Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 593: Có thể đi cùng không?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Thiên Tứ ngẩng đầu, thấy đối diện Tố Tâm có bày một đôi đũa cùng một bát cơm, một bát canh và một bát súp, còn trước mặt Tố Tâm lại không có canh. Súp được bỏ ra một lúc, vào lúc này nhiệt độ đã vừa ăn, Phó Thiên Tứ ngồi xuống đối diện Tố Tâm, liếc nhìn cơm trong bát của cô đều rất ít... "Cô không ăn canh!" Phó Thiên Tứ nhỏ giọng hỏi. "Khống chế cân nặng, buổi tối ăn nước canh rất dễ bị mập..." Tố Tâm giải thích một câu. Mặc dù Tố Tâm không phải minh tinh, nhưng rốt cuộc vẫn là phải xuất hiện trước mặt công chúng, quá béo xác thực không dễ nhìn. Tâm tình của Phó Thiên Tứ đột nhiên tốt hẳn lên, cậu ta gật gật đầu, bưng bát súp lên uống sùng sục sùng sục xong, không phải rất bỏng mà nhiệt độ rất vừa vặn, vừa vặn như chính tâm tình hiện tại của cậu ta. "Ngày mai em tới phim trường, để chú Hồ đưa em đi..." Phó Kiến Văn uống một hớp súp sau đó nói với Tố Tâm. Đại khái là bởi vì Phó Thiên Tứ ở nơi này, cho nên Phó Kiến Văn nói chuyện với Tố Tâm cũng chỉ có thể tiết chế lại. "Ngày mai để chú Hồ đưa em tới đài truyền hình là được rồi, chị Phương nói buổi chiều sẽ đến đài truyền hình đón em..." Nguyên bản Phương Ngôn hỏi nhà của Tố Tâm ở nơi nào để tới đón Tố Tâm, nhưng tạm thời Tố Tâm không muốn để cho người khác biết mình và Phó Kiến Văn đã kết hôn, cho nên liền nói gặp nhau ở trước cổng đài truyền hình là được rồi. Ngày mai Phó Thiên Tứ cũng phải đến đài truyền hình, cậu ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "ngày mai tôi cũng phải đến đài truyền hình một chuyến, có thể cho tôi đi cùng không!" Tố Tâm đang muốn gật đầu, liền nghe Phó Kiến Văn hỏi: "Cũng đã náo thành bộ dạng này, cậu còn muốn đi!" Trong giọng nói của Phó Kiến Văn không có chất vấn, cũng không có ý tứ khinh miệt, cũng chỉ là nhàn nhạt hỏi, phảng phất chỉ là hỏi một chuyện không thể bình thường hơn. Phó Thiên Tứ nắm cái muôi trong tay, nghe không ra giọng điệu của Phó Kiến Văn, cũng không biết có phải Phó Kiến Văn muốn ngăn cản cậu ta hay không, cậu ta trầm mặc một lát mới nói: "Em không muốn làm một Phó Thiên Tứ mặc cho người khác định đoạt, em cũng có ta mơ ước của mình, em cùng mẹ em cũng đã thỏa thuận xong, nếu như lần này em không có được quán quân thì về sau em sẽ không được động vào những thứ đồ này nữa! Bất kể như thế nào, em nghĩ em nên vì mơ ước của mình mà nỗ lực một lần, không phải chỉ làm một Phó Thiên Tứ cho người khác kỳ vọng!" Trước đó mẹ của Phó Thiên Tứ cũng không nghĩ tới Phó Thiên Tứ nhận được lời khen ngợi không ngớt của giám khảo, ở trong mắt mẹ của Phó Thiên Tứ, thời kỳ trưởng thành của mỗi đứa trẻ sẽ đều có giấc mộng minh tinh, thích tất cả mọi người quan tâm đến mình, muốn vạn người chiêm ngưỡng mình.
Phó Thiên Tứ ngẩng đầu, thấy đối diện Tố Tâm có bày một đôi đũa cùng một bát cơm, một bát canh và một bát súp, còn trước mặt Tố Tâm lại không có canh.
Súp được bỏ ra một lúc, vào lúc này nhiệt độ đã vừa ăn, Phó Thiên Tứ ngồi xuống đối diện Tố Tâm, liếc nhìn cơm trong bát của cô đều rất ít...
"Cô không ăn canh!" Phó Thiên Tứ nhỏ giọng hỏi.
"Khống chế cân nặng, buổi tối ăn nước canh rất dễ bị mập..." Tố Tâm giải thích một câu.
Mặc dù Tố Tâm không phải minh tinh, nhưng rốt cuộc vẫn là phải xuất hiện trước mặt công chúng, quá béo xác thực không dễ nhìn.
Tâm tình của Phó Thiên Tứ đột nhiên tốt hẳn lên, cậu ta gật gật đầu, bưng bát súp lên uống sùng sục sùng sục xong, không phải rất bỏng mà nhiệt độ rất vừa vặn, vừa vặn như chính tâm tình hiện tại của cậu ta.
"Ngày mai em tới phim trường, để chú Hồ đưa em đi..." Phó Kiến Văn uống một hớp súp sau đó nói với Tố Tâm.
Đại khái là bởi vì Phó Thiên Tứ ở nơi này, cho nên Phó Kiến Văn nói chuyện với Tố Tâm cũng chỉ có thể tiết chế lại.
"Ngày mai để chú Hồ đưa em tới đài truyền hình là được rồi, chị Phương nói buổi chiều sẽ đến đài truyền hình đón em..."
Nguyên bản Phương Ngôn hỏi nhà của Tố Tâm ở nơi nào để tới đón Tố Tâm, nhưng tạm thời Tố Tâm không muốn để cho người khác biết mình và Phó Kiến Văn đã kết hôn, cho nên liền nói gặp nhau ở trước cổng đài truyền hình là được rồi.
