Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 697: Không những doạ người mà còn doạ cả xe
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đường Tranh tựa như có thể nghe hiểu được lời này, cùng Phó Kiến Văn ở chung lâu như vậy, đều có cùng một cái bệnh, chính là tự bênh! Hiện tại Tố Tâm chính là vợ của Phó Kiến Văn, chính là người mà Phó Kiến Văn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay, Đường Tranh tự nhiên cũng sợ sệt trong lòng Tố Tâm không thoải mái sẽ khiến Phó Kiến Văn kẹp ở giữa, không đợi Tố Tâm mở miệng, Đường Tranh lập tức cũng không cho Sở Tầm mặt mũi nói. "Sở tiểu thư nói lời này, Lão Phó cùng chị dâu chính là hai người, nếu thật là chị dâu muốn đi tới thăm phó lão gia cùng Phó lão phu nhân thì tự nhiên là đi cùng lão Phó, còn hiện tại thì dĩ nhiên là sẽ không đi lên, hai người già huyên náo khó coi như vậy, vãn bối đi tới còn mang theo Đoàn Đoàn, đi làm gì! Đến xem hai người già đánh nhau đến nỗi trên mặt đầy máu! Cái kia, Phó gia cũng thật mất mặt rồi!" Nắm đấm bên người Sở Tầm nắm chặt, nụ cười trên mặt có phần không kiềm được. Theo như Đường Tranh nói thì Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân đánh nhau có vẻ rất nặng, còn chảy máu! Tố Tâm: "..." Đoàn Đoàn ở trong nhà trẻ đánh nhau, hai người già ở trong bệnh viện đánh nhau, chuyện này quả thật là... Có câu nói nói thế nào, già trẻ trẻ già, người già càng nhiều tuổi thì tính khí càng giống trẻ con. Tố Tâm tiến vào thang máy, Đường Tranh nói một câu: "Cái kia, chị dâu tôi không tiễn cô nữa..." "Em tới đây bằng cách nào!" Phó Kiến Văn đột nhiên hỏi Tố Tâm. "Chú Hồ lái xe đưa tới!" Tố Tâm trả lời. Phó Kiến Văn gật gật đầu, một tay ôm Đoàn Đoàn, một tay đè chặt thang máy mở cửa: "Nếu như vậy, em gọi điện thoại cho chú Hồ, để chú Hồ đưa Sở Tầm trở về, xe Sở Tầm hỏng rồi! Hai mẹ con theo anh đi thăm Tiểu Đường Quả!" Tố Tâm cười cười gật đầu, cô biết Phó Kiến Văn là muốn tránh đi Sở Tầm. Đường Tranh đứng ở bên ngoài thang máy nhìn xem không hé răng, vẻ mặt chế giễu. Cứ gặp phải Phó Kiến Văn là xe Sở Tầm xe liền hỏng là sao, chẳng lẽ Phó Kiến Văn không chỉ doạ người mà ngay cả xe cũng bị doạ hỏng. Sắc mặt Sở Tầm trắng nhợt... Phó Kiến Văn quay đầu nhìn về phía Sở Tầm nói: "Con gái Đường Tranh nhập viện rồi, tôi muốn đến thăm một chút, để tài xế đưa cô về trước vậy!" "Con gái Đường Tranh nhập viện rồi!" Sở Tầm một mặt ngạc nhiên, vẻ mặt lộ ra lo lắng, "Vậy em cũng cùng đi xem xem!" Đường Tranh liền nở nụ cười, Sở Tầm không ngu ngốc, đây rõ ràng là giả bộ hồ đồ, vì Phó Kiến Văn mà mặt cũng không cần!
Đường Tranh tựa như có thể nghe hiểu được lời này, cùng Phó Kiến Văn ở chung lâu như vậy, đều có cùng một cái bệnh, chính là tự bênh!
Hiện tại Tố Tâm chính là vợ của Phó Kiến Văn, chính là người mà Phó Kiến Văn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay, Đường Tranh tự nhiên cũng sợ sệt trong lòng Tố Tâm không thoải mái sẽ khiến Phó Kiến Văn kẹp ở giữa, không đợi Tố Tâm mở miệng, Đường Tranh lập tức cũng không cho Sở Tầm mặt mũi nói.
"Sở tiểu thư nói lời này, Lão Phó cùng chị dâu chính là hai người, nếu thật là chị dâu muốn đi tới thăm phó lão gia cùng Phó lão phu nhân thì tự nhiên là đi cùng lão Phó, còn hiện tại thì dĩ nhiên là sẽ không đi lên, hai người già huyên náo khó coi như vậy, vãn bối đi tới còn mang theo Đoàn Đoàn, đi làm gì! Đến xem hai người già đánh nhau đến nỗi trên mặt đầy máu! Cái kia, Phó gia cũng thật mất mặt rồi!"
Nắm đấm bên người Sở Tầm nắm chặt, nụ cười trên mặt có phần không kiềm được.
Theo như Đường Tranh nói thì Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân đánh nhau có vẻ rất nặng, còn chảy máu!
Tố Tâm: "..."
Đoàn Đoàn ở trong nhà trẻ đánh nhau, hai người già ở trong bệnh viện đánh nhau, chuyện này quả thật là... Có câu nói nói thế nào, già trẻ trẻ già, người già càng nhiều tuổi thì tính khí càng giống trẻ con.
