Tác giả:

"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong…

Chương 7: Liếc mắt đưa tình

Là Thầy Hay Là Chồng?Tác giả: Diệp HyTruyện Ngôn Tình"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong… Ngồi vào bàn dùng bữa, hai lão nhân gia thì thân mật trò chuyện còn Lâm Ngọc Tích thì ngồi quan sát "em dâu". Lâm Ngọc Tích càng nhìn càng vừa mắt đứa em dâu này, Trần Bội Vy không chỉ xinh đẹp, đáng yêu mà nói năng cũng rất có chừng mực ước chừng có thể là một người vợ, một người con dâu tốt.Trong khi Lâm Ngọc Tích khá hài lòng với Bội Vy thì cô cũng quan sát thấy đứa em trai của mình có điều gì đó bất thường.Lâm An Vũ nhìn Trần Bội Vy một cách đầy "tình cảm" anh luôn tặng cho cô một nụ cười mỉm đẹp đến động lòng người mỗi khi cô nhìn anh. Trong mắt người khác có thể đây là ánh mắt "Nhất kiến chung tình" nhưng Bội Vy hiểu rõ hơn ai hết, ánh mắt này có bao nhiêu phần nguy hiểm. Cô dùng một nụ cười méo mó để đáp trả lại anh, một màn này đều được hết thảy những lão nhân bên ngoài chứng kiến.Cả Lâm lão gia và Trần lão gia đều nghĩ hai đứa con của họ một đứa đang liếc mắt đưa tình còn một đứa thì ngượng ngùng e thẹn, tưởng chừng vừa gặp đã yêu. Nếu Bội Vy mà đọc được những suy nghĩ này của hai người lớn chắc cô đã khóc thét.Lâm Ngọc Tích nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Bội Vy, cô hỏi:"Vy Vy, em dễ thương quá, em bao nhiêu tuổi rồi?""Dạ, em năm nay mười chín" Bội Vy lo đề phòng cái tên vô sỉ kia, suýt chút nữa là không nghe thấy"Mười chín tuổi? Vậy là nhỏ hơn An Vũ bốn tuổi? Uầy, mà không sao. Hai đứa như vậy khi lấy về thì An Vũ sẽ cưng chiều em hơn" Lâm Ngọc Tích nói lời này đúng là thật lòng, nhưng chỉ tiếc khi Bội Vy nghe thấy thì cô đã bị dọa đến mức mặt mũi tái mét.Cái gì? Lấy...lấy...về? Không nhanh đến vậy chứ? Tay đang cầm ly nước cũng run run. Nghe thấy vậy Trần lão gia hào hứng nói:"Bội Vy từ nhỏ đã được nuông chiều, về sau con nhất định phải dạy dỗ nó thật nghiêm khắc đấy. Thấy con thích nó như vậy, chú vui lắm""Dạ, Vy Vy đáng yêu thế này mà. Nhất định con và An Vũ sẽ chăm sóc em thật tốt. Này An Vũ, đây là vợ tương lai của em đấy. Em nói xem, có phải không?" vừa nói cô vừa huých cánh tay Lâm An Vũ. Anh ta dường như chỉ chờ có thế, bèn cao giọng:"Tất nhiên, sẽ chăm sóc thật tốt" nghe đến đây Bội Vy đã không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa. Cô nghĩ ít ra anh ta phải kịch liệt phản đối hôn sự này chứ, sao lại thành ra như vầy"Vậy chú định cho tụi nhỏ làm lễ đính hôn vào ngày nào?" Lâm lão gia nãy giờ không lên tiếng, mà đến khi ông lên tiếng thì đúng là...thế cuộc đã định vậy."Anh xem ngày nào được? Em thì thấy hai đứa nó có vẻ rất thích nhau rồi." Trần lão gia rất vui, ông không ngờ hôm nay mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy"Hay là mồng tám tháng sau đi, ngày đó tôi cũng đã cho người xem qua, không tệ." Lâm lão gia vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói có một chút vui mừng không thể che giấu. What? Mồng tám tháng sau? Chỉ còn có mười ngày nữa? Tâm tình của Bội Vy lúc này như đang rơi xuống vực thẳm!!!

