Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 607: Liệu có chán ghét!

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trên đường đi tới đài truyền hình, Phó Thiên Tứ đã biết chính mình đăng Weibo đã dẫn tới mầm họa, người của tổ chương trình gọi điện thoại cho Phó Thiên Tứ, dù sao cũng liên lụy đến người dẫn chương trình của đài truyền hình, cho nên người của đài truyền hình khó tránh khỏi tự bênh, bảo Phó Thiên Tứ không nên xoá tin tức ở trên weibo kia đi, hiện tại nếu như xoá đi liền càng tô đen hình tượng hơn.Tổ chương trình cử người đến đón Phó Thiên Tứ rồi dẫn Phó Thiên Tứ đi theo cửa phụ vào, để miễn bị đám phóng viên chặn ở cửa tóm gọn!Lại không yên lòng căn dặn Phó Thiên Tứ, nếu thật sự bị phóng viên tóm lại, cái gì cũng không cần nói, hãy nói là chỉ hiểu lầm sau đó sẽ giải thích sau, tuyệt đối không nên kích động.Phó Thiên Tứ cúp điện thoại, trái tim nhảy lên rầm rầm, nghĩ thầm liệu có phải mình lại gây rắc rối cho Tố Tâm rồi không.Phó Thiên Tứ mở weibo ra, nhìn thấy cmt càng ngày càng nhiều, nhìn thấy mọi người chửi rủa, trêu chọc Tố Tâm, trong lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.Lúc đó cậu ta đăng hình ảnh này lên Weibo, đúng là xúc động rồi...Liệu Tố Tâm có vì chuyện này mà chán ghét cậu ta hay không!Còn có Phó Kiến Văn, liệu cũng có vì chuyện này mà chán ghét cậu ta không?Phó Thiên Tứ chột dạ, sớm biết như này đã không đăng cái này lên Weibo rồi, ai biết sẽ gây ra phong ba lớn như vậy!Trong lòng Phó Thiên Tứ tràn đầy buồn bực không có chỗ nào dễ chịu, cậu ta không nhịn được mắng một câu: "Cmn..."Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Phó Thiên Tứ đang ngồi ở hàng ghế sau, trên mặt Phó Thiên Tứ còn có vết thương, ông ta mơ hồ nhận ra đây là tên tiểu tử mà ngày hôm qua con gái ông xem TV thích đến nỗi kêu gào ầm ĩ, gọi là cái gì Lô!"Tiểu tử, có phải cậu đã từng tham gia một chương trình ca nhạc...""Không phải!" Phó Thiên Tứ tâm tình không tốt cho nên giọng điệu nói chuyện cũng không tốt lắm, "Lái xe của ông đi! nói nhiều thật!"Tài xế lái xe taxi tính khí cũng dễ chịu, biết con trai mới lớn đều ngỗ nghịch như vậy cho nên cũng không tính toán với Phó Thiên Tứ, cho nên mím môi không nói lời nào rồi lái xe của mình, chỉ là âm thầm ghi nhớ để về nhắc nhở con gái tuyệt đối không nên thần tượng một người như vậy, bởi vì sẽ làm hư con gái ông.Phó Thiên Tứ đã quen la lối om sòm với người lớn, hoàn toàn không nghĩ tới nếu như tính khí của người tài xế này không tốt, sợ là đã sớm đem cậu ta đuổi xuống xe.Đã đến cổng đài truyền hình, Phó Thiên Tứ giật nguyên một tờ tiền giá trị lớn đưa cho tài xế, thập phần đại khí nói một câu: "Không cần thối lại!"Mới vừa đẩy cửa xuống xe, Phó Thiên Tứ chỉ thấy Tố Tâm theo khẩu trang cùng mũ bưng hai ly cà phê, từ quán cà phê ở cổng phụ đi ra...Phó Thiên Tứ nhớ tới chuyện ở trên Weibo, trong lòng bất an muốn băng qua đường nói là cậu ta không phải cố ý, còn chưa kịp nhấc chân đi đã bị nhân viên tổ chương trình nắm điện thoại di động chạy tới chỗ cậu ta."Đi đi đi... Mau cùng tôi đi vào, không lúc nữa bị phóng viên tóm lại là phiền phức!" Nhân viên kia lôi kéo tay của Phó Thiên Tứ, nhìn thấy trên mặt Phó Thiên Tứ có vết thương mà có chút giật mình, "mặt mũi cậu như này là thế nào!"