Tố Tâm tiến vào thang máy, Đường Tranh nói một câu: "Cái kia, chị dâu tôi không tiễn cô nữa..."
"Em tới đây bằng cách nào!" Phó Kiến Văn đột nhiên hỏi Tố Tâm.
"Chú Hồ lái xe đưa tới!" Tố Tâm trả lời.
Phó Kiến Văn gật gật đầu, một tay ôm Đoàn Đoàn, một tay đè chặt thang máy mở cửa: "Nếu như vậy, em gọi điện thoại cho chú Hồ, để chú Hồ đưa Sở Tầm trở về, xe Sở Tầm hỏng rồi! Hai mẹ con theo anh đi thăm Tiểu Đường Quả!"
Tố Tâm cười cười gật đầu, cô biết Phó Kiến Văn là muốn tránh đi Sở Tầm.
Đường Tranh đứng ở bên ngoài thang máy nhìn xem không hé răng, vẻ mặt chế giễu.
Cứ gặp phải Phó Kiến Văn là xe Sở Tầm xe liền hỏng là sao, chẳng lẽ Phó Kiến Văn không chỉ doạ người mà ngay cả xe cũng bị doạ hỏng.
Sắc mặt Sở Tầm trắng nhợt...
Phó Kiến Văn quay đầu nhìn về phía Sở Tầm nói: "Con gái Đường Tranh nhập viện rồi, tôi muốn đến thăm một chút, để tài xế đưa cô về trước vậy!"
"Con gái Đường Tranh nhập viện rồi!" Sở Tầm một mặt ngạc nhiên, vẻ mặt lộ ra lo lắng, "Vậy em cũng cùng đi xem xem!"
Đường Tranh liền nở nụ cười, Sở Tầm không ngu ngốc, đây rõ ràng là giả bộ hồ đồ, vì Phó Kiến Văn mà mặt cũng không cần!
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đường Tranh tựa như có thể nghe hiểu được lời này, cùng Phó Kiến Văn ở chung lâu như vậy, đều có cùng một cái bệnh, chính là tự bênh! Hiện tại Tố Tâm chính là vợ của Phó Kiến Văn, chính là người mà Phó Kiến Văn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay, Đường Tranh tự nhiên cũng sợ sệt trong lòng Tố Tâm không thoải mái sẽ khiến Phó Kiến Văn kẹp ở giữa, không đợi Tố Tâm mở miệng, Đường Tranh lập tức cũng không cho Sở Tầm mặt mũi nói. "Sở tiểu thư nói lời này, Lão Phó cùng chị dâu chính là hai người, nếu thật là chị dâu muốn đi tới thăm phó lão gia cùng Phó lão phu nhân thì tự nhiên là đi cùng lão Phó, còn hiện tại thì dĩ nhiên là sẽ không đi lên, hai người già huyên náo khó coi như vậy, vãn bối đi tới còn mang theo Đoàn Đoàn, đi làm gì! Đến xem hai người già đánh nhau đến nỗi trên mặt đầy máu! Cái kia, Phó gia cũng thật mất mặt rồi!" Nắm đấm bên người Sở Tầm nắm chặt, nụ cười trên mặt có phần không kiềm được. Theo như Đường Tranh nói thì Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân đánh nhau có vẻ rất nặng, còn chảy máu! Tố Tâm: "..." Đoàn Đoàn ở trong nhà trẻ đánh nhau, hai người già ở trong bệnh viện đánh nhau, chuyện này quả thật là... Có câu nói nói thế nào, già trẻ trẻ già, người già càng nhiều tuổi thì tính khí càng giống trẻ con. Tố Tâm tiến vào thang máy, Đường Tranh nói một câu: "Cái kia, chị dâu tôi không tiễn cô nữa..." "Em tới đây bằng cách nào!" Phó Kiến Văn đột nhiên hỏi Tố Tâm. "Chú Hồ lái xe đưa tới!" Tố Tâm trả lời. Phó Kiến Văn gật gật đầu, một tay ôm Đoàn Đoàn, một tay đè chặt thang máy mở cửa: "Nếu như vậy, em gọi điện thoại cho chú Hồ, để chú Hồ đưa Sở Tầm trở về, xe Sở Tầm hỏng rồi! Hai mẹ con theo anh đi thăm Tiểu Đường Quả!" Tố Tâm cười cười gật đầu, cô biết Phó Kiến Văn là muốn tránh đi Sở Tầm. Đường Tranh đứng ở bên ngoài thang máy nhìn xem không hé răng, vẻ mặt chế giễu. Cứ gặp phải Phó Kiến Văn là xe Sở Tầm xe liền hỏng là sao, chẳng lẽ Phó Kiến Văn không chỉ doạ người mà ngay cả xe cũng bị doạ hỏng. Sắc mặt Sở Tầm trắng nhợt... Phó Kiến Văn quay đầu nhìn về phía Sở Tầm nói: "Con gái Đường Tranh nhập viện rồi, tôi muốn đến thăm một chút, để tài xế đưa cô về trước vậy!" "Con gái Đường Tranh nhập viện rồi!" Sở Tầm một mặt ngạc nhiên, vẻ mặt lộ ra lo lắng, "Vậy em cũng cùng đi xem xem!" Đường Tranh liền nở nụ cười, Sở Tầm không ngu ngốc, đây rõ ràng là giả bộ hồ đồ, vì Phó Kiến Văn mà mặt cũng không cần!