Ngồi vào bàn dùng bữa, hai lão nhân gia thì thân mật trò chuyện còn Lâm Ngọc Tích thì ngồi quan sát "em dâu". Lâm Ngọc Tích càng nhìn càng vừa mắt đứa em dâu này, Trần Bội Vy không chỉ xinh đẹp, đáng yêu mà nói năng cũng rất có chừng mực ước chừng có thể là một người vợ, một người con dâu tốt.

Trong khi Lâm Ngọc Tích khá hài lòng với Bội Vy thì cô cũng quan sát thấy đứa em trai của mình có điều gì đó bất thường.

Lâm An Vũ nhìn Trần Bội Vy một cách đầy "tình cảm" anh luôn tặng cho cô một nụ cười mỉm đẹp đến động lòng người mỗi khi cô nhìn anh. Trong mắt người khác có thể đây là ánh mắt "Nhất kiến chung tình" nhưng Bội Vy hiểu rõ hơn ai hết, ánh mắt này có bao nhiêu phần nguy hiểm. Cô dùng một nụ cười méo mó để đáp trả lại anh, một màn này đều được hết thảy những lão nhân bên ngoài chứng kiến.

Cả Lâm lão gia và Trần lão gia đều nghĩ hai đứa con của họ một đứa đang liếc mắt đưa tình còn một đứa thì ngượng ngùng e thẹn, tưởng chừng vừa gặp đã yêu. Nếu Bội Vy mà đọc được những suy nghĩ này của hai người lớn chắc cô đã khóc thét.

Lâm Ngọc Tích nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Bội Vy, cô hỏi:

"Vy Vy, em dễ thương quá, em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ, em năm nay mười chín" Bội Vy lo đề phòng cái tên vô sỉ kia, suýt chút nữa là không nghe thấy

"Mười chín tuổi? Vậy là nhỏ hơn An Vũ bốn tuổi? Uầy, mà không sao. Hai đứa như vậy khi lấy về thì An Vũ sẽ cưng chiều em hơn" Lâm Ngọc Tích nói lời này đúng là thật lòng, nhưng chỉ tiếc khi Bội Vy nghe thấy thì cô đã bị dọa đến mức mặt mũi tái mét.

Cái gì? Lấy...lấy...về? Không nhanh đến vậy chứ? Tay đang cầm ly nước cũng run run. Nghe thấy vậy Trần lão gia hào hứng nói:

"Bội Vy từ nhỏ đã được nuông chiều, về sau con nhất định phải dạy dỗ nó thật nghiêm khắc đấy. Thấy con thích nó như vậy, chú vui lắm"

"Dạ, Vy Vy đáng yêu thế này mà. Nhất định con và An Vũ sẽ chăm sóc em thật tốt. Này An Vũ, đây là vợ tương lai của em đấy. Em nói xem, có phải không?" vừa nói cô vừa huých cánh tay Lâm An Vũ. Anh ta dường như chỉ chờ có thế, bèn cao giọng:

"Tất nhiên, sẽ chăm sóc thật tốt" nghe đến đây Bội Vy đã không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa. Cô nghĩ ít ra anh ta phải kịch liệt phản đối hôn sự này chứ, sao lại thành ra như vầy

"Vậy chú định cho tụi nhỏ làm lễ đính hôn vào ngày nào?" Lâm lão gia nãy giờ không lên tiếng, mà đến khi ông lên tiếng thì đúng là...thế cuộc đã định vậy.

"Anh xem ngày nào được? Em thì thấy hai đứa nó có vẻ rất thích nhau rồi." Trần lão gia rất vui, ông không ngờ hôm nay mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy

"Hay là mồng tám tháng sau đi, ngày đó tôi cũng đã cho người xem qua, không tệ." Lâm lão gia vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói có một chút vui mừng không thể che giấu. What? Mồng tám tháng sau? Chỉ còn có mười ngày nữa? Tâm tình của Bội Vy lúc này như đang rơi xuống vực thẳm!!!

