Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…

Chương 700: Tiền mà thôi

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm tự tiếu phi tiếu xuyên qua mặt kính thang máy nhìn về phía Sở Tầm, cái nhìn này ý vị quá mức rõ ràng... Sở Tầm nhìn thấy ánh mắt của Tố Tâm, đều có chút đứng không yên, bận bịu mở miệng trước giải thích: "Kỳ thực mỗi kênh TV đều có quy định bất thành văn, nói như nào nhỉ... nếu nhà đầu tư lớn nhất có yêu cầu gì, tiết mục là sẽ đổi người dẫn chương trình, lần này nhà đầu tư sau lưng chị Lâm..." "Nhà đầu tư kia đầu tư cho chương trình “chủ nhật hẹn ước” bao nhiêu!" Không đợi Sở Tầm nói xong, Phó Kiến Văn liền nghiêng đầu nhìn xem Sở Tầm hỏi, giọng trầm thấp lộ ra mười phần uy h**p. Liền ngay cả Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn ôm ở phần gáy Phó Kiến Văn, con ngươi to tròn sạch sẽ cũng nhìn về phía Sở Tầm. Ý vị trong lời nói này của Phó Kiến Văn đã hết mức rõ ràng, Phó Kiến Văn đây là muốn cho Tố Tâm chỗ dựa! Sở Tầm chau mày, móng tay hầu như muốn cắm sâu vào bên trong da thịt, lời nói ở trong cổ họng lăn lộn, nhưng miệng lại không mở ra được, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Tố Tâm kéo bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn đang dắt theo tay của mình. "Làm sao vậy!" Phó Kiến Văn quay đầu lại nhìn xem Tố Tâm, mỉm cười hỏi: "Không phải nói nhà đầu tư lớn nhất có thể thay đổi người dẫn chương trình sao! Vị trí người dẫn chương trình vốn là của em, tiền mà thôi..." Tố Tâm: "..." Cho nên, Phó Kiến Văn đây là đang khoe của sao! Sắc mặt Sở Tầm khó coi đến mức Tố Tâm không dám nhìn tới. "Bây giờ em đối với chương trình {{ chủ nhật hẹn ước }} này cũng không có gì đáng lưu luyến nữa rồi, giám chế Hạ đã bởi vì chuyện này mà từ chức, hơn nữa giám chế Hạ chính là người chế tác ra chương trình này, hiện tại chị Hạ đi rồi, cái tiết mục này về sau còn không biết sẽ là tình huống gì! Còn nữa... chị Hạ đã cho em hai lá thư mời của hai đài truyền hình khác, có một đài truyền hình còn nguyện ý giúp em chi trả chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho đài truyền hình thành phố A, em đã đang suy nghĩ rồi." Liên quan tới việc giám chế Hạ từ chức Sở Tầm vẫn không có nhận được tin tức, giám chế Hạ quăng thư từ chức sau đó liền tự mình thu dọn đồ đạc rời đi, người phía dưới vốn còn muốn níu giữ giám chế Hạ, cho nên còn chưa kịp đem thư từ chức của giám chế Hạ đưa lên. {{ chủ nhật hẹn ước }} có thể nói bây giờ chính là kim bài của đài truyền hình thành phố A, bây giờ thì thay đổi hết cả người dẫn chương trình lẫn người chế tác, tiết mục chắc chắn sẽ có biến động rồi! Sở Tầm kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm, tiếp tục nghe nói giám chế Hạ cho Tố Tâm hai cái thư mời của hai đài truyền hình khác, Sở Tầm khó tránh khỏi suy đoán phải chăng hai cái đài truyền hình này cũng mời giám chế Hạ đi qua! Nếu như là vậy, giám chế Hạ mang theo Tố Tâm đi qua, vậy thì tương đương với việc đem {{ chủ nhật hẹn ước }} chuyển từ kênh truyền hình này sang kênh truyền hình khác mà thôi! Sở Tầm có ngốc đến mấy thì nghĩ tới đây cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh. Nghe được Tố Tâm nói như vậy, Phó Kiến Văn ngược lại là gật gật đầu: "Không nên cân nhắc phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chọn một đài truyền hình em thích là tốt rồi!" 

