Tác giả:

"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong…

Chương 4: Đẳng cấp của vô sỉ

Là Thầy Hay Là Chồng?Tác giả: Diệp HyTruyện Ngôn Tình"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong… "Ồ, sao cô biết? Tôi vốn dĩ đã rất vô sỉ rồi" hắn hất cằm. Từ trước tới nay, An Vũ quen là một thiếu gia muốn gì được đó, kiêu ngạo bất cần, chẳng kiêng nể gì ai. Hắn không phải ỷ vào gia thế của gia đình, mà vốn dĩ bản thân hắn đã là như vậy rồi, vô sỉ từ trong trứng. Bội Vy thấy hôm nay đúng thực là đen đủi, nếu cô còn ở đây dông dài với cái tên này thì nhất định sẽ bị ba mình tóm được. Cô làm bộ hớt hải chỉ ra đằng sau hắn, hét lên:"Trời ơi, kia có phải là ngôi sao Lâm Ngọc Tích không?" ngay lập tức cả anh và đám người vệ sĩ đều quay lưng lại nhìn. Nhân dịp đó cô trốn thoát. Muốn đùa với bà đây à? Còn non lắm! Khi anh quay đầu lại thì đã thấy cô chạy xa còn quay đầu lại lêu lêu mình, lần đầu tiên, đây đúng là lần đầu tiên trong đời có kẻ dám đùa bỡn với anh như vậy. Cứ chờ xem, rồi ai sẽ chỉnh chết ai cho biết. Nhưng cô nói không hề sai, ngay sau đó Lâm Ngọc Tích xuất hiện. Trên người cô ta toát ra loại thần thái ngôi sao sang trọng làm người ta mê mẩn. An Vũ nhủ thầm trong lòng "Xem như cô ta gặp may, lần sau đừng để tôi gặp lại". Anh tươi cười bước đến, ôm chầm lấy Lâm Ngọc Tích:"Chị hai, tưởng chị không về kịp chứ?""Ayo, ngày xem mắt của em trai chị người làm chị như chị đây mà không sắp xếp về xem mắt em dâu tương lai được thì đúng là rất có lỗi a" Lâm Ngọc Tích tuổi tác chỉ lớn hơn An Vũ bốn tuổi nhưng cô không giống hắn. Ngọc Tích rất điềm đạm, lại còn khéo léo tế nhị chứ không ương bướng ngỗ nghịch như An Vũ. Vốn hôm nay hắn đi đón chị hai về nhưng không ngờ lại gặp phải cô, thật xui xẻo...!

"Ồ, sao cô biết? Tôi vốn dĩ đã rất vô sỉ rồi" hắn hất cằm. 

Từ trước tới nay, An Vũ quen là một thiếu gia muốn gì được đó, kiêu ngạo bất cần, chẳng kiêng nể gì ai. 

Hắn không phải ỷ vào gia thế của gia đình, mà vốn dĩ bản thân hắn đã là như vậy rồi, vô sỉ từ trong trứng. Bội Vy thấy hôm nay đúng thực là đen đủi, nếu cô còn ở đây dông dài với cái tên này thì nhất định sẽ bị ba mình tóm được. 

Cô làm bộ hớt hải chỉ ra đằng sau hắn, hét lên:

"Trời ơi, kia có phải là ngôi sao Lâm Ngọc Tích không?" ngay lập tức cả anh và đám người vệ sĩ đều quay lưng lại nhìn. Nhân dịp đó cô trốn thoát. 

Muốn đùa với bà đây à? Còn non lắm! Khi anh quay đầu lại thì đã thấy cô chạy xa còn quay đầu lại lêu lêu mình, lần đầu tiên, đây đúng là lần đầu tiên trong đời có kẻ dám đùa bỡn với anh như vậy. Cứ chờ xem, rồi ai sẽ chỉnh chết ai cho biết. 

Nhưng cô nói không hề sai, ngay sau đó Lâm Ngọc Tích xuất hiện. Trên người cô ta toát ra loại thần thái ngôi sao sang trọng làm người ta mê mẩn. An Vũ nhủ thầm trong lòng "Xem như cô ta gặp may, lần sau đừng để tôi gặp lại". 

Anh tươi cười bước đến, ôm chầm lấy Lâm Ngọc Tích:

"Chị hai, tưởng chị không về kịp chứ?"

"Ayo, ngày xem mắt của em trai chị người làm chị như chị đây mà không sắp xếp về xem mắt em dâu tương lai được thì đúng là rất có lỗi a" 

Lâm Ngọc Tích tuổi tác chỉ lớn hơn An Vũ bốn tuổi nhưng cô không giống hắn. Ngọc Tích rất điềm đạm, lại còn khéo léo tế nhị chứ không ương bướng ngỗ nghịch như An Vũ. Vốn hôm nay hắn đi đón chị hai về nhưng không ngờ lại gặp phải cô, thật xui xẻo...!

Là Thầy Hay Là Chồng?Tác giả: Diệp HyTruyện Ngôn Tình"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong… "Ồ, sao cô biết? Tôi vốn dĩ đã rất vô sỉ rồi" hắn hất cằm. Từ trước tới nay, An Vũ quen là một thiếu gia muốn gì được đó, kiêu ngạo bất cần, chẳng kiêng nể gì ai. Hắn không phải ỷ vào gia thế của gia đình, mà vốn dĩ bản thân hắn đã là như vậy rồi, vô sỉ từ trong trứng. Bội Vy thấy hôm nay đúng thực là đen đủi, nếu cô còn ở đây dông dài với cái tên này thì nhất định sẽ bị ba mình tóm được. Cô làm bộ hớt hải chỉ ra đằng sau hắn, hét lên:"Trời ơi, kia có phải là ngôi sao Lâm Ngọc Tích không?" ngay lập tức cả anh và đám người vệ sĩ đều quay lưng lại nhìn. Nhân dịp đó cô trốn thoát. Muốn đùa với bà đây à? Còn non lắm! Khi anh quay đầu lại thì đã thấy cô chạy xa còn quay đầu lại lêu lêu mình, lần đầu tiên, đây đúng là lần đầu tiên trong đời có kẻ dám đùa bỡn với anh như vậy. Cứ chờ xem, rồi ai sẽ chỉnh chết ai cho biết. Nhưng cô nói không hề sai, ngay sau đó Lâm Ngọc Tích xuất hiện. Trên người cô ta toát ra loại thần thái ngôi sao sang trọng làm người ta mê mẩn. An Vũ nhủ thầm trong lòng "Xem như cô ta gặp may, lần sau đừng để tôi gặp lại". Anh tươi cười bước đến, ôm chầm lấy Lâm Ngọc Tích:"Chị hai, tưởng chị không về kịp chứ?""Ayo, ngày xem mắt của em trai chị người làm chị như chị đây mà không sắp xếp về xem mắt em dâu tương lai được thì đúng là rất có lỗi a" Lâm Ngọc Tích tuổi tác chỉ lớn hơn An Vũ bốn tuổi nhưng cô không giống hắn. Ngọc Tích rất điềm đạm, lại còn khéo léo tế nhị chứ không ương bướng ngỗ nghịch như An Vũ. Vốn hôm nay hắn đi đón chị hai về nhưng không ngờ lại gặp phải cô, thật xui xẻo...!

Chương 4: Đẳng cấp của vô sỉ