Edit: Kỳ Vân Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp. Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại. Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê. Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn. Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc. Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại. Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ. Đã trở lại... Cô đã trở…

Chương 11: Hoa Thuần, cậu ngược lại học được bản lĩnh

Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu ChọcTác giả: Nhĩ Đóa Mạc Bất ĐắcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Kỳ Vân Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp. Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại. Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê. Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn. Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc. Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại. Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ. Đã trở lại... Cô đã trở… Edit:nguyetvu137Beta: Kỳ VânCố Như là giáo viên mới do nhà trường mời về, nhưng chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi, còn chưa có kinh nghiệp công tác. Đây là nhóm học sinh đầu tiên, bởi vậy, cô ôm sự nhiệt tình mãnh liệt của mình cho nhóm học sinh này, hy vọng có thể giúp được mọi người.Khi Cố Như nghe Thượng Dật Cảnh nói hắn bị bạo hành, nên mới không chút do dự nóng lòng trợ giúp.Mà bây giờ...Cố Như ngượng ngùng cười một tiếng, thân thiện mở miệng: "Chào Hoa tiên sinh, tôi là chủ nhiệm lớp c*̉a Hoa Thuần, em ấy nói... em ấy ở nhà không được tốt lắm, tôi muốn hỏi anh, vết thương của bạn học Hoa Thuần từ đâu mà có?"Ánh mắt Hoa Khâm dần sâu thẳm.Rõ ràng có thể cảm giác được, vị Hoa tiên sinh này đang tức giận.Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân Hoa Khâm tức giận, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lẽo c*̉a người nọ: "Vết thương này là do mấy ngày trước đánh nhau với mấy đứa nhỏ của nhà khác. Cô Cố, hôm khác chúng ta lại nói tiếp." Ý tạm biệt trong lời nói vô cùng rõ ràng.Cô theo bản năng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trốn ở phía sau, còn muốn nói gì đó."Dì Thanh, đưa tiểu thiếu gia lại đây, chúng ta về."Cố Như im lặng.Cô nhìn Trương Thanh đi đến bên cạnh, rất cẩn thận và ôn nhu đem đứa nhỏ ôm lên, mà Thượng Dật Cảnh c*̃ng không có dấu hiệu hơi phản kháng nào.Thôi bỏ đi, nếu như Hoa Thuần ở nhà thật sự chịu ngược đãi, làm sao dễ dàng đi theo về? Chỉ sợ thật sự chỉ là náo loạn với anh trai đứa nhỏ này thôi.Cố Như nghĩ như vậy, tươi cười c*̃ng treo lên khóe môi: "Lúc trở về nhớ chú ý an toàn. Hoa tiên sinh, tiểu Thuần, hẹn gặp lại.""Cô Cố, hẹn gặp lại." Thượng Dật Cảnh rũ đầu, trầm thấp nói. Dáng vẻ vô cùng nhu nhuận.Nhưng ở nơi mọi người không nhìn thấy, bàn tay ở trên bụng hắn nắm chặt thành quyền, thật bực bội.Quỷ mới biết thế quái nào hôm nay Hoa Khâm lại tới!Nghĩ thầm như vậy, c*̃ng đã đi tới nơi đỗ xe.Trương Thanh đặt Thượng Dật Cảnh ngồi ở phía sau với Hoa Khâm.Lúc này Thượng Dật Cảnh mới nhớ tới, nếu như người này tức giận, chỉ sợ đêm nay hắn cũng không ngủ được.Vì thế khóe mắt lập tức nhịn không được đảo qua đảo lại trên người nọ.Hoa Khâm châm thuốc, vẻ mặt vẫn như mấy ngày trước không thay đổi gì, thậm chí c*̃ng không hỏi hắn vì sao phải trốn tránh không trở về nhà, vô cùng bình tĩnh.Thượng Dật Cảnh lại có dự cảm không tốt.Cảm giác này, vô cùng giống như bình yên trước bão tố.Nhưng nếu muốn Thượng Dật Cảnh chủ động nói chuyện với Hoa Khâm, hắn đương nhiên không tình nguyện làm.Trong lúc nhất thời, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, mà không khí yên tĩnh này, vẫn duy trì đến lúc ăn cơm tối mới kết thúc.Hoa Khâm đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Hoa Thuần ngồi đối diện, giọng điệu có thể coi là ôn hòa: "Em trai, chúng ta cần nói chuyện một chút."Trong lòng Thượng Dật Cảnh căng thẳng.Đây là... cô ta chờ tới bây giờ sao?Tâm trạng c*̉a hắn vô c*̀ng kém, nhưng vẫn thuận theo đáp lại: "Được anh."Sau đó, hai người một trước một sau đi lên lầu hai.Vừa bước vào phòng, cả người Thượng Dật Cảnh đã bị Hoa Khâm đẩy mạnh vào tường. Cô c*́i người xuống, nói nhỏ vào tai hắn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Hoa Thuần, mấy ngày tôi không chỉnh cậu, lá gan của cậu cũng lớn hơn, còn học được bản lĩnh chống lại tôi đúng không, hửm?"Trong nháy mắt, tim hắn đập nhanh hơn, thậm chí cả người căng thẳng.Thượng Dật Cảnh mắng thân thể theo bản năng sợ hãi c*̉a Hoa Thuần, chỉ cảm thấy mình ném cái mặt già hơn hai mươi năm này đi: "Không có."Sức lực thân thể mười tuổi này quá nhỏ, không thể phản kháng dù chỉ một chút.Hoa Khâm híp mắt, bỗng nhiên cười lạnh: "Lúc này mà cậu còn dám thất thần?"

