Tác giả:

Này! Tỉnh dậy đi Anh còn muốn ngủ đến bao giờ? Chết rồi! Nóng quá Này... - Đau... đau đầu quá! Minh Hào từ từ hé mở đôi mắt đang nhắm tịt của mình ra. Hai tay đưa lên che lại trong vô thức. Chói quá! Nhưng mà, đây là đâu? - Tỉnh rồi à? Một cô gái nhỏ nhắn chậm rãi tiến về phía Minh Hào, trên tay có bê một bát cháo nóng hổi còn nghi ngút khói, chả mấy chốc căn phòng nhỏ đã tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. - Cháo tôi mới nấu, anh ăn đi cho nóng. - Cảm ơn Minh Hào đưa hai tay nhận lấy bát cháo nóng hổi, chậm rãi xúc từng thìa nhỏ. Một lát sau, anh nhăn mặt lại. - Sao thế? Ăn không được hả? - Không phải, cháo rất ngon nhưng cổ họng của tôi khó chịu quá - Vậy anh chịu khó ăn thêm một chút nữa đi rồi uống thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi Khánh Tường đặt một ly nước suối lên bàn, sau đó lấy ra một túi thuốc nhỏ, cẩn thận chia ra từng liều rồi đưa cho Minh Hào. - Cô có thể cho tôi biết vì sao tôi lại ở đây không? Minh Hào uống hết số thuốc mà Khánh Tường đưa, sau đó anh chùm tấm chăn dày…

