Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 601: Cho nợ!

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn ngẩng đầu lên khỏi phần gáy của Tố Tâm, con mắt thâm thúy ngẩng lên nhìn cô. Trái tim Tố Tâm nhảy lên rầm rầm: "Hôm nay tạm thời cho em nợ được không! Lần trước quay phim em đã NG cả ngày! Rõ ràng chưa bao giờ mất mặt như vậy nữa!" Môi mỏng của Phó Kiến Văn mím lại, mới vừa tiếp nhận hôn... cánh môi cùng tiếng nói của anh như trở nên có sức mạnh mê hoặc người. "Mỗi một lần em đều không nhịn được k** r*n, hôm nay còn Phó Thiên Tứ đi theo anh về đây, em sợ cách âm có vấn đề! Sợ đứa trẻ nghe được nhiều không tốt!" Tố Tâm cắn cắn môi, ôn nhu nói: "Ngày mai có được hay không!" Phó Kiến Văn không chút biến sắc. Hai tay Tố Tâm từ lồng ngực trơn trượt của Phó Kiến Văn hướng về phần gáy, cánh tay mảnh khảnh cuốn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của Phó Kiến Văn, giống như là yêu tinh mê hoặc người vậy: "Có được hay không vậy!" Ngày mai Tố Tâm phải đến phim trường, Phó Kiến Văn biết... Phó Kiến Văn thở dài một hơi, anh cúi xuống hôn cái miệng nhỏ của cô tựa như trừng phạt, một tay giữ ở cái ót của cô, một tay bóp lấy eo thon, sau đó đem cô đè ngã xuống giường lớn mềm mại, hôn mãnh liệt hơn... Nhưng càng hôn lại càng không dễ chịu hơn mà ngược lại còn khó chịu tới mức hận không thể đem Tố Tâm đè ra, mãnh liệt đâm vào, càng hôn, Phó Kiến Văn càng cảm thấy bị dằn vặt! ... Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ điểm 5 giờ 50 phút, bởi vì hôm nay Tố Tâm phải đến phim trường cho nên hồi hộp không ngủ được, cho nên dậy sớm đánh răng rửa mặt, dưỡng qua làn da rồi đi ra ngoài, hôm nay phải đến phim trường, sau khi đến còn phải hoá trang, vào lúc này trang điểm đến sẽ khó tránh khỏi phiền phức, cho nên cô không trang điểm, chỉ đánh một lớp son nhẹ. Ngày hôm qua Phó Thiên Tứ bị Phó Thanh Tuyền đánh cho một trận, lại bức Phó Thanh Tuyền tức đến cao huyết áp phải đi bệnh viện, một buổi tối cũng ngủ không ngon, mãi đến hai giờ sáng thư ký Tống gửi tin nhắn tới, nói là Phó Thanh Tuyền đã không có chuyện gì, Phó Thiên Tứ mới thở phào nhẹ nhõm đi ngủ, cho nên sáng sớm không thể tỉnh lại. Tố Tâm biết tiết mục của Phó Thiên Tứ mười giờ mới bắt đầu thu, Tố Tâm phải đi sớm, cho nên lúc xuống ăn sáng Tố Tâm nhờ dì Lý tám rưỡi gọi Phó Thiên Tứ dậy. *Chúc mọi người ngủ ngon, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé * 

Phó Kiến Văn ngẩng đầu lên khỏi phần gáy của Tố Tâm, con mắt thâm thúy ngẩng lên nhìn cô. 

Trái tim Tố Tâm nhảy lên rầm rầm: "Hôm nay tạm thời cho em nợ được không! Lần trước quay phim em đã NG cả ngày! Rõ ràng chưa bao giờ mất mặt như vậy nữa!" 

Môi mỏng của Phó Kiến Văn mím lại, mới vừa tiếp nhận hôn... cánh môi cùng tiếng nói của anh như trở nên có sức mạnh mê hoặc người. 

"Mỗi một lần em đều không nhịn được k** r*n, hôm nay còn Phó Thiên Tứ đi theo anh về đây, em sợ cách âm có vấn đề! Sợ đứa trẻ nghe được nhiều không tốt!" Tố Tâm cắn cắn môi, ôn nhu nói: "Ngày mai có được hay không!" 

Phó Kiến Văn không chút biến sắc. 

Hai tay Tố Tâm từ lồng ngực trơn trượt của Phó Kiến Văn hướng về phần gáy, cánh tay mảnh khảnh cuốn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của Phó Kiến Văn, giống như là yêu tinh mê hoặc người vậy: "Có được hay không vậy!" 

Ngày mai Tố Tâm phải đến phim trường, Phó Kiến Văn biết... 

Phó Kiến Văn thở dài một hơi, anh cúi xuống hôn cái miệng nhỏ của cô tựa như trừng phạt, một tay giữ ở cái ót của cô, một tay bóp lấy eo thon, sau đó đem cô đè ngã xuống giường lớn mềm mại, hôn mãnh liệt hơn... 

