Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 629: Hai người bảo tiêu!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phương Ngôn đem Tố Tâm đưa đến khu biệt thự Thiên Loan Phủ, thấy đúng lúc Phó Kiến Văn đang một tay bỏ túi tựa ở bên cạnh xe gọi điện thoại.Phát hiện có đèn xe đang đi về hướng mình, Phó Kiến Văn nghiêng đầu, giương mắt điệp thâm trầm nhìn xem.Phương Ngôn mới vừa đem xe dừng ở sau xe Phó Kiến Văn, Tố Tâm cũng đã tỉnh lại.Trong mắt Tố Tâm tất cả đều là lim dim buồn ngủ, cô chống ghế dựa ngồi dậy: "Đến chỗ nào rồi!"Tố Tâm mới vừa hỏi xong, cửa xe đã được kéo ra, Tố Tâm nghiêng đầu chỉ thấy Phó Kiến Văn một tay lôi kéo cửa xe, một tay chống ở nóc xe, khom lưng hỏi Tố Tâm: "Ngủ rồi!"Tố Tâm gật gật đầu: "Vâng...""Người đã đưa đến, tôi đi trước đây!" Phương Ngôn không có xuống xe, chỉ gật đầu với Phó Kiến Văn một cái xem như là chào hỏi."Thật không tiện chị Phương, còn để chị đưa tôi về..." Tố Tâm còn mang theo buồn ngủ, trong giọng nói tất cả đều là áy náy, "Chị về cẩn thận, tạm biệt!"Phương Ngôn gật đầu."Cảm ơn cô!" Phó Kiến Văn đỡ Tố Tâm xuống xe, đóng cửa xe.Tố Tâm bước xuống xe, đi bên cạnh Phó Kiến Văn."Quay phim rất mệt sao!" cánh tay của Phó Kiến Văn vòng qua bả vai của Tố Tâm, ôm lấy cô trong lồng ngực."Vâng!" Tố Tâm gật gật đầu, "Chắc em chỉ thích hợp với công việc làm người dẫn chương trình thôi."Dưới đèn đường, con ngươi của Phó Kiến Văn như nhuộm lên một tầng ôn nhu: "Đi, về nhà!"Phương Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nắm tay nhau đi về phía bên cạnh xe, đột nhiên Phương Ngôn như nhớ ra cái gì đó, cô cởi đai an toàn, đẩy cửa xe xuống: "Phó tổng, còn cô gái Hạ Hàm Yên kia không xuất hiện vấn đề gì chứ..."Tố Tâm xoay người nhìn qua Phương Ngôn, không rõ ràng lời nói này chính là cái gì."Yên tâm..." Phó Kiến Văn thay Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, trả lời một câu.Phó Kiến Văn nói như vậy, Phương Ngôn tự nhiên là không có gì lo lắng, Phương Ngôn cười với Tố Tâm: "Nghỉ ngơi thật tốt! Trưa mai tôi tới đón cô, chúng ta đi đến công ty A&G..."Tố Tâm gật đầu: "Chị Phương cũng nghỉ ngơi sớm một chút!"...Phó Kiến Văn đem xe lái về biệt thự của mình, Tố Tâm đang định xuống xe thì nhìn thấy hai người mặc vest đen đứng ở cửa, Tố Tâm dừng động tác mở cửa xe lại...Dưới mái hiên, có hai người bảo tiêu mặc âu phục màu đen đang nghiêm trang đứng ở nơi đó, Tố Tâm quay sang hỏi Phó Kiến Văn: "Anh sắp xếp bảo vệ!"
Phương Ngôn đem Tố Tâm đưa đến khu biệt thự Thiên Loan Phủ, thấy đúng lúc Phó Kiến Văn đang một tay bỏ túi tựa ở bên cạnh xe gọi điện thoại.
Phát hiện có đèn xe đang đi về hướng mình, Phó Kiến Văn nghiêng đầu, giương mắt điệp thâm trầm nhìn xem.
Phương Ngôn mới vừa đem xe dừng ở sau xe Phó Kiến Văn, Tố Tâm cũng đã tỉnh lại.
Trong mắt Tố Tâm tất cả đều là lim dim buồn ngủ, cô chống ghế dựa ngồi dậy: "Đến chỗ nào rồi!"
Tố Tâm mới vừa hỏi xong, cửa xe đã được kéo ra, Tố Tâm nghiêng đầu chỉ thấy Phó Kiến Văn một tay lôi kéo cửa xe, một tay chống ở nóc xe, khom lưng hỏi Tố Tâm: "Ngủ rồi!"
Tố Tâm gật gật đầu: "Vâng..."
"Người đã đưa đến, tôi đi trước đây!" Phương Ngôn không có xuống xe, chỉ gật đầu với Phó Kiến Văn một cái xem như là chào hỏi.
"Thật không tiện chị Phương, còn để chị đưa tôi về..." Tố Tâm còn mang theo buồn ngủ, trong giọng nói tất cả đều là áy náy, "Chị về cẩn thận, tạm biệt!"
Phương Ngôn gật đầu.
"Cảm ơn cô!" Phó Kiến Văn đỡ Tố Tâm xuống xe, đóng cửa xe.
Tố Tâm bước xuống xe, đi bên cạnh Phó Kiến Văn.