Chương 244: Điều chỉnh tâm trạng một chút

Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?Tác giả: Nhật MinhTruyện Ngôn TìnhNày! Tỉnh dậy đi Anh còn muốn ngủ đến bao giờ? Chết rồi! Nóng quá Này... - Đau... đau đầu quá! Minh Hào từ từ hé mở đôi mắt đang nhắm tịt của mình ra. Hai tay đưa lên che lại trong vô thức. Chói quá! Nhưng mà, đây là đâu? - Tỉnh rồi à? Một cô gái nhỏ nhắn chậm rãi tiến về phía Minh Hào, trên tay có bê một bát cháo nóng hổi còn nghi ngút khói, chả mấy chốc căn phòng nhỏ đã tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. - Cháo tôi mới nấu, anh ăn đi cho nóng. - Cảm ơn Minh Hào đưa hai tay nhận lấy bát cháo nóng hổi, chậm rãi xúc từng thìa nhỏ. Một lát sau, anh nhăn mặt lại. - Sao thế? Ăn không được hả? - Không phải, cháo rất ngon nhưng cổ họng của tôi khó chịu quá - Vậy anh chịu khó ăn thêm một chút nữa đi rồi uống thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi Khánh Tường đặt một ly nước suối lên bàn, sau đó lấy ra một túi thuốc nhỏ, cẩn thận chia ra từng liều rồi đưa cho Minh Hào. - Cô có thể cho tôi biết vì sao tôi lại ở đây không? Minh Hào uống hết số thuốc mà Khánh Tường đưa, sau đó anh chùm tấm chăn dày… Câu nói đó như là một tia sáng soi rọi vào sự âm u của màn đêm đang bao trùm tâm trí của Minh Hào. Anh chàng không còn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, lập tức đổ dồn về phía Peter rồi nhìn chằm chằm vào anh ta như đang muốn tìm kiếm sự chắc chắn trong lời nói ban nãy.Hành động bất ngờ này của Minh Hào lại khiến cho Peter có chút e ngại.Vì trước giờ Minh Hào chưa bao giờ mất kiểm soát chỉ vì một câu nói như thế này. Điều này càng chứng tỏ rõ cho anh ta thấy rằng nếu như bây giờ Khánh Tường biến mất thì Minh Hào chẳng ngần ngại hóa thành một kẻ điên đâu.Khẽ nuốt nước bọt cái ực, Peter gãi đầu cười trừ, sau đó mới nhẹ nhàng nhắc nhở Minh Hào.- Nhanh lên, tôi xuống chuẩn bị xe rồi chúng ta còn đi. Đảm bảo kẻ chủ mưu sẽ khiến cho cậu bất ngờ.Ngay sau khi vừa nói xong, Peter liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, anh chàng thở dài một cái.Khiếp! Xém nữa là bị bức chết rồi, cái ánh mắt đó, thái độ đó của Minh Hào thật khiến người ta cảm thấy bất an mà.Ở bên trong phòng, Minh Hào hận không thể mọc thêm tay chân, thêm cánh để có thể tức tốc tới đó một cách nhanh chóng nhất. Tốc độ vội vã như một cái máy, ánh mắt vô hồn cũng dường như có sức sống trở lại rồi.Anh phải tìm cho ra chân tướng kẻ đứng đằng sau chủ mưu ám hại bà xã nhỏ của anh là ai. Phải khiến cho người đó phải trả giá vì sự ngu ngốc của bản thân mình.Động tới ai thì được, nhưng dám đụng vô tiểu bảo bảo đáng yêu của anh thì cho dù có là ông trời thì hắn ta cũng chết chắc.Soi ngắm mình trong gương, ánh mắt lạnh lùng bá khí quét ngang một lượt, cố gắng kiềm nén sự vội vàng của bản thân lại. Hơi thở của anh chàng cũng dần trở nên ổn định hơn một chút.Đối với thế giới ngầm thì việc để lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài là một điều cấm kị, không cần biết người cần gặp là đàn em hay một tay anh chị có tiếng trong giới. Điều đầu tiên mà họ nhìn vào đầu tiên là cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt để dễ dàng nắm bắt được tâm trạng. Vì thế cho nên có vội và hay hưng phấn cỡ nào thì Minh Hào cũng phải duy trì vẻ mặt lạnh như băng của mình.Nhận thấy mọi thứ đều đã ổn định cả rồi, Minh Hào nhanh chân sải bước xuống khuôn viên, nơi mà bạn thân kiêm tài xế kiêm ông tám Peter đang ngồi ở vị trí vô lăng với tâm trạng cực kì phấn khích, giống như đã bày sẵn một trò chơi cực kì thú vị ở phía trước và chỉ còn chờ tới giờ để bắt đầu mà thôi.Ngay khi Minh Hào vừa ngồi vào trong, Peter đã nhanh chóng đạp ga để chiếc xe lao vụt về phía trước với tốc độ chóng mặt, khiến cho Minh Hào mất thăng bằng mà hơi đổ người về phía trước.Bạn nhỏ Minh Hào hơi khó hiểu về sự phấn khích bất ngờ của bạn mình, liền nhăn mặt lại như đang muốn hỏi điều gì đó. Ấy vậy mà chưa kịp lên tiếng hỏi thì Peter đã nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Minh Hào qua kiếng chiếu hậu nên cũng không ngần ngại giải thích đâu. Anh chàng nói rằng.- Cậu khó hiểu cái gì? Tôi đang vui mừng vì sắp thoát được cảnh phải nhìn cái bản mặt chù ụ như cái bánh bao chiều của cậu đấy. Tôi chả có thời gian ở bên cạnh cậu suốt ngày đâu, cậu yêu đương thì tôi chả lẽ không cần? Tại cái tâm trạng chết tiệt của cậu mà ông đây lỡ hẹn với biết bao em chân dài rồi có biết không hả? Mau mau kết thúc để tôi còn đi hẹn hò.Khóe môi Minh Hào hơi nhếch lên rồi cứng đờ trước lời giải thích không thể thực tế hơn của Peter, nói bóng nói gió là anh đây đang làm phiền thời gian quý báu của cậu ta sao? Để cậu ta suốt ngày nhìn sắc mặt của anh mà sống sao?Ơ thế ai là ông chủ ai là nhân viên vậy nhỉ? Cho dù Peter có công việc riêng nhưng nếu có liên quan tới tổ chức thì anh chàng vẫn còn nằm dưới kèo của Minh Hào mà thôi.Nói như thế thì...Minh Hào khẽ cười một cái, nụ cười hiếm hoi kể từ khi Khánh Tường rời đi lại bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt điển trai không góc chết của Minh Hào.Chỉ có điều, nhìn vào thân hình gầy gò này thì nụ cười ấy không còn nét điển trai hút người nhìn nữa, và thay vào đó là mang lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo. Có gì đó rất ma mị.Không chần chờ gì nhiều, Minh Hào ngả người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần rồi nói.- Peter, thiết nghĩ tôi nên xóa bỏ phúc lợi của cậu vì tội nói xấu ông chủ mất thôi.

