Tác giả:

Beta:Minh Nguyệt Chương 1: Trọng sinh sống lại ......... Lục Dao không nghĩ tới, nàng còn trẻ như vậy mà đã chết. Nàng chẳng qua mới mười tám tuổi, vừa mới thành thân được hai năm, thế nhưng cứ như vậy mà bị người khác tính kế đẩy vào trong hồ, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước hồ lạnh băng đến tận xương lại tràn vào miệng mũi, từng chút cắn nuốt nàng. Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lạnh đến tận xương, không bao lâu tứ chi liền cứng đờ, một khắc nhắm mắt lại kia nàng bỗng thấy được khóe miệng của Ngụy Tuyết Hinh nở một nụ cười như có như không, Lục Dao không kịp nghĩ lại, liền chìm dần xuống nước, tư vị sặc nước cũng không dễ chịu gì, xung quanh tất cả đều trở nên mơ hồ. Trong hoảng hốt, nàng phảng phất giống như nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hoảng thất thố của Ngụy Tuyết Hinh. Nếu thật sự muốn cứu nàng, tại sao lại chờ tới bây giờ? Đáy mắt Lục Dao hiện lên một trận tự giễu, hận bản thân không biết nhìn người, cũng hận bản thân chỉ biết nghe lời nói từ một phía. Cũng mệt nàng một lòng xem…

Chương 3: Châm ngòi một chút!