"Quay phim rất mệt sao!" cánh tay của Phó Kiến Văn vòng qua bả vai của Tố Tâm, ôm lấy cô trong lồng ngực.
"Vâng!" Tố Tâm gật gật đầu, "Chắc em chỉ thích hợp với công việc làm người dẫn chương trình thôi."
Dưới đèn đường, con ngươi của Phó Kiến Văn như nhuộm lên một tầng ôn nhu: "Đi, về nhà!"
Phương Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nắm tay nhau đi về phía bên cạnh xe, đột nhiên Phương Ngôn như nhớ ra cái gì đó, cô cởi đai an toàn, đẩy cửa xe xuống: "Phó tổng, còn cô gái Hạ Hàm Yên kia không xuất hiện vấn đề gì chứ..."
Tố Tâm xoay người nhìn qua Phương Ngôn, không rõ ràng lời nói này chính là cái gì.
"Yên tâm..." Phó Kiến Văn thay Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, trả lời một câu.
Phó Kiến Văn nói như vậy, Phương Ngôn tự nhiên là không có gì lo lắng, Phương Ngôn cười với Tố Tâm: "Nghỉ ngơi thật tốt! Trưa mai tôi tới đón cô, chúng ta đi đến công ty A&G..."
Tố Tâm gật đầu: "Chị Phương cũng nghỉ ngơi sớm một chút!"
...
Phó Kiến Văn đem xe lái về biệt thự của mình, Tố Tâm đang định xuống xe thì nhìn thấy hai người mặc vest đen đứng ở cửa, Tố Tâm dừng động tác mở cửa xe lại...
Dưới mái hiên, có hai người bảo tiêu mặc âu phục màu đen đang nghiêm trang đứng ở nơi đó, Tố Tâm quay sang hỏi Phó Kiến Văn: "Anh sắp xếp bảo vệ!"
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Phương Ngôn đem Tố Tâm đưa đến khu biệt thự Thiên Loan Phủ, thấy đúng lúc Phó Kiến Văn đang một tay bỏ túi tựa ở bên cạnh xe gọi điện thoại.Phát hiện có đèn xe đang đi về hướng mình, Phó Kiến Văn nghiêng đầu, giương mắt điệp thâm trầm nhìn xem.Phương Ngôn mới vừa đem xe dừng ở sau xe Phó Kiến Văn, Tố Tâm cũng đã tỉnh lại.Trong mắt Tố Tâm tất cả đều là lim dim buồn ngủ, cô chống ghế dựa ngồi dậy: "Đến chỗ nào rồi!"Tố Tâm mới vừa hỏi xong, cửa xe đã được kéo ra, Tố Tâm nghiêng đầu chỉ thấy Phó Kiến Văn một tay lôi kéo cửa xe, một tay chống ở nóc xe, khom lưng hỏi Tố Tâm: "Ngủ rồi!"Tố Tâm gật gật đầu: "Vâng...""Người đã đưa đến, tôi đi trước đây!" Phương Ngôn không có xuống xe, chỉ gật đầu với Phó Kiến Văn một cái xem như là chào hỏi."Thật không tiện chị Phương, còn để chị đưa tôi về..." Tố Tâm còn mang theo buồn ngủ, trong giọng nói tất cả đều là áy náy, "Chị về cẩn thận, tạm biệt!"Phương Ngôn gật đầu."Cảm ơn cô!" Phó Kiến Văn đỡ Tố Tâm xuống xe, đóng cửa xe.Tố Tâm bước xuống xe, đi bên cạnh Phó Kiến Văn."Quay phim rất mệt sao!" cánh tay của Phó Kiến Văn vòng qua bả vai của Tố Tâm, ôm lấy cô trong lồng ngực."Vâng!" Tố Tâm gật gật đầu, "Chắc em chỉ thích hợp với công việc làm người dẫn chương trình thôi."Dưới đèn đường, con ngươi của Phó Kiến Văn như nhuộm lên một tầng ôn nhu: "Đi, về nhà!"Phương Ngôn ngồi ở trong xe, nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nắm tay nhau đi về phía bên cạnh xe, đột nhiên Phương Ngôn như nhớ ra cái gì đó, cô cởi đai an toàn, đẩy cửa xe xuống: "Phó tổng, còn cô gái Hạ Hàm Yên kia không xuất hiện vấn đề gì chứ..."Tố Tâm xoay người nhìn qua Phương Ngôn, không rõ ràng lời nói này chính là cái gì."Yên tâm..." Phó Kiến Văn thay Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, trả lời một câu.Phó Kiến Văn nói như vậy, Phương Ngôn tự nhiên là không có gì lo lắng, Phương Ngôn cười với Tố Tâm: "Nghỉ ngơi thật tốt! Trưa mai tôi tới đón cô, chúng ta đi đến công ty A&G..."Tố Tâm gật đầu: "Chị Phương cũng nghỉ ngơi sớm một chút!"...Phó Kiến Văn đem xe lái về biệt thự của mình, Tố Tâm đang định xuống xe thì nhìn thấy hai người mặc vest đen đứng ở cửa, Tố Tâm dừng động tác mở cửa xe lại...Dưới mái hiên, có hai người bảo tiêu mặc âu phục màu đen đang nghiêm trang đứng ở nơi đó, Tố Tâm quay sang hỏi Phó Kiến Văn: "Anh sắp xếp bảo vệ!"