Câu nói đó như là một tia sáng soi rọi vào sự âm u của màn đêm đang bao trùm tâm trí của Minh Hào. Anh chàng không còn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, lập tức đổ dồn về phía Peter rồi nhìn chằm chằm vào anh ta như đang muốn tìm kiếm sự chắc chắn trong lời nói ban nãy.

Hành động bất ngờ này của Minh Hào lại khiến cho Peter có chút e ngại.

Vì trước giờ Minh Hào chưa bao giờ mất kiểm soát chỉ vì một câu nói như thế này. Điều này càng chứng tỏ rõ cho anh ta thấy rằng nếu như bây giờ Khánh Tường biến mất thì Minh Hào chẳng ngần ngại hóa thành một kẻ điên đâu.

Khẽ nuốt nước bọt cái ực, Peter gãi đầu cười trừ, sau đó mới nhẹ nhàng nhắc nhở Minh Hào.

- Nhanh lên, tôi xuống chuẩn bị xe rồi chúng ta còn đi. Đảm bảo kẻ chủ mưu sẽ khiến cho cậu bất ngờ.

Ngay sau khi vừa nói xong, Peter liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, anh chàng thở dài một cái.

Khiếp! Xém nữa là bị bức chết rồi, cái ánh mắt đó, thái độ đó của Minh Hào thật khiến người ta cảm thấy bất an mà.

Ở bên trong phòng, Minh Hào hận không thể mọc thêm tay chân, thêm cánh để có thể tức tốc tới đó một cách nhanh chóng nhất. Tốc độ vội vã như một cái máy, ánh mắt vô hồn cũng dường như có sức sống trở lại rồi.

Anh phải tìm cho ra chân tướng kẻ đứng đằng sau chủ mưu ám hại bà xã nhỏ của anh là ai. Phải khiến cho người đó phải trả giá vì sự ngu ngốc của bản thân mình.

Động tới ai thì được, nhưng dám đụng vô tiểu bảo bảo đáng yêu của anh thì cho dù có là ông trời thì hắn ta cũng chết chắc.

Soi ngắm mình trong gương, ánh mắt lạnh lùng bá khí quét ngang một lượt, cố gắng kiềm nén sự vội vàng của bản thân lại. Hơi thở của anh chàng cũng dần trở nên ổn định hơn một chút.

Đối với thế giới ngầm thì việc để lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài là một điều cấm kị, không cần biết người cần gặp là đàn em hay một tay anh chị có tiếng trong giới. Điều đầu tiên mà họ nhìn vào đầu tiên là cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt để dễ dàng nắm bắt được tâm trạng. Vì thế cho nên có vội và hay hưng phấn cỡ nào thì Minh Hào cũng phải duy trì vẻ mặt lạnh như băng của mình.

Nhận thấy mọi thứ đều đã ổn định cả rồi, Minh Hào nhanh chân sải bước xuống khuôn viên, nơi mà bạn thân kiêm tài xế kiêm ông tám Peter đang ngồi ở vị trí vô lăng với tâm trạng cực kì phấn khích, giống như đã bày sẵn một trò chơi cực kì thú vị ở phía trước và chỉ còn chờ tới giờ để bắt đầu mà thôi.

Ngay khi Minh Hào vừa ngồi vào trong, Peter đã nhanh chóng đạp ga để chiếc xe lao vụt về phía trước với tốc độ chóng mặt, khiến cho Minh Hào mất thăng bằng mà hơi đổ người về phía trước.

Bạn nhỏ Minh Hào hơi khó hiểu về sự phấn khích bất ngờ của bạn mình, liền nhăn mặt lại như đang muốn hỏi điều gì đó. Ấy vậy mà chưa kịp lên tiếng hỏi thì Peter đã nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Minh Hào qua kiếng chiếu hậu nên cũng không ngần ngại giải thích đâu. Anh chàng nói rằng.

- Cậu khó hiểu cái gì? Tôi đang vui mừng vì sắp thoát được cảnh phải nhìn cái bản mặt chù ụ như cái bánh bao chiều của cậu đấy. Tôi chả có thời gian ở bên cạnh cậu suốt ngày đâu, cậu yêu đương thì tôi chả lẽ không cần? Tại cái tâm trạng chết tiệt của cậu mà ông đây lỡ hẹn với biết bao em chân dài rồi có biết không hả? Mau mau kết thúc để tôi còn đi hẹn hò.