Độc Sủng Kiều ThêTác giả: Hắc Tử TriếtTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhBeta:Minh Nguyệt Chương 1: Trọng sinh sống lại ......... Lục Dao không nghĩ tới, nàng còn trẻ như vậy mà đã chết. Nàng chẳng qua mới mười tám tuổi, vừa mới thành thân được hai năm, thế nhưng cứ như vậy mà bị người khác tính kế đẩy vào trong hồ, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước hồ lạnh băng đến tận xương lại tràn vào miệng mũi, từng chút cắn nuốt nàng. Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lạnh đến tận xương, không bao lâu tứ chi liền cứng đờ, một khắc nhắm mắt lại kia nàng bỗng thấy được khóe miệng của Ngụy Tuyết Hinh nở một nụ cười như có như không, Lục Dao không kịp nghĩ lại, liền chìm dần xuống nước, tư vị sặc nước cũng không dễ chịu gì, xung quanh tất cả đều trở nên mơ hồ. Trong hoảng hốt, nàng phảng phất giống như nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hoảng thất thố của Ngụy Tuyết Hinh. Nếu thật sự muốn cứu nàng, tại sao lại chờ tới bây giờ? Đáy mắt Lục Dao hiện lên một trận tự giễu, hận bản thân không biết nhìn người, cũng hận bản thân chỉ biết nghe lời nói từ một phía. Cũng mệt nàng một lòng xem… Beta:Minh NguyệtChương 3: Châm ngòi một chút!..........Trên mặt Ngụy Tuyết Hinh tràn đầy lo lắng.Cặp mắt hạnh nhân dài của nàng, khi đáy mắt rưng rưng, liền hết sức rung động lòng người, “Nghe biểu ca nói, muội rơi xuống nước, trong lòng ta thật sự rất lo lắng, liền tới đây nhìn thử, thấy chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà Dao muội muội đã gầy thành cái dạng này, thân thể còn khó chịu không?”Đời trước, Lục Dao bị nàng ta dầm mưa mà tới nên cảm động đến hỗn độn, thân mật ôm nàng ta một hồi lâu.Kỹ thuật diễn này, cho dù biết nàng ta đang giả bộ, nhưng Lục Dao cũng không nhìn ra sơ hở gì, khó trách đời trước lại thua ở trên tay nàng ta.Đáy lòng Lục Dao không thể không phục, “Hinh tỷ tỷ không cần phải lo lắng, ta không có sao.”Đi đến cùng với Ngụy Tuyết Hinh còn có muội muội của Tưởng Tĩnh Thần, Tưởng Tĩnh Thư, năm nay tiểu nha đầu tròn mười ba tuổi. Nàng ấy có ngũ quan thanh tú, tính tình trời sinh đã thẹn thùng, cho dù lo lắng không thôi, nhưng thấy Ngụy tỷ tỷ đang nói chuyện với biểu tỷ, nên chỉ an tĩnh đứng đợi ở một bên, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Dao.Nàng ấy là người mà Lục Dao đau lòng nhất, từ sau khi mợ rời đi, liền coi nàng ấy là muội muội ruột của mình, lúc trước sở dĩ nàng đồng ý gả cho biểu ca, thật ra có một nguyên nhân chính là muốn che chở cho biểu muội, trong hai năm không biết nên làm thế nào ở Tưởng phủ, nàng lại buồn rầu trong lòng, chuyện gì cũng lười quản, cũng không có chăm sóc tốt cho biểu muội, thế cho nên khiến nàng ấy bị người khác tính kế, phải vội vàng gả ra ngoài.Chợt vừa nhìn thấy nàng ấy, nước mắt của Lục Dao thiếu chút nữa đã chảy ra, nàng vẫy tay với Tưởng Tĩnh Thư, tiểu nha đầu muốn giống như trước kia dựa vào trong lòng nàng, nhưng nhớ lại trên người mình vẫn còn ướt, liền dừng chân lại, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, trên người muội vẫn còn ướt, không thể để hơi nước truyền qua cho tỷ được.”Vốn nên gọi là biểu tỷ, nhưng bởi vì từ nhỏ đã thân thiết với Lục Dao, nàng sớm đã coi Lục Dao là tỷ tỷ ruột, cũng cứ như vậy mà gọi ra tiếng.Lục Dao nhéo cái mũi của nàng, “Biết rõ sẽ ướt, mà vẫn chạy tới.”“Không phải là do trong lòng muội vẫn luôn lo lắng cho tỷ tỷ sao.”Tiểu nha đầu thẹn thùng cười.Lục Dao chỏ* cái đầu nàng ấy một cái, quay đầu phân phó Hề Hương đem hai bộ quần áo mới tới, để các nàng thay đổi một cái, thay quần áo xong, toàn thân hai người liền ấm lên không ít. Ngụy Tuyết Hinh và Lục Dao đều chỉ mới mười bốn tuổi, chiều cao của hai người cũng không khác nhau là mấy, nàng ta mặc quần áo của Lục Dao hết sức vừa người.*Từ gốc ở đây là bắn nhé, nàng nào cảm thấy từ nào thích hợp hơn thì nói ta với>

Beta:Minh Nguyệt

Chương 3: Châm ngòi một chút!

..........

Trên mặt Ngụy Tuyết Hinh tràn đầy lo lắng.

Cặp mắt hạnh nhân dài của nàng, khi đáy mắt rưng rưng, liền hết sức rung động lòng người, “Nghe biểu ca nói, muội rơi xuống nước, trong lòng ta thật sự rất lo lắng, liền tới đây nhìn thử, thấy chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà Dao muội muội đã gầy thành cái dạng này, thân thể còn khó chịu không?”

Đời trước, Lục Dao bị nàng ta dầm mưa mà tới nên cảm động đến hỗn độn, thân mật ôm nàng ta một hồi lâu.

Kỹ thuật diễn này, cho dù biết nàng ta đang giả bộ, nhưng Lục Dao cũng không nhìn ra sơ hở gì, khó trách đời trước lại thua ở trên tay nàng ta.

Đáy lòng Lục Dao không thể không phục, “Hinh tỷ tỷ không cần phải lo lắng, ta không có sao.”

