Editor: huyetsacthiensu Ngoài cửa một mảnh cảnh xuân. Có nha hoàn chạy vào “Di nương, nhà chính sai người đến mời người qua đó một chuyến.” Cố Hàm Sương đang thưởng thức vòng tay trên tay, nghe thấy lời nha hoàn nói, hai hàng lông mày trênkhuôn mặt lạnh lẽo nhíu lại. “Leng keng” vòng tay bị ném vào hộp trang sức. Nàng đứng dậy phủi phủi làn váy “đi thôi.” không khí trong nhà chính đang giương cung bạt kiếm, nha hoàn, ma ma lập thành trận địa sẵn sàng nghênh địch, ánh mắt nhìn nàng như có thâm thù đại hận. Cố Hàm Sương dường như chưa phát hiện ra, vuốt khăn lụa trong tay, ung dung thong thả đi vào. Làn váy lay động như từng bông hoa đón gió bay ra. Đinh Mẫn nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì vô cùng tức giận. một con hồ ly tinh đi ra từ nơi bẩn thỉu, nếu không phải có lão gia bảo vệ thì mình đã sớm trừng trị nàng ta. Lần này không dễ gì mới tóm được nhược điểm của nàng ta, nhất định phải khiến cho nàng ta đẹp mặt. Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta (Đinh Mẫn) lóe lên một tia hưng phấn dị…
Chương 35: Xuất hiện
Vợ Tôi Là Quý Nữ Cổ ĐạiTác giả: Công Ngọc Hạc MinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: huyetsacthiensu Ngoài cửa một mảnh cảnh xuân. Có nha hoàn chạy vào “Di nương, nhà chính sai người đến mời người qua đó một chuyến.” Cố Hàm Sương đang thưởng thức vòng tay trên tay, nghe thấy lời nha hoàn nói, hai hàng lông mày trênkhuôn mặt lạnh lẽo nhíu lại. “Leng keng” vòng tay bị ném vào hộp trang sức. Nàng đứng dậy phủi phủi làn váy “đi thôi.” không khí trong nhà chính đang giương cung bạt kiếm, nha hoàn, ma ma lập thành trận địa sẵn sàng nghênh địch, ánh mắt nhìn nàng như có thâm thù đại hận. Cố Hàm Sương dường như chưa phát hiện ra, vuốt khăn lụa trong tay, ung dung thong thả đi vào. Làn váy lay động như từng bông hoa đón gió bay ra. Đinh Mẫn nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì vô cùng tức giận. một con hồ ly tinh đi ra từ nơi bẩn thỉu, nếu không phải có lão gia bảo vệ thì mình đã sớm trừng trị nàng ta. Lần này không dễ gì mới tóm được nhược điểm của nàng ta, nhất định phải khiến cho nàng ta đẹp mặt. Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta (Đinh Mẫn) lóe lên một tia hưng phấn dị… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhật ký đột nhiên bốc cháy, Cố Hàm Sương vội vàng buông tay, nhìn quyển nhật ký còn chưa rơi xuống đất đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại cô trong căn phòng trống vắng.“Em ở trong này làm gì vậy? đi lên đây cũng không nói với anh một tiếng, anh tìm khắp nơi cũng không thấy em.” Giọng nói quen thuộc đánh thức Cố Hàm Sương đang trầm tư, cô ngước mắt, nhìn đồng hồ treo trên giường, kim phút đã đi được nửa vòng.“Hóa ra đã lâu như vậy rồi.” cô thì thầm.Lục Văn Tinh kéo tay cô, nhíu mày “Sao tay em lại lạnh như vậy? Căn phòng này của em đã lâu không có người ở, không có nhân khí. không mặc nhiều quần áo thì không cần một mình chạy lên đây làm gì.” Vừa nói vừa cầm tay cô nhét vào túi áo hắn.“Văn Tinh.” Cố Hàm Sương gọi hắn lại, khi hắn nhìn sang thì hắng giọng mở miệng “anh… có ý kiến gì với văn vật không?”“Văn vật?” Lục Văn t*nh h**n toàn không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề kỳ quái này “Đẹp? Đáng tiền? Còn có thể có ý kiến gì sao?”Loại đồ này, người biết nhìn thì biết được giá trị nhưng trong mắt học tra Lục Văn Tinh thì đó chính là vài cái chai chai lọ lọ, xem náo nhiệt, ước lượng được chút giá cả, nhiều hơn nữa thì không có.Cố Hàm Sương nhìn vẻ mặt của hắn, kéo kéo khóe miệng “Em mơ một giấc mơ…”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhật ký đột nhiên bốc cháy, Cố Hàm Sương vội vàng buông tay, nhìn quyển nhật ký còn chưa rơi xuống đất đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại cô trong căn phòng trống vắng.