Khóe môi Minh Hào hơi nhếch lên rồi cứng đờ trước lời giải thích không thể thực tế hơn của Peter, nói bóng nói gió là anh đây đang làm phiền thời gian quý báu của cậu ta sao? Để cậu ta suốt ngày nhìn sắc mặt của anh mà sống sao?

Ơ thế ai là ông chủ ai là nhân viên vậy nhỉ? Cho dù Peter có công việc riêng nhưng nếu có liên quan tới tổ chức thì anh chàng vẫn còn nằm dưới kèo của Minh Hào mà thôi.

Nói như thế thì...

Minh Hào khẽ cười một cái, nụ cười hiếm hoi kể từ khi Khánh Tường rời đi lại bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt điển trai không góc chết của Minh Hào.

Chỉ có điều, nhìn vào thân hình gầy gò này thì nụ cười ấy không còn nét điển trai hút người nhìn nữa, và thay vào đó là mang lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo. Có gì đó rất ma mị.

Không chần chờ gì nhiều, Minh Hào ngả người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần rồi nói.

- Peter, thiết nghĩ tôi nên xóa bỏ phúc lợi của cậu vì tội nói xấu ông chủ mất thôi.

Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?Tác giả: Nhật MinhTruyện Ngôn TìnhNày! Tỉnh dậy đi Anh còn muốn ngủ đến bao giờ? Chết rồi! Nóng quá Này... - Đau... đau đầu quá! Minh Hào từ từ hé mở đôi mắt đang nhắm tịt của mình ra. Hai tay đưa lên che lại trong vô thức. Chói quá! Nhưng mà, đây là đâu? - Tỉnh rồi à? Một cô gái nhỏ nhắn chậm rãi tiến về phía Minh Hào, trên tay có bê một bát cháo nóng hổi còn nghi ngút khói, chả mấy chốc căn phòng nhỏ đã tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. - Cháo tôi mới nấu, anh ăn đi cho nóng. - Cảm ơn Minh Hào đưa hai tay nhận lấy bát cháo nóng hổi, chậm rãi xúc từng thìa nhỏ. Một lát sau, anh nhăn mặt lại. - Sao thế? Ăn không được hả? - Không phải, cháo rất ngon nhưng cổ họng của tôi khó chịu quá - Vậy anh chịu khó ăn thêm một chút nữa đi rồi uống thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi Khánh Tường đặt một ly nước suối lên bàn, sau đó lấy ra một túi thuốc nhỏ, cẩn thận chia ra từng liều rồi đưa cho Minh Hào. - Cô có thể cho tôi biết vì sao tôi lại ở đây không? Minh Hào uống hết số thuốc mà Khánh Tường đưa, sau đó anh chùm tấm chăn dày… Câu nói đó như là một tia sáng soi rọi vào sự âm u của màn đêm đang bao trùm tâm trí của Minh Hào. Anh chàng không còn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, lập tức đổ dồn về phía Peter rồi nhìn chằm chằm vào anh ta như đang muốn tìm kiếm sự chắc chắn trong lời nói ban nãy.Hành động bất ngờ này của Minh Hào lại khiến cho Peter có chút e ngại.Vì trước giờ Minh Hào chưa bao giờ mất kiểm soát chỉ vì một câu nói như thế này. Điều này càng chứng tỏ rõ cho anh ta thấy rằng nếu như bây giờ Khánh Tường biến mất thì Minh Hào chẳng ngần ngại hóa thành một kẻ điên đâu.Khẽ nuốt nước bọt cái ực, Peter gãi đầu cười trừ, sau đó mới nhẹ nhàng nhắc nhở Minh Hào.- Nhanh lên, tôi xuống chuẩn bị xe rồi chúng ta còn đi. Đảm bảo kẻ chủ mưu sẽ khiến cho cậu bất ngờ.Ngay sau khi vừa nói xong, Peter liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, anh chàng thở dài một cái.Khiếp! Xém nữa là bị bức chết rồi, cái ánh mắt đó, thái độ đó của Minh Hào thật khiến người ta cảm thấy bất an mà.