Tố Tâm tự tiếu phi tiếu xuyên qua mặt kính thang máy nhìn về phía Sở Tầm, cái nhìn này ý vị quá mức rõ ràng... 

Sở Tầm nhìn thấy ánh mắt của Tố Tâm, đều có chút đứng không yên, bận bịu mở miệng trước giải thích: "Kỳ thực mỗi kênh TV đều có quy định bất thành văn, nói như nào nhỉ... nếu nhà đầu tư lớn nhất có yêu cầu gì, tiết mục là sẽ đổi người dẫn chương trình, lần này nhà đầu tư sau lưng chị Lâm..." 

"Nhà đầu tư kia đầu tư cho chương trình “chủ nhật hẹn ước” bao nhiêu!" 

Không đợi Sở Tầm nói xong, Phó Kiến Văn liền nghiêng đầu nhìn xem Sở Tầm hỏi, giọng trầm thấp lộ ra mười phần uy h**p. 

Liền ngay cả Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn ôm ở phần gáy Phó Kiến Văn, con ngươi to tròn sạch sẽ cũng nhìn về phía Sở Tầm. 

Ý vị trong lời nói này của Phó Kiến Văn đã hết mức rõ ràng, Phó Kiến Văn đây là muốn cho Tố Tâm chỗ dựa! 

Sở Tầm chau mày, móng tay hầu như muốn cắm sâu vào bên trong da thịt, lời nói ở trong cổ họng lăn lộn, nhưng miệng lại không mở ra được, sắc mặt càng ngày càng khó coi. 

Tố Tâm kéo bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn đang dắt theo tay của mình. 

"Làm sao vậy!" Phó Kiến Văn quay đầu lại nhìn xem Tố Tâm, mỉm cười hỏi: "Không phải nói nhà đầu tư lớn nhất có thể thay đổi người dẫn chương trình sao! Vị trí người dẫn chương trình vốn là của em, tiền mà thôi..." 

Tố Tâm: "..." 

Cho nên, Phó Kiến Văn đây là đang khoe của sao! 

Sắc mặt Sở Tầm khó coi đến mức Tố Tâm không dám nhìn tới. 

"Bây giờ em đối với chương trình {{ chủ nhật hẹn ước }} này cũng không có gì đáng lưu luyến nữa rồi, giám chế Hạ đã bởi vì chuyện này mà từ chức, hơn nữa giám chế Hạ chính là người chế tác ra chương trình này, hiện tại chị Hạ đi rồi, cái tiết mục này về sau còn không biết sẽ là tình huống gì! Còn nữa... chị Hạ đã cho em hai lá thư mời của hai đài truyền hình khác, có một đài truyền hình còn nguyện ý giúp em chi trả chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho đài truyền hình thành phố A, em đã đang suy nghĩ rồi." 

Liên quan tới việc giám chế Hạ từ chức Sở Tầm vẫn không có nhận được tin tức, giám chế Hạ quăng thư từ chức sau đó liền tự mình thu dọn đồ đạc rời đi, người phía dưới vốn còn muốn níu giữ giám chế Hạ, cho nên còn chưa kịp đem thư từ chức của giám chế Hạ đưa lên. 

{{ chủ nhật hẹn ước }} có thể nói bây giờ chính là kim bài của đài truyền hình thành phố A, bây giờ thì thay đổi hết cả người dẫn chương trình lẫn người chế tác, tiết mục chắc chắn sẽ có biến động rồi! 

Sở Tầm kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm, tiếp tục nghe nói giám chế Hạ cho Tố Tâm hai cái thư mời của hai đài truyền hình khác, Sở Tầm khó tránh khỏi suy đoán phải chăng hai cái đài truyền hình này cũng mời giám chế Hạ đi qua! 

Nếu như là vậy, giám chế Hạ mang theo Tố Tâm đi qua, vậy thì tương đương với việc đem {{ chủ nhật hẹn ước }} chuyển từ kênh truyền hình này sang kênh truyền hình khác mà thôi! 

Sở Tầm có ngốc đến mấy thì nghĩ tới đây cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh. 

Nghe được Tố Tâm nói như vậy, Phó Kiến Văn ngược lại là gật gật đầu: "Không nên cân nhắc phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chọn một đài truyền hình em thích là tốt rồi!" 

Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Tố Tâm tự tiếu phi tiếu xuyên qua mặt kính thang máy nhìn về phía Sở Tầm, cái nhìn này ý vị quá mức rõ ràng... Sở Tầm nhìn thấy ánh mắt của Tố Tâm, đều có chút đứng không yên, bận bịu mở miệng trước giải thích: "Kỳ thực mỗi kênh TV đều có quy định bất thành văn, nói như nào nhỉ... nếu nhà đầu tư lớn nhất có yêu cầu gì, tiết mục là sẽ đổi người dẫn chương trình, lần này nhà đầu tư sau lưng chị Lâm..." "Nhà đầu tư kia đầu tư cho chương trình “chủ nhật hẹn ước” bao nhiêu!" Không đợi Sở Tầm nói xong, Phó Kiến Văn liền nghiêng đầu nhìn xem Sở Tầm hỏi, giọng trầm thấp lộ ra mười phần uy h**p. Liền ngay cả Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn ôm ở phần gáy Phó Kiến Văn, con ngươi to tròn sạch sẽ cũng nhìn về phía Sở Tầm. Ý vị trong lời nói này của Phó Kiến Văn đã hết mức rõ ràng, Phó Kiến Văn đây là muốn cho Tố Tâm chỗ dựa! Sở Tầm chau mày, móng tay hầu như muốn cắm sâu vào bên trong da thịt, lời nói ở trong cổ họng lăn lộn, nhưng miệng lại không mở ra được, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Tố Tâm kéo bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn đang dắt theo tay của mình. "Làm sao vậy!" Phó Kiến Văn quay đầu lại nhìn xem Tố Tâm, mỉm cười hỏi: "Không phải nói nhà đầu tư lớn nhất có thể thay đổi người dẫn chương trình sao! Vị trí người dẫn chương trình vốn là của em, tiền mà thôi..." Tố Tâm: "..." Cho nên, Phó Kiến Văn đây là đang khoe của sao! Sắc mặt Sở Tầm khó coi đến mức Tố Tâm không dám nhìn tới. "Bây giờ em đối với chương trình {{ chủ nhật hẹn ước }} này cũng không có gì đáng lưu luyến nữa rồi, giám chế Hạ đã bởi vì chuyện này mà từ chức, hơn nữa giám chế Hạ chính là người chế tác ra chương trình này, hiện tại chị Hạ đi rồi, cái tiết mục này về sau còn không biết sẽ là tình huống gì! Còn nữa... chị Hạ đã cho em hai lá thư mời của hai đài truyền hình khác, có một đài truyền hình còn nguyện ý giúp em chi trả chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho đài truyền hình thành phố A, em đã đang suy nghĩ rồi." Liên quan tới việc giám chế Hạ từ chức Sở Tầm vẫn không có nhận được tin tức, giám chế Hạ quăng thư từ chức sau đó liền tự mình thu dọn đồ đạc rời đi, người phía dưới vốn còn muốn níu giữ giám chế Hạ, cho nên còn chưa kịp đem thư từ chức của giám chế Hạ đưa lên. {{ chủ nhật hẹn ước }} có thể nói bây giờ chính là kim bài của đài truyền hình thành phố A, bây giờ thì thay đổi hết cả người dẫn chương trình lẫn người chế tác, tiết mục chắc chắn sẽ có biến động rồi! Sở Tầm kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm, tiếp tục nghe nói giám chế Hạ cho Tố Tâm hai cái thư mời của hai đài truyền hình khác, Sở Tầm khó tránh khỏi suy đoán phải chăng hai cái đài truyền hình này cũng mời giám chế Hạ đi qua! Nếu như là vậy, giám chế Hạ mang theo Tố Tâm đi qua, vậy thì tương đương với việc đem {{ chủ nhật hẹn ước }} chuyển từ kênh truyền hình này sang kênh truyền hình khác mà thôi! Sở Tầm có ngốc đến mấy thì nghĩ tới đây cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh. Nghe được Tố Tâm nói như vậy, Phó Kiến Văn ngược lại là gật gật đầu: "Không nên cân nhắc phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chọn một đài truyền hình em thích là tốt rồi!" 

Chương 700: Tiền mà thôi