Đi đến cùng với Ngụy Tuyết Hinh còn có muội muội của Tưởng Tĩnh Thần, Tưởng Tĩnh Thư, năm nay tiểu nha đầu tròn mười ba tuổi. Nàng ấy có ngũ quan thanh tú, tính tình trời sinh đã thẹn thùng, cho dù lo lắng không thôi, nhưng thấy Ngụy tỷ tỷ đang nói chuyện với biểu tỷ, nên chỉ an tĩnh đứng đợi ở một bên, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Dao.

Nàng ấy là người mà Lục Dao đau lòng nhất, từ sau khi mợ rời đi, liền coi nàng ấy là muội muội ruột của mình, lúc trước sở dĩ nàng đồng ý gả cho biểu ca, thật ra có một nguyên nhân chính là muốn che chở cho biểu muội, trong hai năm không biết nên làm thế nào ở Tưởng phủ, nàng lại buồn rầu trong lòng, chuyện gì cũng lười quản, cũng không có chăm sóc tốt cho biểu muội, thế cho nên khiến nàng ấy bị người khác tính kế, phải vội vàng gả ra ngoài.

Chợt vừa nhìn thấy nàng ấy, nước mắt của Lục Dao thiếu chút nữa đã chảy ra, nàng vẫy tay với Tưởng Tĩnh Thư, tiểu nha đầu muốn giống như trước kia dựa vào trong lòng nàng, nhưng nhớ lại trên người mình vẫn còn ướt, liền dừng chân lại, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, trên người muội vẫn còn ướt, không thể để hơi nước truyền qua cho tỷ được.”

Vốn nên gọi là biểu tỷ, nhưng bởi vì từ nhỏ đã thân thiết với Lục Dao, nàng sớm đã coi Lục Dao là tỷ tỷ ruột, cũng cứ như vậy mà gọi ra tiếng.

Lục Dao nhéo cái mũi của nàng, “Biết rõ sẽ ướt, mà vẫn chạy tới.”

“Không phải là do trong lòng muội vẫn luôn lo lắng cho tỷ tỷ sao.”

Tiểu nha đầu thẹn thùng cười.

Lục Dao chỏ* cái đầu nàng ấy một cái, quay đầu phân phó Hề Hương đem hai bộ quần áo mới tới, để các nàng thay đổi một cái, thay quần áo xong, toàn thân hai người liền ấm lên không ít. Ngụy Tuyết Hinh và Lục Dao đều chỉ mới mười bốn tuổi, chiều cao của hai người cũng không khác nhau là mấy, nàng ta mặc quần áo của Lục Dao hết sức vừa người.