Edit:

nguyetvu137

Beta: Kỳ Vân

Cố Như là giáo viên mới do nhà trường mời về, nhưng chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi, còn chưa có kinh nghiệp công tác. Đây là nhóm học sinh đầu tiên, bởi vậy, cô ôm sự nhiệt tình mãnh liệt của mình cho nhóm học sinh này, hy vọng có thể giúp được mọi người.

Khi Cố Như nghe Thượng Dật Cảnh nói hắn bị bạo hành, nên mới không chút do dự nóng lòng trợ giúp.

Mà bây giờ...

Cố Như ngượng ngùng cười một tiếng, thân thiện mở miệng: "Chào Hoa tiên sinh, tôi là chủ nhiệm lớp c*̉a Hoa Thuần, em ấy nói... em ấy ở nhà không được tốt lắm, tôi muốn hỏi anh, vết thương của bạn học Hoa Thuần từ đâu mà có?"

Ánh mắt Hoa Khâm dần sâu thẳm.

Rõ ràng có thể cảm giác được, vị Hoa tiên sinh này đang tức giận.

Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân Hoa Khâm tức giận, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lẽo c*̉a người nọ: "Vết thương này là do mấy ngày trước đánh nhau với mấy đứa nhỏ của nhà khác. Cô Cố, hôm khác chúng ta lại nói tiếp." Ý tạm biệt trong lời nói vô cùng rõ ràng.

Cô theo bản năng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trốn ở phía sau, còn muốn nói gì đó.

"Dì Thanh, đưa tiểu thiếu gia lại đây, chúng ta về."

Cố Như im lặng.

Cô nhìn Trương Thanh đi đến bên cạnh, rất cẩn thận và ôn nhu đem đứa nhỏ ôm lên, mà Thượng Dật Cảnh c*̃ng không có dấu hiệu hơi phản kháng nào.

Thôi bỏ đi, nếu như Hoa Thuần ở nhà thật sự chịu ngược đãi, làm sao dễ dàng đi theo về? Chỉ sợ thật sự chỉ là náo loạn với anh trai đứa nhỏ này thôi.

Cố Như nghĩ như vậy, tươi cười c*̃ng treo lên khóe môi: "Lúc trở về nhớ chú ý an toàn. Hoa tiên sinh, tiểu Thuần, hẹn gặp lại."

"Cô Cố, hẹn gặp lại." Thượng Dật Cảnh rũ đầu, trầm thấp nói. Dáng vẻ vô cùng nhu nhuận.

Nhưng ở nơi mọi người không nhìn thấy, bàn tay ở trên bụng hắn nắm chặt thành quyền, thật bực bội.

Quỷ mới biết thế quái nào hôm nay Hoa Khâm lại tới!

Nghĩ thầm như vậy, c*̃ng đã đi tới nơi đỗ xe.

Trương Thanh đặt Thượng Dật Cảnh ngồi ở phía sau với Hoa Khâm.

Lúc này Thượng Dật Cảnh mới nhớ tới, nếu như người này tức giận, chỉ sợ đêm nay hắn cũng không ngủ được.

Vì thế khóe mắt lập tức nhịn không được đảo qua đảo lại trên người nọ.

