười.Nhìn dáng vẻ này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung anh, đó chính là "không có tuổi thơ"Nhưng mấy chữ này Tố Tâm không giám nói ra, sợ nói ra Phó Kiến Văn lại hỏi cô tuổi thơ là cái gì ...Trong lòng Tố Tâm tràn đầy ý cười ngọt ngào."Buổi tối có muốn cùng em xem không !" Tố Tâm hỏi Phó Kiến Văn.Phó Kiến Văn hầu như không cần suy nghĩ, ngay lập tức gật đầu đồng ý.Dỗ Đoàn Đoàn ngủ xong, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay dài của Phó Kiến Văn ôm lấy bả vai của Tố Tâm, trong màn hình TV ở phòng ngủ chính là bộ phim Shin cậu bé bút chì mà Tố Tâm yêu thích, Phó Kiến Văn giơ tay ấn ấn mi tâm ...Phó Kiến Văn cho rằng bộ phim mà Tố Tâm yêu thích phải là một bộ phim ngôn tình hay phim truyền hình gì đó, nhưng lại không nghĩ tới lại là phim hoạt hình!Một người năm tuổi đã sớm trưởng thành, chỉ biết đùa nghịch lưu manh như Phó Kiến Văn, đúng là chưa từng được xem loại phim này, bây giờ nghĩ lại, nếu như Đoàn Đoàn mà giống anh ngày xưa, anh nhất định sẽ đánh Đoàn Đoàn đến mức cái mông nở hoa!Nhìn dáng vẻ xem đến say sưa của Tố Tâm, cô đắp một cái chăn mỏng cùng anh, ngồi dựa người vào anh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khúc khích.Phó Kiến Văn bị âm thanh ma tính của Crayon Shinchan hành hạ, còn Tố Tâm thì vẫn cười khúc khích, anh đành nhẫn nhịn tiếp tục xem cùng Tố Tâm.Chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Phó Kiến Văn đỡ đầu của Tố Tâm để lấy cánh tay của mình ra, anh cầm điện thoại di động lên, nói: "Anh đi nhận điện thoại."Bà ngoại anh hiện tại đang ở trong bệnh viện, Phó Kiến Văn sợ có chuyện gì, cho nên số lạ gọi tới cũng không thể bỏ qua."Vâng! Anh đi đi ..."Để một người đàn ông như Phó Kiến Văn ngồi cùng mình ở nơi này xem phim hoạt hình, Tố Tâm đoán chừng Phó Kiến Văn đã nhẫn nại đến cực hạn.Phó Kiến Văn kéo cửa ra, sau đó đóng lại, xuyên thấu qua cửa kính trong suốt nhìn thẳng Tố Tâm đang say sưa xem phim hoạt hình, đèn trong phòng ngủ đã tắt, gương mặt xinh đẹp thanh tú xinh của Tố Tâm lúc sáng lúc tối hiện lên, khóe môi cô đang nở nụ cười.Khoé môi Phó Kiến Văn không tự chủ cũng nổi lên nụ cười, anh nhận điện thoại: "Alo ..."

Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn, nghiên cứu xem lời nói của anh là thật hay giả, thấy Phó Kiến Văn rất nghiêm túc, cô bật cười.

Nhìn dáng vẻ này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung anh, đó chính là "không có tuổi thơ"

Nhưng mấy chữ này Tố Tâm không giám nói ra, sợ nói ra Phó Kiến Văn lại hỏi cô tuổi thơ là cái gì ...

Trong lòng Tố Tâm tràn đầy ý cười ngọt ngào.

"Buổi tối có muốn cùng em xem không !" Tố Tâm hỏi Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn hầu như không cần suy nghĩ, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Dỗ Đoàn Đoàn ngủ xong, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay dài của Phó Kiến Văn ôm lấy bả vai của Tố Tâm, trong màn hình TV ở phòng ngủ chính là bộ phim Shin cậu bé bút chì mà Tố Tâm yêu thích, Phó Kiến Văn giơ tay ấn ấn mi tâm ...

Phó Kiến Văn cho rằng bộ phim mà Tố Tâm yêu thích phải là một bộ phim ngôn tình hay phim truyền hình gì đó, nhưng lại không nghĩ tới lại là phim hoạt hình!

Một người năm tuổi đã sớm trưởng thành, chỉ biết đùa nghịch lưu manh như Phó Kiến Văn, đúng là chưa từng được xem loại phim này, bây giờ nghĩ lại, nếu như Đoàn Đoàn mà giống anh ngày xưa, anh nhất định sẽ đánh Đoàn Đoàn đến mức cái mông nở hoa!

Nhìn dáng vẻ xem đến say sưa của Tố Tâm, cô đắp một cái chăn mỏng cùng anh, ngồi dựa người vào anh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khúc khích.