Ngày mai Phó Thiên Tứ cũng phải đến đài truyền hình, cậu ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "ngày mai tôi cũng phải đến đài truyền hình một chuyến, có thể cho tôi đi cùng không!"
Tố Tâm đang muốn gật đầu, liền nghe Phó Kiến Văn hỏi: "Cũng đã náo thành bộ dạng này, cậu còn muốn đi!"
Trong giọng nói của Phó Kiến Văn không có chất vấn, cũng không có ý tứ khinh miệt, cũng chỉ là nhàn nhạt hỏi, phảng phất chỉ là hỏi một chuyện không thể bình thường hơn.
Phó Thiên Tứ nắm cái muôi trong tay, nghe không ra giọng điệu của Phó Kiến Văn, cũng không biết có phải Phó Kiến Văn muốn ngăn cản cậu ta hay không, cậu ta trầm mặc một lát mới nói: "Em không muốn làm một Phó Thiên Tứ mặc cho người khác định đoạt, em cũng có ta mơ ước của mình, em cùng mẹ em cũng đã thỏa thuận xong, nếu như lần này em không có được quán quân thì về sau em sẽ không được động vào những thứ đồ này nữa! Bất kể như thế nào, em nghĩ em nên vì mơ ước của mình mà nỗ lực một lần, không phải chỉ làm một Phó Thiên Tứ cho người khác kỳ vọng!"
Trước đó mẹ của Phó Thiên Tứ cũng không nghĩ tới Phó Thiên Tứ nhận được lời khen ngợi không ngớt của giám khảo, ở trong mắt mẹ của Phó Thiên Tứ, thời kỳ trưởng thành của mỗi đứa trẻ sẽ đều có giấc mộng minh tinh, thích tất cả mọi người quan tâm đến mình, muốn vạn người chiêm ngưỡng mình.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Thiên Tứ ngẩng đầu, thấy đối diện Tố Tâm có bày một đôi đũa cùng một bát cơm, một bát canh và một bát súp, còn trước mặt Tố Tâm lại không có canh. Súp được bỏ ra một lúc, vào lúc này nhiệt độ đã vừa ăn, Phó Thiên Tứ ngồi xuống đối diện Tố Tâm, liếc nhìn cơm trong bát của cô đều rất ít... "Cô không ăn canh!" Phó Thiên Tứ nhỏ giọng hỏi. "Khống chế cân nặng, buổi tối ăn nước canh rất dễ bị mập..." Tố Tâm giải thích một câu. Mặc dù Tố Tâm không phải minh tinh, nhưng rốt cuộc vẫn là phải xuất hiện trước mặt công chúng, quá béo xác thực không dễ nhìn. Tâm tình của Phó Thiên Tứ đột nhiên tốt hẳn lên, cậu ta gật gật đầu, bưng bát súp lên uống sùng sục sùng sục xong, không phải rất bỏng mà nhiệt độ rất vừa vặn, vừa vặn như chính tâm tình hiện tại của cậu ta. "Ngày mai em tới phim trường, để chú Hồ đưa em đi..." Phó Kiến Văn uống một hớp súp sau đó nói với Tố Tâm. Đại khái là bởi vì Phó Thiên Tứ ở nơi này, cho nên Phó Kiến Văn nói chuyện với Tố Tâm cũng chỉ có thể tiết chế lại. "Ngày mai để chú Hồ đưa em tới đài truyền hình là được rồi, chị Phương nói buổi chiều sẽ đến đài truyền hình đón em..." Nguyên bản Phương Ngôn hỏi nhà của Tố Tâm ở nơi nào để tới đón Tố Tâm, nhưng tạm thời Tố Tâm không muốn để cho người khác biết mình và Phó Kiến Văn đã kết hôn, cho nên liền nói gặp nhau ở trước cổng đài truyền hình là được rồi. Ngày mai Phó Thiên Tứ cũng phải đến đài truyền hình, cậu ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "ngày mai tôi cũng phải đến đài truyền hình một chuyến, có thể cho tôi đi cùng không!" Tố Tâm đang muốn gật đầu, liền nghe Phó Kiến Văn hỏi: "Cũng đã náo thành bộ dạng này, cậu còn muốn đi!" Trong giọng nói của Phó Kiến Văn không có chất vấn, cũng không có ý tứ khinh miệt, cũng chỉ là nhàn nhạt hỏi, phảng phất chỉ là hỏi một chuyện không thể bình thường hơn. Phó Thiên Tứ nắm cái muôi trong tay, nghe không ra giọng điệu của Phó Kiến Văn, cũng không biết có phải Phó Kiến Văn muốn ngăn cản cậu ta hay không, cậu ta trầm mặc một lát mới nói: "Em không muốn làm một Phó Thiên Tứ mặc cho người khác định đoạt, em cũng có ta mơ ước của mình, em cùng mẹ em cũng đã thỏa thuận xong, nếu như lần này em không có được quán quân thì về sau em sẽ không được động vào những thứ đồ này nữa! Bất kể như thế nào, em nghĩ em nên vì mơ ước của mình mà nỗ lực một lần, không phải chỉ làm một Phó Thiên Tứ cho người khác kỳ vọng!" Trước đó mẹ của Phó Thiên Tứ cũng không nghĩ tới Phó Thiên Tứ nhận được lời khen ngợi không ngớt của giám khảo, ở trong mắt mẹ của Phó Thiên Tứ, thời kỳ trưởng thành của mỗi đứa trẻ sẽ đều có giấc mộng minh tinh, thích tất cả mọi người quan tâm đến mình, muốn vạn người chiêm ngưỡng mình.