“Em ở trong này làm gì vậy? đi lên đây cũng không nói với anh một tiếng, anh tìm khắp nơi cũng không thấy em.” Giọng nói quen thuộc đánh thức Cố Hàm Sương đang trầm tư, cô ngước mắt, nhìn đồng hồ treo trên giường, kim phút đã đi được nửa vòng.
“Hóa ra đã lâu như vậy rồi.” cô thì thầm.
Lục Văn Tinh kéo tay cô, nhíu mày “Sao tay em lại lạnh như vậy? Căn phòng này của em đã lâu không có người ở, không có nhân khí. không mặc nhiều quần áo thì không cần một mình chạy lên đây làm gì.” Vừa nói vừa cầm tay cô nhét vào túi áo hắn.
“Văn Tinh.” Cố Hàm Sương gọi hắn lại, khi hắn nhìn sang thì hắng giọng mở miệng “anh… có ý kiến gì với văn vật không?”
“Văn vật?” Lục Văn t*nh h**n toàn không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề kỳ quái này “Đẹp? Đáng tiền? Còn có thể có ý kiến gì sao?”
Loại đồ này, người biết nhìn thì biết được giá trị nhưng trong mắt học tra Lục Văn Tinh thì đó chính là vài cái chai chai lọ lọ, xem náo nhiệt, ước lượng được chút giá cả, nhiều hơn nữa thì không có.
Cố Hàm Sương nhìn vẻ mặt của hắn, kéo kéo khóe miệng “Em mơ một giấc mơ…”
Vợ Tôi Là Quý Nữ Cổ ĐạiTác giả: Công Ngọc Hạc MinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: huyetsacthiensu Ngoài cửa một mảnh cảnh xuân. Có nha hoàn chạy vào “Di nương, nhà chính sai người đến mời người qua đó một chuyến.” Cố Hàm Sương đang thưởng thức vòng tay trên tay, nghe thấy lời nha hoàn nói, hai hàng lông mày trênkhuôn mặt lạnh lẽo nhíu lại. “Leng keng” vòng tay bị ném vào hộp trang sức. Nàng đứng dậy phủi phủi làn váy “đi thôi.” không khí trong nhà chính đang giương cung bạt kiếm, nha hoàn, ma ma lập thành trận địa sẵn sàng nghênh địch, ánh mắt nhìn nàng như có thâm thù đại hận. Cố Hàm Sương dường như chưa phát hiện ra, vuốt khăn lụa trong tay, ung dung thong thả đi vào. Làn váy lay động như từng bông hoa đón gió bay ra. Đinh Mẫn nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì vô cùng tức giận. một con hồ ly tinh đi ra từ nơi bẩn thỉu, nếu không phải có lão gia bảo vệ thì mình đã sớm trừng trị nàng ta. Lần này không dễ gì mới tóm được nhược điểm của nàng ta, nhất định phải khiến cho nàng ta đẹp mặt. Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta (Đinh Mẫn) lóe lên một tia hưng phấn dị… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhật ký đột nhiên bốc cháy, Cố Hàm Sương vội vàng buông tay, nhìn quyển nhật ký còn chưa rơi xuống đất đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại cô trong căn phòng trống vắng.“Em ở trong này làm gì vậy? đi lên đây cũng không nói với anh một tiếng, anh tìm khắp nơi cũng không thấy em.” Giọng nói quen thuộc đánh thức Cố Hàm Sương đang trầm tư, cô ngước mắt, nhìn đồng hồ treo trên giường, kim phút đã đi được nửa vòng.“Hóa ra đã lâu như vậy rồi.” cô thì thầm.Lục Văn Tinh kéo tay cô, nhíu mày “Sao tay em lại lạnh như vậy? Căn phòng này của em đã lâu không có người ở, không có nhân khí. không mặc nhiều quần áo thì không cần một mình chạy lên đây làm gì.” Vừa nói vừa cầm tay cô nhét vào túi áo hắn.“Văn Tinh.” Cố Hàm Sương gọi hắn lại, khi hắn nhìn sang thì hắng giọng mở miệng “anh… có ý kiến gì với văn vật không?”“Văn vật?” Lục Văn t*nh h**n toàn không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề kỳ quái này “Đẹp? Đáng tiền? Còn có thể có ý kiến gì sao?”Loại đồ này, người biết nhìn thì biết được giá trị nhưng trong mắt học tra Lục Văn Tinh thì đó chính là vài cái chai chai lọ lọ, xem náo nhiệt, ước lượng được chút giá cả, nhiều hơn nữa thì không có.Cố Hàm Sương nhìn vẻ mặt của hắn, kéo kéo khóe miệng “Em mơ một giấc mơ…”