Hoa Khâm châm thuốc, vẻ mặt vẫn như mấy ngày trước không thay đổi gì, thậm chí c*̃ng không hỏi hắn vì sao phải trốn tránh không trở về nhà, vô cùng bình tĩnh.

Thượng Dật Cảnh lại có dự cảm không tốt.

Cảm giác này, vô cùng giống như bình yên trước bão tố.

Nhưng nếu muốn Thượng Dật Cảnh chủ động nói chuyện với Hoa Khâm, hắn đương nhiên không tình nguyện làm.

Trong lúc nhất thời, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, mà không khí yên tĩnh này, vẫn duy trì đến lúc ăn cơm tối mới kết thúc.

Hoa Khâm đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Hoa Thuần ngồi đối diện, giọng điệu có thể coi là ôn hòa: "Em trai, chúng ta cần nói chuyện một chút."

Trong lòng Thượng Dật Cảnh căng thẳng.

Đây là... cô ta chờ tới bây giờ sao?

Tâm trạng c*̉a hắn vô c*̀ng kém, nhưng vẫn thuận theo đáp lại: "Được anh."

Sau đó, hai người một trước một sau đi lên lầu hai.

Vừa bước vào phòng, cả người Thượng Dật Cảnh đã bị Hoa Khâm đẩy mạnh vào tường. Cô c*́i người xuống, nói nhỏ vào tai hắn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Hoa Thuần, mấy ngày tôi không chỉnh cậu, lá gan của cậu cũng lớn hơn, còn học được bản lĩnh chống lại tôi đúng không, hửm?"

Trong nháy mắt, tim hắn đập nhanh hơn, thậm chí cả người căng thẳng.

Thượng Dật Cảnh mắng thân thể theo bản năng sợ hãi c*̉a Hoa Thuần, chỉ cảm thấy mình ném cái mặt già hơn hai mươi năm này đi: "Không có."

Sức lực thân thể mười tuổi này quá nhỏ, không thể phản kháng dù chỉ một chút.

Hoa Khâm híp mắt, bỗng nhiên cười lạnh: "Lúc này mà cậu còn dám thất thần?"

Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu ChọcTác giả: Nhĩ Đóa Mạc Bất ĐắcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhEdit: Kỳ Vân Thành phố, tiếng sấm, tiếng mưa rơi hỗn tạp. Trận bão táp này đã rơi năm ngày liên tục, cũng không có ý định ngừng lại. Ở lư tuyền công viên của một biệt thự, một người nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán hắn nhỏ xuống, đôi mắt đang nhắm chặt giờ phút này mở ra, con ngươi màu đen phảng phất giống như vực sâu làm cho người ta trầm mê. Cô đầu tiên là nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, một lát sau mới duỗi tay đem mái tóc che đậy một bên đôi mắt ra, từng cử động của cô, đều đạm mạc lạnh băng tới cực hạn. Hoàn cảnh bốn phía rất quen thuộc. Cô giống như nghe được tim chính mình đập dị thường sinh động, lòng bàn tay cùng ngón tay cái ma xát với nhau, cảm thụ được ngón tay kia còn chưa trải qua nhiều trắc trở nên vẫn còn cảm giác mềm mại. Nam nhân đầu tiên là cười nhạt một tiếng, sau đó khóe môi gợi lên một độ cung châm chọc, độ cung càng lúc càng lớn, là trạng thái vô cùng trào phúng, con ngươi màu đen, bị lệ khí bao phủ. Đã trở lại... Cô đã trở… Edit:nguyetvu137Beta: Kỳ VânCố Như là giáo viên mới do nhà trường mời về, nhưng chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi, còn chưa có kinh nghiệp công tác. Đây là nhóm học sinh đầu tiên, bởi vậy, cô ôm sự nhiệt tình mãnh liệt của mình cho nhóm học sinh này, hy vọng có thể giúp được mọi người.Khi Cố Như nghe Thượng Dật Cảnh nói hắn bị bạo hành, nên mới không chút do dự nóng lòng trợ giúp.Mà bây giờ...Cố Như ngượng ngùng cười một tiếng, thân thiện mở miệng: "Chào Hoa tiên sinh, tôi là chủ nhiệm lớp c*̉a Hoa Thuần, em ấy nói... em ấy ở nhà không được tốt lắm, tôi muốn hỏi anh, vết thương của bạn học Hoa Thuần từ đâu mà có?"Ánh mắt Hoa Khâm dần sâu thẳm.Rõ ràng có thể cảm giác được, vị Hoa tiên sinh này đang tức giận.Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân Hoa Khâm tức giận, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lẽo c*̉a người nọ: "Vết thương này là do mấy ngày trước đánh nhau với mấy đứa nhỏ của nhà khác. Cô Cố, hôm khác chúng ta lại nói tiếp." Ý tạm biệt trong lời nói vô cùng rõ ràng.Cô theo bản năng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trốn ở phía sau, còn muốn nói gì đó."Dì Thanh, đưa tiểu thiếu gia lại đây, chúng ta về."Cố Như im lặng.Cô nhìn Trương Thanh đi đến bên cạnh, rất cẩn thận và ôn nhu đem đứa nhỏ ôm lên, mà Thượng Dật Cảnh c*̃ng không có dấu hiệu hơi phản kháng nào.Thôi bỏ đi, nếu như Hoa Thuần ở nhà thật sự chịu ngược đãi, làm sao dễ dàng đi theo về? Chỉ sợ thật sự chỉ là náo loạn với anh trai đứa nhỏ này thôi.Cố Như nghĩ như vậy, tươi cười c*̃ng treo lên khóe môi: "Lúc trở về nhớ chú ý an toàn. Hoa tiên sinh, tiểu Thuần, hẹn gặp lại.""Cô Cố, hẹn gặp lại." Thượng Dật Cảnh rũ đầu, trầm thấp nói. Dáng vẻ vô cùng nhu nhuận.Nhưng ở nơi mọi người không nhìn thấy, bàn tay ở trên bụng hắn nắm chặt thành quyền, thật bực bội.Quỷ mới biết thế quái nào hôm nay Hoa Khâm lại tới!Nghĩ thầm như vậy, c*̃ng đã đi tới nơi đỗ xe.Trương Thanh đặt Thượng Dật Cảnh ngồi ở phía sau với Hoa Khâm.Lúc này Thượng Dật Cảnh mới nhớ tới, nếu như người này tức giận, chỉ sợ đêm nay hắn cũng không ngủ được.Vì thế khóe mắt lập tức nhịn không được đảo qua đảo lại trên người nọ.Hoa Khâm châm thuốc, vẻ mặt vẫn như mấy ngày trước không thay đổi gì, thậm chí c*̃ng không hỏi hắn vì sao phải trốn tránh không trở về nhà, vô cùng bình tĩnh.Thượng Dật Cảnh lại có dự cảm không tốt.Cảm giác này, vô cùng giống như bình yên trước bão tố.Nhưng nếu muốn Thượng Dật Cảnh chủ động nói chuyện với Hoa Khâm, hắn đương nhiên không tình nguyện làm.Trong lúc nhất thời, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, mà không khí yên tĩnh này, vẫn duy trì đến lúc ăn cơm tối mới kết thúc.Hoa Khâm đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Hoa Thuần ngồi đối diện, giọng điệu có thể coi là ôn hòa: "Em trai, chúng ta cần nói chuyện một chút."Trong lòng Thượng Dật Cảnh căng thẳng.Đây là... cô ta chờ tới bây giờ sao?Tâm trạng c*̉a hắn vô c*̀ng kém, nhưng vẫn thuận theo đáp lại: "Được anh."Sau đó, hai người một trước một sau đi lên lầu hai.Vừa bước vào phòng, cả người Thượng Dật Cảnh đã bị Hoa Khâm đẩy mạnh vào tường. Cô c*́i người xuống, nói nhỏ vào tai hắn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Hoa Thuần, mấy ngày tôi không chỉnh cậu, lá gan của cậu cũng lớn hơn, còn học được bản lĩnh chống lại tôi đúng không, hửm?"Trong nháy mắt, tim hắn đập nhanh hơn, thậm chí cả người căng thẳng.Thượng Dật Cảnh mắng thân thể theo bản năng sợ hãi c*̉a Hoa Thuần, chỉ cảm thấy mình ném cái mặt già hơn hai mươi năm này đi: "Không có."Sức lực thân thể mười tuổi này quá nhỏ, không thể phản kháng dù chỉ một chút.Hoa Khâm híp mắt, bỗng nhiên cười lạnh: "Lúc này mà cậu còn dám thất thần?"

Chương 11: Hoa Thuần, cậu ngược lại học được bản lĩnh