Nhưng càng hôn lại càng không dễ chịu hơn mà ngược lại còn khó chịu tới mức hận không thể đem Tố Tâm đè ra, mãnh liệt đâm vào, càng hôn, Phó Kiến Văn càng cảm thấy bị dằn vặt! 

... 

Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ điểm 5 giờ 50 phút, bởi vì hôm nay Tố Tâm phải đến phim trường cho nên hồi hộp không ngủ được, cho nên dậy sớm đánh răng rửa mặt, dưỡng qua làn da rồi đi ra ngoài, hôm nay phải đến phim trường, sau khi đến còn phải hoá trang, vào lúc này trang điểm đến sẽ khó tránh khỏi phiền phức, cho nên cô không trang điểm, chỉ đánh một lớp son nhẹ. 

Ngày hôm qua Phó Thiên Tứ bị Phó Thanh Tuyền đánh cho một trận, lại bức Phó Thanh Tuyền tức đến cao huyết áp phải đi bệnh viện, một buổi tối cũng ngủ không ngon, mãi đến hai giờ sáng thư ký Tống gửi tin nhắn tới, nói là Phó Thanh Tuyền đã không có chuyện gì, Phó Thiên Tứ mới thở phào nhẹ nhõm đi ngủ, cho nên sáng sớm không thể tỉnh lại. 

Tố Tâm biết tiết mục của Phó Thiên Tứ mười giờ mới bắt đầu thu, Tố Tâm phải đi sớm, cho nên lúc xuống ăn sáng Tố Tâm nhờ dì Lý tám rưỡi gọi Phó Thiên Tứ dậy. 

*Chúc mọi người ngủ ngon, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé * 

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phó Kiến Văn ngẩng đầu lên khỏi phần gáy của Tố Tâm, con mắt thâm thúy ngẩng lên nhìn cô. Trái tim Tố Tâm nhảy lên rầm rầm: "Hôm nay tạm thời cho em nợ được không! Lần trước quay phim em đã NG cả ngày! Rõ ràng chưa bao giờ mất mặt như vậy nữa!" Môi mỏng của Phó Kiến Văn mím lại, mới vừa tiếp nhận hôn... cánh môi cùng tiếng nói của anh như trở nên có sức mạnh mê hoặc người. "Mỗi một lần em đều không nhịn được k** r*n, hôm nay còn Phó Thiên Tứ đi theo anh về đây, em sợ cách âm có vấn đề! Sợ đứa trẻ nghe được nhiều không tốt!" Tố Tâm cắn cắn môi, ôn nhu nói: "Ngày mai có được hay không!" Phó Kiến Văn không chút biến sắc. Hai tay Tố Tâm từ lồng ngực trơn trượt của Phó Kiến Văn hướng về phần gáy, cánh tay mảnh khảnh cuốn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của Phó Kiến Văn, giống như là yêu tinh mê hoặc người vậy: "Có được hay không vậy!" Ngày mai Tố Tâm phải đến phim trường, Phó Kiến Văn biết... Phó Kiến Văn thở dài một hơi, anh cúi xuống hôn cái miệng nhỏ của cô tựa như trừng phạt, một tay giữ ở cái ót của cô, một tay bóp lấy eo thon, sau đó đem cô đè ngã xuống giường lớn mềm mại, hôn mãnh liệt hơn... Nhưng càng hôn lại càng không dễ chịu hơn mà ngược lại còn khó chịu tới mức hận không thể đem Tố Tâm đè ra, mãnh liệt đâm vào, càng hôn, Phó Kiến Văn càng cảm thấy bị dằn vặt! ... Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ điểm 5 giờ 50 phút, bởi vì hôm nay Tố Tâm phải đến phim trường cho nên hồi hộp không ngủ được, cho nên dậy sớm đánh răng rửa mặt, dưỡng qua làn da rồi đi ra ngoài, hôm nay phải đến phim trường, sau khi đến còn phải hoá trang, vào lúc này trang điểm đến sẽ khó tránh khỏi phiền phức, cho nên cô không trang điểm, chỉ đánh một lớp son nhẹ. Ngày hôm qua Phó Thiên Tứ bị Phó Thanh Tuyền đánh cho một trận, lại bức Phó Thanh Tuyền tức đến cao huyết áp phải đi bệnh viện, một buổi tối cũng ngủ không ngon, mãi đến hai giờ sáng thư ký Tống gửi tin nhắn tới, nói là Phó Thanh Tuyền đã không có chuyện gì, Phó Thiên Tứ mới thở phào nhẹ nhõm đi ngủ, cho nên sáng sớm không thể tỉnh lại. Tố Tâm biết tiết mục của Phó Thiên Tứ mười giờ mới bắt đầu thu, Tố Tâm phải đi sớm, cho nên lúc xuống ăn sáng Tố Tâm nhờ dì Lý tám rưỡi gọi Phó Thiên Tứ dậy. *Chúc mọi người ngủ ngon, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé * 

Chương 601: Cho nợ!