Phó Kiến Văn bị âm thanh ma tính của Crayon Shinchan hành hạ, còn Tố Tâm thì vẫn cười khúc khích, anh đành nhẫn nhịn tiếp tục xem cùng Tố Tâm.

Chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Phó Kiến Văn đỡ đầu của Tố Tâm để lấy cánh tay của mình ra, anh cầm điện thoại di động lên, nói: "Anh đi nhận điện thoại."

Bà ngoại anh hiện tại đang ở trong bệnh viện, Phó Kiến Văn sợ có chuyện gì, cho nên số lạ gọi tới cũng không thể bỏ qua.

"Vâng! Anh đi đi ..."

Để một người đàn ông như Phó Kiến Văn ngồi cùng mình ở nơi này xem phim hoạt hình, Tố Tâm đoán chừng Phó Kiến Văn đã nhẫn nại đến cực hạn.

Phó Kiến Văn kéo cửa ra, sau đó đóng lại, xuyên thấu qua cửa kính trong suốt nhìn thẳng Tố Tâm đang say sưa xem phim hoạt hình, đèn trong phòng ngủ đã tắt, gương mặt xinh đẹp thanh tú xinh của Tố Tâm lúc sáng lúc tối hiện lên, khóe môi cô đang nở nụ cười.

Khoé môi Phó Kiến Văn không tự chủ cũng nổi lên nụ cười, anh nhận điện thoại: "Alo ..."

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn, nghiên cứu xem lời nói của anh là thật hay giả, thấy Phó Kiến Văn rất nghiêm túc, cô bật cười.Nhìn dáng vẻ này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung anh, đó chính là "không có tuổi thơ"Nhưng mấy chữ này Tố Tâm không giám nói ra, sợ nói ra Phó Kiến Văn lại hỏi cô tuổi thơ là cái gì ...Trong lòng Tố Tâm tràn đầy ý cười ngọt ngào."Buổi tối có muốn cùng em xem không !" Tố Tâm hỏi Phó Kiến Văn.Phó Kiến Văn hầu như không cần suy nghĩ, ngay lập tức gật đầu đồng ý.Dỗ Đoàn Đoàn ngủ xong, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay dài của Phó Kiến Văn ôm lấy bả vai của Tố Tâm, trong màn hình TV ở phòng ngủ chính là bộ phim Shin cậu bé bút chì mà Tố Tâm yêu thích, Phó Kiến Văn giơ tay ấn ấn mi tâm ...Phó Kiến Văn cho rằng bộ phim mà Tố Tâm yêu thích phải là một bộ phim ngôn tình hay phim truyền hình gì đó, nhưng lại không nghĩ tới lại là phim hoạt hình!Một người năm tuổi đã sớm trưởng thành, chỉ biết đùa nghịch lưu manh như Phó Kiến Văn, đúng là chưa từng được xem loại phim này, bây giờ nghĩ lại, nếu như Đoàn Đoàn mà giống anh ngày xưa, anh nhất định sẽ đánh Đoàn Đoàn đến mức cái mông nở hoa!Nhìn dáng vẻ xem đến say sưa của Tố Tâm, cô đắp một cái chăn mỏng cùng anh, ngồi dựa người vào anh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khúc khích.Phó Kiến Văn bị âm thanh ma tính của Crayon Shinchan hành hạ, còn Tố Tâm thì vẫn cười khúc khích, anh đành nhẫn nhịn tiếp tục xem cùng Tố Tâm.Chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Phó Kiến Văn đỡ đầu của Tố Tâm để lấy cánh tay của mình ra, anh cầm điện thoại di động lên, nói: "Anh đi nhận điện thoại."Bà ngoại anh hiện tại đang ở trong bệnh viện, Phó Kiến Văn sợ có chuyện gì, cho nên số lạ gọi tới cũng không thể bỏ qua."Vâng! Anh đi đi ..."Để một người đàn ông như Phó Kiến Văn ngồi cùng mình ở nơi này xem phim hoạt hình, Tố Tâm đoán chừng Phó Kiến Văn đã nhẫn nại đến cực hạn.Phó Kiến Văn kéo cửa ra, sau đó đóng lại, xuyên thấu qua cửa kính trong suốt nhìn thẳng Tố Tâm đang say sưa xem phim hoạt hình, đèn trong phòng ngủ đã tắt, gương mặt xinh đẹp thanh tú xinh của Tố Tâm lúc sáng lúc tối hiện lên, khóe môi cô đang nở nụ cười.Khoé môi Phó Kiến Văn không tự chủ cũng nổi lên nụ cười, anh nhận điện thoại: "Alo ..."

Chương 487: Buổi tối có muốn xem cùng em không?