Trên đường đi tới đài truyền hình, Phó Thiên Tứ đã biết chính mình đăng Weibo đã dẫn tới mầm họa, người của tổ chương trình gọi điện thoại cho Phó Thiên Tứ, dù sao cũng liên lụy đến người dẫn chương trình của đài truyền hình, cho nên người của đài truyền hình khó tránh khỏi tự bênh, bảo Phó Thiên Tứ không nên xoá tin tức ở trên weibo kia đi, hiện tại nếu như xoá đi liền càng tô đen hình tượng hơn.

Tổ chương trình cử người đến đón Phó Thiên Tứ rồi dẫn Phó Thiên Tứ đi theo cửa phụ vào, để miễn bị đám phóng viên chặn ở cửa tóm gọn!

Lại không yên lòng căn dặn Phó Thiên Tứ, nếu thật sự bị phóng viên tóm lại, cái gì cũng không cần nói, hãy nói là chỉ hiểu lầm sau đó sẽ giải thích sau, tuyệt đối không nên kích động.

Phó Thiên Tứ cúp điện thoại, trái tim nhảy lên rầm rầm, nghĩ thầm liệu có phải mình lại gây rắc rối cho Tố Tâm rồi không.

Phó Thiên Tứ mở weibo ra, nhìn thấy cmt càng ngày càng nhiều, nhìn thấy mọi người chửi rủa, trêu chọc Tố Tâm, trong lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.

Lúc đó cậu ta đăng hình ảnh này lên Weibo, đúng là xúc động rồi...

Liệu Tố Tâm có vì chuyện này mà chán ghét cậu ta hay không!

Còn có Phó Kiến Văn, liệu cũng có vì chuyện này mà chán ghét cậu ta không?

Phó Thiên Tứ chột dạ, sớm biết như này đã không đăng cái này lên Weibo rồi, ai biết sẽ gây ra phong ba lớn như vậy!

Trong lòng Phó Thiên Tứ tràn đầy buồn bực không có chỗ nào dễ chịu, cậu ta không nhịn được mắng một câu: "Cmn..."

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Phó Thiên Tứ đang ngồi ở hàng ghế sau, trên mặt Phó Thiên Tứ còn có vết thương, ông ta mơ hồ nhận ra đây là tên tiểu tử mà ngày hôm qua con gái ông xem TV thích đến nỗi kêu gào ầm ĩ, gọi là cái gì Lô!

"Tiểu tử, có phải cậu đã từng tham gia một chương trình ca nhạc..."

"Không phải!" Phó Thiên Tứ tâm tình không tốt cho nên giọng điệu nói chuyện cũng không tốt lắm, "Lái xe của ông đi! nói nhiều thật!"

Tài xế lái xe taxi tính khí cũng dễ chịu, biết con trai mới lớn đều ngỗ nghịch như vậy cho nên cũng không tính toán với Phó Thiên Tứ, cho nên mím môi không nói lời nào rồi lái xe của mình, chỉ là âm thầm ghi nhớ để về nhắc nhở con gái tuyệt đối không nên thần tượng một người như vậy, bởi vì sẽ làm hư con gái ông.

Phó Thiên Tứ đã quen la lối om sòm với người lớn, hoàn toàn không nghĩ tới nếu như tính khí của người tài xế này không tốt, sợ là đã sớm đem cậu ta đuổi xuống xe.

Đã đến cổng đài truyền hình, Phó Thiên Tứ giật nguyên một tờ tiền giá trị lớn đưa cho tài xế, thập phần đại khí nói một câu: "Không cần thối lại!"

Mới vừa đẩy cửa xuống xe, Phó Thiên Tứ chỉ thấy Tố Tâm theo khẩu trang cùng mũ bưng hai ly cà phê, từ quán cà phê ở cổng phụ đi ra...

Phó Thiên Tứ nhớ tới chuyện ở trên Weibo, trong lòng bất an muốn băng qua đường nói là cậu ta không phải cố ý, còn chưa kịp nhấc chân đi đã bị nhân viên tổ chương trình nắm điện thoại di động chạy tới chỗ cậu ta.

"Đi đi đi... Mau cùng tôi đi vào, không lúc nữa bị phóng viên tóm lại là phiền phức!" Nhân viên kia lôi kéo tay của Phó Thiên Tứ, nhìn thấy trên mặt Phó Thiên Tứ có vết thương mà có chút giật mình, "mặt mũi cậu như này là thế nào!"