Ở bên trong phòng, Minh Hào hận không thể mọc thêm tay chân, thêm cánh để có thể tức tốc tới đó một cách nhanh chóng nhất. Tốc độ vội vã như một cái máy, ánh mắt vô hồn cũng dường như có sức sống trở lại rồi.Anh phải tìm cho ra chân tướng kẻ đứng đằng sau chủ mưu ám hại bà xã nhỏ của anh là ai. Phải khiến cho người đó phải trả giá vì sự ngu ngốc của bản thân mình.Động tới ai thì được, nhưng dám đụng vô tiểu bảo bảo đáng yêu của anh thì cho dù có là ông trời thì hắn ta cũng chết chắc.Soi ngắm mình trong gương, ánh mắt lạnh lùng bá khí quét ngang một lượt, cố gắng kiềm nén sự vội vàng của bản thân lại. Hơi thở của anh chàng cũng dần trở nên ổn định hơn một chút.Đối với thế giới ngầm thì việc để lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài là một điều cấm kị, không cần biết người cần gặp là đàn em hay một tay anh chị có tiếng trong giới. Điều đầu tiên mà họ nhìn vào đầu tiên là cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt để dễ dàng nắm bắt được tâm trạng. Vì thế cho nên có vội và hay hưng phấn cỡ nào thì Minh Hào cũng phải duy trì vẻ mặt lạnh như băng của mình.Nhận thấy mọi thứ đều đã ổn định cả rồi, Minh Hào nhanh chân sải bước xuống khuôn viên, nơi mà bạn thân kiêm tài xế kiêm ông tám Peter đang ngồi ở vị trí vô lăng với tâm trạng cực kì phấn khích, giống như đã bày sẵn một trò chơi cực kì thú vị ở phía trước và chỉ còn chờ tới giờ để bắt đầu mà thôi.Ngay khi Minh Hào vừa ngồi vào trong, Peter đã nhanh chóng đạp ga để chiếc xe lao vụt về phía trước với tốc độ chóng mặt, khiến cho Minh Hào mất thăng bằng mà hơi đổ người về phía trước.Bạn nhỏ Minh Hào hơi khó hiểu về sự phấn khích bất ngờ của bạn mình, liền nhăn mặt lại như đang muốn hỏi điều gì đó. Ấy vậy mà chưa kịp lên tiếng hỏi thì Peter đã nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Minh Hào qua kiếng chiếu hậu nên cũng không ngần ngại giải thích đâu. Anh chàng nói rằng.- Cậu khó hiểu cái gì? Tôi đang vui mừng vì sắp thoát được cảnh phải nhìn cái bản mặt chù ụ như cái bánh bao chiều của cậu đấy. Tôi chả có thời gian ở bên cạnh cậu suốt ngày đâu, cậu yêu đương thì tôi chả lẽ không cần? Tại cái tâm trạng chết tiệt của cậu mà ông đây lỡ hẹn với biết bao em chân dài rồi có biết không hả? Mau mau kết thúc để tôi còn đi hẹn hò.Khóe môi Minh Hào hơi nhếch lên rồi cứng đờ trước lời giải thích không thể thực tế hơn của Peter, nói bóng nói gió là anh đây đang làm phiền thời gian quý báu của cậu ta sao? Để cậu ta suốt ngày nhìn sắc mặt của anh mà sống sao?Ơ thế ai là ông chủ ai là nhân viên vậy nhỉ? Cho dù Peter có công việc riêng nhưng nếu có liên quan tới tổ chức thì anh chàng vẫn còn nằm dưới kèo của Minh Hào mà thôi.Nói như thế thì...Minh Hào khẽ cười một cái, nụ cười hiếm hoi kể từ khi Khánh Tường rời đi lại bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt điển trai không góc chết của Minh Hào.Chỉ có điều, nhìn vào thân hình gầy gò này thì nụ cười ấy không còn nét điển trai hút người nhìn nữa, và thay vào đó là mang lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo. Có gì đó rất ma mị.Không chần chờ gì nhiều, Minh Hào ngả người ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần rồi nói.- Peter, thiết nghĩ tôi nên xóa bỏ phúc lợi của cậu vì tội nói xấu ông chủ mất thôi.

Chương 244: Điều chỉnh tâm trạng một chút