*Từ gốc ở đây là bắn nhé, nàng nào cảm thấy từ nào thích hợp hơn thì nói ta với>

Độc Sủng Kiều ThêTác giả: Hắc Tử TriếtTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhBeta:Minh Nguyệt Chương 1: Trọng sinh sống lại ......... Lục Dao không nghĩ tới, nàng còn trẻ như vậy mà đã chết. Nàng chẳng qua mới mười tám tuổi, vừa mới thành thân được hai năm, thế nhưng cứ như vậy mà bị người khác tính kế đẩy vào trong hồ, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước hồ lạnh băng đến tận xương lại tràn vào miệng mũi, từng chút cắn nuốt nàng. Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lạnh đến tận xương, không bao lâu tứ chi liền cứng đờ, một khắc nhắm mắt lại kia nàng bỗng thấy được khóe miệng của Ngụy Tuyết Hinh nở một nụ cười như có như không, Lục Dao không kịp nghĩ lại, liền chìm dần xuống nước, tư vị sặc nước cũng không dễ chịu gì, xung quanh tất cả đều trở nên mơ hồ. Trong hoảng hốt, nàng phảng phất giống như nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hoảng thất thố của Ngụy Tuyết Hinh. Nếu thật sự muốn cứu nàng, tại sao lại chờ tới bây giờ? Đáy mắt Lục Dao hiện lên một trận tự giễu, hận bản thân không biết nhìn người, cũng hận bản thân chỉ biết nghe lời nói từ một phía. Cũng mệt nàng một lòng xem… Beta:Minh NguyệtChương 3: Châm ngòi một chút!..........Trên mặt Ngụy Tuyết Hinh tràn đầy lo lắng.Cặp mắt hạnh nhân dài của nàng, khi đáy mắt rưng rưng, liền hết sức rung động lòng người, “Nghe biểu ca nói, muội rơi xuống nước, trong lòng ta thật sự rất lo lắng, liền tới đây nhìn thử, thấy chỉ có hai ngày ngắn ngủi mà Dao muội muội đã gầy thành cái dạng này, thân thể còn khó chịu không?”Đời trước, Lục Dao bị nàng ta dầm mưa mà tới nên cảm động đến hỗn độn, thân mật ôm nàng ta một hồi lâu.Kỹ thuật diễn này, cho dù biết nàng ta đang giả bộ, nhưng Lục Dao cũng không nhìn ra sơ hở gì, khó trách đời trước lại thua ở trên tay nàng ta.Đáy lòng Lục Dao không thể không phục, “Hinh tỷ tỷ không cần phải lo lắng, ta không có sao.”Đi đến cùng với Ngụy Tuyết Hinh còn có muội muội của Tưởng Tĩnh Thần, Tưởng Tĩnh Thư, năm nay tiểu nha đầu tròn mười ba tuổi. Nàng ấy có ngũ quan thanh tú, tính tình trời sinh đã thẹn thùng, cho dù lo lắng không thôi, nhưng thấy Ngụy tỷ tỷ đang nói chuyện với biểu tỷ, nên chỉ an tĩnh đứng đợi ở một bên, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Dao.Nàng ấy là người mà Lục Dao đau lòng nhất, từ sau khi mợ rời đi, liền coi nàng ấy là muội muội ruột của mình, lúc trước sở dĩ nàng đồng ý gả cho biểu ca, thật ra có một nguyên nhân chính là muốn che chở cho biểu muội, trong hai năm không biết nên làm thế nào ở Tưởng phủ, nàng lại buồn rầu trong lòng, chuyện gì cũng lười quản, cũng không có chăm sóc tốt cho biểu muội, thế cho nên khiến nàng ấy bị người khác tính kế, phải vội vàng gả ra ngoài.Chợt vừa nhìn thấy nàng ấy, nước mắt của Lục Dao thiếu chút nữa đã chảy ra, nàng vẫy tay với Tưởng Tĩnh Thư, tiểu nha đầu muốn giống như trước kia dựa vào trong lòng nàng, nhưng nhớ lại trên người mình vẫn còn ướt, liền dừng chân lại, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, trên người muội vẫn còn ướt, không thể để hơi nước truyền qua cho tỷ được.”Vốn nên gọi là biểu tỷ, nhưng bởi vì từ nhỏ đã thân thiết với Lục Dao, nàng sớm đã coi Lục Dao là tỷ tỷ ruột, cũng cứ như vậy mà gọi ra tiếng.Lục Dao nhéo cái mũi của nàng, “Biết rõ sẽ ướt, mà vẫn chạy tới.”“Không phải là do trong lòng muội vẫn luôn lo lắng cho tỷ tỷ sao.”Tiểu nha đầu thẹn thùng cười.Lục Dao chỏ* cái đầu nàng ấy một cái, quay đầu phân phó Hề Hương đem hai bộ quần áo mới tới, để các nàng thay đổi một cái, thay quần áo xong, toàn thân hai người liền ấm lên không ít. Ngụy Tuyết Hinh và Lục Dao đều chỉ mới mười bốn tuổi, chiều cao của hai người cũng không khác nhau là mấy, nàng ta mặc quần áo của Lục Dao hết sức vừa người.*Từ gốc ở đây là bắn nhé, nàng nào cảm thấy từ nào thích hợp hơn thì nói ta với>

Chương 3: Châm ngòi một chút!