"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy…
Chương 18
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… Hắn đặt ngay ngắn cô lại để dễ ngủ hơn... Hắn đưa bàn tay v**t v* khuôn mặt đang không ngừng toát mồ hôi.. Hôn nhẹ lên chán cô.. Giọng triều mến nói.."Cô đã vấp vã rồi.. Ngủ ngon nha"Cô không nói gì nhắm mắt lại ngủ..Hắn giang tay ôm chặt cô vào lòng ngực rắn chắc của mình.......................Sáng hôm sau................Cô mở mắt ra thì chẳng thấy hắn đâu... Ngồi dậy định bước vào phòng tắm... Thì mặt cô khó chịu"Ôi... Người mình... Nhức quá.." mặt cô bực bội đi xuống giườngThay quần áo chỉnh tề xong cô bước xuống lầu.. Giáng vẽ khi đi của cô chống rất đáng thương.. Nhìn chẳng khác gì bà bầu đang trong thời kì sắp sinh...Cô mặt nặng mặt nhẹ đi đến phòng khách.. Thấy cô hắn liền nói"Mau lại ăn sáng đi này..."Cô đi lại không nói gì ngồi xuống..Thấy cô đi đứng có vẽ khó khăn hắn liền đi lại chỗ ngồi của cô vuốt nhẹ mái tóc.. Nói nhỏ vào tai cô"Lần sau.. Tôi sẽ nhẹ hơn.." giọng ma mị của hắn nói làm cô nổi hết da gà... Xô mạnh hắn ra.. Đứng dậy"Tôi ăn xong rồi.. Tôi đến trường trước đây..""Khoan đã..." Hắn nói"Gì nữa... Sao anh lắm lời thế" cô càng bực mình"Cô quen tôi đã nói gì hôm qua rồi hả""Nói gì..""Cô quên nhanh thật... Chắc sau này tôi phải làm cho cô khắc cốt ghi tâm những lời tôi nói mới được" Hắn cau mày nói"Anh đừng dọa tôi... Những lời của anh thì tự anh đi mà nhớ đừng bắt tôi phải ghi nhớ làm gì" cô không chịu thua nói lại"Xem ra cô mạnh miệng quá ha.. Cô có tin giờ cô không thể đến trường không..." Nói xong hắn đi nhanh lại ôm chặt lấy cô..."Nè... Anh bỏ tôi ra đi.. Tôi.. Tôi..""Tôi... Tôi gì""Tôi sai rồi... Anh bỏ tôi ra đi.. Hôm nay tôi có tiết học quan trọng đó" Cô bẽn lẽn nói"Cái gì... Tôi nghe không rõ..lập lại lần nữa đi""Cái tên này..."Hắn trợn mắt nhìn cô..."Cô muốn tôi ẵm, cô lên phòng đúng không" Hắn dọa"Tôi..Tôi sai rồi anh tha cho tôi đi" cô hét lên"Được..Hôn tôi đi.." Hắn nóiHẾT PHẦN 19:
Hắn đặt ngay ngắn cô lại để dễ ngủ hơn... Hắn đưa bàn tay v**t v* khuôn mặt đang không ngừng toát mồ hôi.. Hôn nhẹ lên chán cô.. Giọng triều mến nói..
"Cô đã vấp vã rồi.. Ngủ ngon nha"
Cô không nói gì nhắm mắt lại ngủ..
Hắn giang tay ôm chặt cô vào lòng ngực rắn chắc của mình...
...
...
..............Sáng hôm sau................
Cô mở mắt ra thì chẳng thấy hắn đâu... Ngồi dậy định bước vào phòng tắm... Thì mặt cô khó chịu
"Ôi... Người mình... Nhức quá.." mặt cô bực bội đi xuống giường
Thay quần áo chỉnh tề xong cô bước xuống lầu.. Giáng vẽ khi đi của cô chống rất đáng thương.. Nhìn chẳng khác gì bà bầu đang trong thời kì sắp sinh...
Cô mặt nặng mặt nhẹ đi đến phòng khách.. Thấy cô hắn liền nói
"Mau lại ăn sáng đi này..."
Cô đi lại không nói gì ngồi xuống..
Thấy cô đi đứng có vẽ khó khăn hắn liền đi lại chỗ ngồi của cô vuốt nhẹ mái tóc.. Nói nhỏ vào tai cô
"Lần sau.. Tôi sẽ nhẹ hơn.." giọng ma mị của hắn nói làm cô nổi hết da gà... Xô mạnh hắn ra.. Đứng dậy
"Tôi ăn xong rồi.. Tôi đến trường trước đây.."
"Khoan đã..." Hắn nói
"Gì nữa... Sao anh lắm lời thế" cô càng bực mình
"Cô quen tôi đã nói gì hôm qua rồi hả"
"Nói gì.."
"Cô quên nhanh thật... Chắc sau này tôi phải làm cho cô khắc cốt ghi tâm những lời tôi nói mới được" Hắn cau mày nói
"Anh đừng dọa tôi... Những lời của anh thì tự anh đi mà nhớ đừng bắt tôi phải ghi nhớ làm gì" cô không chịu thua nói lại
"Xem ra cô mạnh miệng quá ha.. Cô có tin giờ cô không thể đến trường không..." Nói xong hắn đi nhanh lại ôm chặt lấy cô...