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Trên đường đi tới đài truyền hình, Phó Thiên Tứ đã biết chính mình đăng Weibo đã dẫn tới mầm họa, người của tổ chương trình gọi điện thoại cho Phó Thiên Tứ, dù sao cũng liên lụy đến người dẫn chương trình của đài truyền hình, cho nên người của đài truyền hình khó tránh khỏi tự bênh, bảo Phó Thiên Tứ không nên xoá tin tức ở trên weibo kia đi, hiện tại nếu như xoá đi liền càng tô đen hình tượng hơn.Tổ chương trình cử người đến đón Phó Thiên Tứ rồi dẫn Phó Thiên Tứ đi theo cửa phụ vào, để miễn bị đám phóng viên chặn ở cửa tóm gọn!Lại không yên lòng căn dặn Phó Thiên Tứ, nếu thật sự bị phóng viên tóm lại, cái gì cũng không cần nói, hãy nói là chỉ hiểu lầm sau đó sẽ giải thích sau, tuyệt đối không nên kích động.Phó Thiên Tứ cúp điện thoại, trái tim nhảy lên rầm rầm, nghĩ thầm liệu có phải mình lại gây rắc rối cho Tố Tâm rồi không.Phó Thiên Tứ mở weibo ra, nhìn thấy cmt càng ngày càng nhiều, nhìn thấy mọi người chửi rủa, trêu chọc Tố Tâm, trong lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.Lúc đó cậu ta đăng hình ảnh này lên Weibo, đúng là xúc động rồi...Liệu Tố Tâm có vì chuyện này mà chán ghét cậu ta hay không!Còn có Phó Kiến Văn, liệu cũng có vì chuyện này mà chán ghét cậu ta không?Phó Thiên Tứ chột dạ, sớm biết như này đã không đăng cái này lên Weibo rồi, ai biết sẽ gây ra phong ba lớn như vậy!Trong lòng Phó Thiên Tứ tràn đầy buồn bực không có chỗ nào dễ chịu, cậu ta không nhịn được mắng một câu: "Cmn..."Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Phó Thiên Tứ đang ngồi ở hàng ghế sau, trên mặt Phó Thiên Tứ còn có vết thương, ông ta mơ hồ nhận ra đây là tên tiểu tử mà ngày hôm qua con gái ông xem TV thích đến nỗi kêu gào ầm ĩ, gọi là cái gì Lô!"Tiểu tử, có phải cậu đã từng tham gia một chương trình ca nhạc...""Không phải!" Phó Thiên Tứ tâm tình không tốt cho nên giọng điệu nói chuyện cũng không tốt lắm, "Lái xe của ông đi! nói nhiều thật!"Tài xế lái xe taxi tính khí cũng dễ chịu, biết con trai mới lớn đều ngỗ nghịch như vậy cho nên cũng không tính toán với Phó Thiên Tứ, cho nên mím môi không nói lời nào rồi lái xe của mình, chỉ là âm thầm ghi nhớ để về nhắc nhở con gái tuyệt đối không nên thần tượng một người như vậy, bởi vì sẽ làm hư con gái ông.Phó Thiên Tứ đã quen la lối om sòm với người lớn, hoàn toàn không nghĩ tới nếu như tính khí của người tài xế này không tốt, sợ là đã sớm đem cậu ta đuổi xuống xe.Đã đến cổng đài truyền hình, Phó Thiên Tứ giật nguyên một tờ tiền giá trị lớn đưa cho tài xế, thập phần đại khí nói một câu: "Không cần thối lại!"Mới vừa đẩy cửa xuống xe, Phó Thiên Tứ chỉ thấy Tố Tâm theo khẩu trang cùng mũ bưng hai ly cà phê, từ quán cà phê ở cổng phụ đi ra...Phó Thiên Tứ nhớ tới chuyện ở trên Weibo, trong lòng bất an muốn băng qua đường nói là cậu ta không phải cố ý, còn chưa kịp nhấc chân đi đã bị nhân viên tổ chương trình nắm điện thoại di động chạy tới chỗ cậu ta."Đi đi đi... Mau cùng tôi đi vào, không lúc nữa bị phóng viên tóm lại là phiền phức!" Nhân viên kia lôi kéo tay của Phó Thiên Tứ, nhìn thấy trên mặt Phó Thiên Tứ có vết thương mà có chút giật mình, "mặt mũi cậu như này là thế nào!"

Chương 607: Liệu có chán ghét!