Là Thầy Hay Là Chồng?Tác giả: Diệp HyTruyện Ngôn Tình"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong… Ngồi vào bàn dùng bữa, hai lão nhân gia thì thân mật trò chuyện còn Lâm Ngọc Tích thì ngồi quan sát "em dâu". Lâm Ngọc Tích càng nhìn càng vừa mắt đứa em dâu này, Trần Bội Vy không chỉ xinh đẹp, đáng yêu mà nói năng cũng rất có chừng mực ước chừng có thể là một người vợ, một người con dâu tốt.Trong khi Lâm Ngọc Tích khá hài lòng với Bội Vy thì cô cũng quan sát thấy đứa em trai của mình có điều gì đó bất thường.Lâm An Vũ nhìn Trần Bội Vy một cách đầy "tình cảm" anh luôn tặng cho cô một nụ cười mỉm đẹp đến động lòng người mỗi khi cô nhìn anh. Trong mắt người khác có thể đây là ánh mắt "Nhất kiến chung tình" nhưng Bội Vy hiểu rõ hơn ai hết, ánh mắt này có bao nhiêu phần nguy hiểm. Cô dùng một nụ cười méo mó để đáp trả lại anh, một màn này đều được hết thảy những lão nhân bên ngoài chứng kiến.Cả Lâm lão gia và Trần lão gia đều nghĩ hai đứa con của họ một đứa đang liếc mắt đưa tình còn một đứa thì ngượng ngùng e thẹn, tưởng chừng vừa gặp đã yêu. Nếu Bội Vy mà đọc được những suy nghĩ này của hai người lớn chắc cô đã khóc thét.Lâm Ngọc Tích nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Bội Vy, cô hỏi:"Vy Vy, em dễ thương quá, em bao nhiêu tuổi rồi?""Dạ, em năm nay mười chín" Bội Vy lo đề phòng cái tên vô sỉ kia, suýt chút nữa là không nghe thấy"Mười chín tuổi? Vậy là nhỏ hơn An Vũ bốn tuổi? Uầy, mà không sao. Hai đứa như vậy khi lấy về thì An Vũ sẽ cưng chiều em hơn" Lâm Ngọc Tích nói lời này đúng là thật lòng, nhưng chỉ tiếc khi Bội Vy nghe thấy thì cô đã bị dọa đến mức mặt mũi tái mét.Cái gì? Lấy...lấy...về? Không nhanh đến vậy chứ? Tay đang cầm ly nước cũng run run. Nghe thấy vậy Trần lão gia hào hứng nói:"Bội Vy từ nhỏ đã được nuông chiều, về sau con nhất định phải dạy dỗ nó thật nghiêm khắc đấy. Thấy con thích nó như vậy, chú vui lắm""Dạ, Vy Vy đáng yêu thế này mà. Nhất định con và An Vũ sẽ chăm sóc em thật tốt. Này An Vũ, đây là vợ tương lai của em đấy. Em nói xem, có phải không?" vừa nói cô vừa huých cánh tay Lâm An Vũ. Anh ta dường như chỉ chờ có thế, bèn cao giọng:"Tất nhiên, sẽ chăm sóc thật tốt" nghe đến đây Bội Vy đã không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa. Cô nghĩ ít ra anh ta phải kịch liệt phản đối hôn sự này chứ, sao lại thành ra như vầy"Vậy chú định cho tụi nhỏ làm lễ đính hôn vào ngày nào?" Lâm lão gia nãy giờ không lên tiếng, mà đến khi ông lên tiếng thì đúng là...thế cuộc đã định vậy."Anh xem ngày nào được? Em thì thấy hai đứa nó có vẻ rất thích nhau rồi." Trần lão gia rất vui, ông không ngờ hôm nay mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy"Hay là mồng tám tháng sau đi, ngày đó tôi cũng đã cho người xem qua, không tệ." Lâm lão gia vẫn bình tĩnh nhưng trong giọng nói có một chút vui mừng không thể che giấu. What? Mồng tám tháng sau? Chỉ còn có mười ngày nữa? Tâm tình của Bội Vy lúc này như đang rơi xuống vực thẳm!!!

Chương 7: Liếc mắt đưa tình