"Nè... Anh bỏ tôi ra đi.. Tôi.. Tôi.."
"Tôi... Tôi gì"
"Tôi sai rồi... Anh bỏ tôi ra đi.. Hôm nay tôi có tiết học quan trọng đó" Cô bẽn lẽn nói
"Cái gì... Tôi nghe không rõ..lập lại lần nữa đi"
"Cái tên này..."
Hắn trợn mắt nhìn cô...
"Cô muốn tôi ẵm, cô lên phòng đúng không" Hắn dọa
"Tôi..Tôi sai rồi anh tha cho tôi đi" cô hét lên
"Được..Hôn tôi đi.." Hắn nói
HẾT PHẦN 19:
Lệnh Tôi Em Dám Không NgheTác giả: Nguyễn Thị ThùyTruyện Ngôn Tình"Nóng... Nóng..." Một người đàn ông với một khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc, thanh tú Đang lờ mờ bước đi lên phòng quần áo thì có hơi xộc xệch Hắn vừa đi miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa Đến nơi hắn đưa tay mở cửa phòng đi nhanh lên giường nằm "Chết tiệt? Đứa nào dám bỏ thuốc?" Hắn nói như muốn nghiền nát người đó ra thành từng mảnh Hắn Bạch Nhược Quân: 26 tuổi là cháu đích tôn của nhà họ Bạch vừa mới tiếp lên tiếp quản công ty "..." [...] Tại quầy bar "Hàm Nhi." quản lý cô gọi Hàm Nhi năm nay vừa tròn 20 tuổi ba mẹ mất sớm, tự sống mưu sinh, là người mạnh mẽ "Dạ." cô chạy lại "..." "Anh gọi tôi có việc gì không quản lý" cô nói với giọng trìu mến "Cô có thể đem chiếc áo khoác này lên phòng vip 690 được không? Vị khách vip vừa nãy đã bỏ quen" "Được ạ" cô cầm chiếc áo trên tay đi lên khu vực vip bắt đầu tìm kiếm 670 680 690 "À. Đây rồi" cô nói lên [Cốc...Cốc] "Thưa quý khách vừa nãy quý khách đã bỏ quên áo giờ tôi mang lên đây ạ" Cô nói giọng đầy kính trọng Cô đứng một hồi không thấy… Hắn đặt ngay ngắn cô lại để dễ ngủ hơn... Hắn đưa bàn tay v**t v* khuôn mặt đang không ngừng toát mồ hôi.. Hôn nhẹ lên chán cô.. Giọng triều mến nói.."Cô đã vấp vã rồi.. Ngủ ngon nha"Cô không nói gì nhắm mắt lại ngủ..Hắn giang tay ôm chặt cô vào lòng ngực rắn chắc của mình.......................Sáng hôm sau................Cô mở mắt ra thì chẳng thấy hắn đâu... Ngồi dậy định bước vào phòng tắm... Thì mặt cô khó chịu"Ôi... Người mình... Nhức quá.." mặt cô bực bội đi xuống giườngThay quần áo chỉnh tề xong cô bước xuống lầu.. Giáng vẽ khi đi của cô chống rất đáng thương.. Nhìn chẳng khác gì bà bầu đang trong thời kì sắp sinh...Cô mặt nặng mặt nhẹ đi đến phòng khách.. Thấy cô hắn liền nói"Mau lại ăn sáng đi này..."Cô đi lại không nói gì ngồi xuống..Thấy cô đi đứng có vẽ khó khăn hắn liền đi lại chỗ ngồi của cô vuốt nhẹ mái tóc.. Nói nhỏ vào tai cô"Lần sau.. Tôi sẽ nhẹ hơn.." giọng ma mị của hắn nói làm cô nổi hết da gà... Xô mạnh hắn ra.. Đứng dậy"Tôi ăn xong rồi.. Tôi đến trường trước đây..""Khoan đã..." Hắn nói"Gì nữa... Sao anh lắm lời thế" cô càng bực mình"Cô quen tôi đã nói gì hôm qua rồi hả""Nói gì..""Cô quên nhanh thật... Chắc sau này tôi phải làm cho cô khắc cốt ghi tâm những lời tôi nói mới được" Hắn cau mày nói"Anh đừng dọa tôi... Những lời của anh thì tự anh đi mà nhớ đừng bắt tôi phải ghi nhớ làm gì" cô không chịu thua nói lại"Xem ra cô mạnh miệng quá ha.. Cô có tin giờ cô không thể đến trường không..." Nói xong hắn đi nhanh lại ôm chặt lấy cô..."Nè... Anh bỏ tôi ra đi.. Tôi.. Tôi..""Tôi... Tôi gì""Tôi sai rồi... Anh bỏ tôi ra đi.. Hôm nay tôi có tiết học quan trọng đó" Cô bẽn lẽn nói"Cái gì... Tôi nghe không rõ..lập lại lần nữa đi""Cái tên này..."Hắn trợn mắt nhìn cô..."Cô muốn tôi ẵm, cô lên phòng đúng không" Hắn dọa"Tôi..Tôi sai rồi anh tha cho tôi đi" cô hét lên"Được..Hôn tôi đi.." Hắn nóiHẾT PHẦN 19: