Tác giả:

"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong…

Chương 11-2: Ngủ chung 2

Là Thầy Hay Là Chồng?Tác giả: Diệp HyTruyện Ngôn Tình"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong… Màn đêm dần tan đi nhường chỗ cho ánh nắng ban mai ló dạng, trong căn hộ cao cấp bậc nhất của Hoàng Kim, một nam một nữ đang ôm sau say ngủ không màng trời đất. Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Bội Vy choàng tỉnh, theo phản xạ cô mở mắt ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không tin nổi mà dụi dụi mắt thêm mấy lần. Rõ ràng là hôm qua, cô ngủ một bên hắn ngủ một bên sao...sao sáng dậy lại thành cô ôm hắn ngủ, lại còn gối đầu lên tay hắn nữa, chân phải còn tự nhiên mà gác lên hông hắn, lại còn đắp chung một cái chăn nữa, tư thế như vậy, không tránh khỏi có chút mập mờ. Nghe tiếng động bên cạnh, Lâm An Vũ không nhanh không chậm mở mắt ra, đối diện với gương mặt ngây ngô của Bội Vy, hắn cất giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ:"Tỉnh rồi?""Ừm" cô hơi ngượng ngùng, vì hôm qua người chủ động yêu cầu hắn ở lại là cô, bây giờ thành ra thế này, bảo sao con người ta không hiểu lầm. Mặt cô đỏ lên, vốn định đánh bài chuồn ai ngờ người ta tỉnh rồi, thấy bản thân bị cô làm như vậy, đánh chết cũng không rửa được sự trong sạch cho cô. Cô cất giọng, mang theo sự áy náy:"Khụ...khụ, đêm qua tôi làm phiền anh rồi""Không sao". Hắn vừa nói xong, cô nghĩ nghĩ: mới sáng sớm sao mà cái giọng này của hắn nó quyến rũ thế nào ấy nhỉ? Cô quên mất là nãy giờ mình vẫn còn đang ôm hông người ta, gối lên tay người ta, gác chân lên người ta, hắn hơi mất tự nhiên hắng giọng nói:"Cô...ừm...cô có thể bỏ tay bỏ chân ra được rồi chứ?""Ặc..." vốn đang định lên tiếng giải thích, bây giờ thì hay rồi. Lúc nãy không buông, đợi người ta nói mới chịu buông. Nhìn cô bây giờ chả khác nào một tên sắc nữ chính hiệu (=_=)!Bội Vy vội vội vàng vàng buông hắn ra, cô nhỏ giọng nói:"Thật xin lỗi, tôi không cố ý""Không sao" hắn lại nói câu này một lần nữa. Lần này cô thực sự hơi áy náy lại còn có chút chột dạ, vì quả thật hắn quá đẹp, có một chút mất hồn cũng là điều đương nhiên. Thấy hắn như vậy, cô bỗng muốn đền bù chút gì đó, bèn sửa sang lại quần áo, trịnh trọng nói:"Hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng mời anh, coi như cảm ơn anh tối qua quan tâm tôi" nói xong cô còn thấy cảm động nữa là hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt không giấu nổi sự nghi hoặc, còn có một tia hoảng sợ lướt qua. Hắn cất giọng:"Cô khẳng định?""Tôi khẳng định" cô tuyên bố chắc nịch"Cô khẳng định đồ cô nấu có thể ăn được?"Đệch! Bà đây là đang thể hiện khí khái anh hùng đấy nhé, cô đen mặt, vẻ mặt kiên quyết gật đầu:"CHẮC CHẮN".

Màn đêm dần tan đi nhường chỗ cho ánh nắng ban mai ló dạng, trong căn hộ cao cấp bậc nhất của Hoàng Kim, một nam một nữ đang ôm sau say ngủ không màng trời đất. Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Bội Vy choàng tỉnh, theo phản xạ cô mở mắt ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không tin nổi mà dụi dụi mắt thêm mấy lần. Rõ ràng là hôm qua, cô ngủ một bên hắn ngủ một bên sao...sao sáng dậy lại thành cô ôm hắn ngủ, lại còn gối đầu lên tay hắn nữa, chân phải còn tự nhiên mà gác lên hông hắn, lại còn đắp chung một cái chăn nữa, tư thế như vậy, không tránh khỏi có chút mập mờ. Nghe tiếng động bên cạnh, Lâm An Vũ không nhanh không chậm mở mắt ra, đối diện với gương mặt ngây ngô của Bội Vy, hắn cất giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ:

"Tỉnh rồi?"

"Ừm" cô hơi ngượng ngùng, vì hôm qua người chủ động yêu cầu hắn ở lại là cô, bây giờ thành ra thế này, bảo sao con người ta không hiểu lầm. Mặt cô đỏ lên, vốn định đánh bài chuồn ai ngờ người ta tỉnh rồi, thấy bản thân bị cô làm như vậy, đánh chết cũng không rửa được sự trong sạch cho cô. Cô cất giọng, mang theo sự áy náy:

"Khụ...khụ, đêm qua tôi làm phiền anh rồi"

"Không sao". Hắn vừa nói xong, cô nghĩ nghĩ: mới sáng sớm sao mà cái giọng này của hắn nó quyến rũ thế nào ấy nhỉ? Cô quên mất là nãy giờ mình vẫn còn đang ôm hông người ta, gối lên tay người ta, gác chân lên người ta, hắn hơi mất tự nhiên hắng giọng nói:

"Cô...ừm...cô có thể bỏ tay bỏ chân ra được rồi chứ?"

"Ặc..." vốn đang định lên tiếng giải thích, bây giờ thì hay rồi. Lúc nãy không buông, đợi người ta nói mới chịu buông. Nhìn cô bây giờ chả khác nào một tên sắc nữ chính hiệu (=_=)!

Bội Vy vội vội vàng vàng buông hắn ra, cô nhỏ giọng nói:

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý"

"Không sao" hắn lại nói câu này một lần nữa. Lần này cô thực sự hơi áy náy lại còn có chút chột dạ, vì quả thật hắn quá đẹp, có một chút mất hồn cũng là điều đương nhiên. Thấy hắn như vậy, cô bỗng muốn đền bù chút gì đó, bèn sửa sang lại quần áo, trịnh trọng nói:

"Hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng mời anh, coi như cảm ơn anh tối qua quan tâm tôi" nói xong cô còn thấy cảm động nữa là hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt không giấu nổi sự nghi hoặc, còn có một tia hoảng sợ lướt qua. Hắn cất giọng:

"Cô khẳng định?"

"Tôi khẳng định" cô tuyên bố chắc nịch

"Cô khẳng định đồ cô nấu có thể ăn được?"

Đệch! Bà đây là đang thể hiện khí khái anh hùng đấy nhé, cô đen mặt, vẻ mặt kiên quyết gật đầu:

"CHẮC CHẮN".

Là Thầy Hay Là Chồng?Tác giả: Diệp HyTruyện Ngôn Tình"Tiểu thư...tiểu thư....đứng...lại...tiểu thư" tiếng nói đứt quãng của Hạ quản gia khẩn thiết kêu gào khi thấy đại tiểu thư nhà mình chạy hỏa tốc ra khỏi nhà để trốn buổi xem mắt đã được sắp xếp sẵn sàng vào chiều nay. Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia: "A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào. Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên: "Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy. Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong… Màn đêm dần tan đi nhường chỗ cho ánh nắng ban mai ló dạng, trong căn hộ cao cấp bậc nhất của Hoàng Kim, một nam một nữ đang ôm sau say ngủ không màng trời đất. Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Bội Vy choàng tỉnh, theo phản xạ cô mở mắt ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không tin nổi mà dụi dụi mắt thêm mấy lần. Rõ ràng là hôm qua, cô ngủ một bên hắn ngủ một bên sao...sao sáng dậy lại thành cô ôm hắn ngủ, lại còn gối đầu lên tay hắn nữa, chân phải còn tự nhiên mà gác lên hông hắn, lại còn đắp chung một cái chăn nữa, tư thế như vậy, không tránh khỏi có chút mập mờ. Nghe tiếng động bên cạnh, Lâm An Vũ không nhanh không chậm mở mắt ra, đối diện với gương mặt ngây ngô của Bội Vy, hắn cất giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ:"Tỉnh rồi?""Ừm" cô hơi ngượng ngùng, vì hôm qua người chủ động yêu cầu hắn ở lại là cô, bây giờ thành ra thế này, bảo sao con người ta không hiểu lầm. Mặt cô đỏ lên, vốn định đánh bài chuồn ai ngờ người ta tỉnh rồi, thấy bản thân bị cô làm như vậy, đánh chết cũng không rửa được sự trong sạch cho cô. Cô cất giọng, mang theo sự áy náy:"Khụ...khụ, đêm qua tôi làm phiền anh rồi""Không sao". Hắn vừa nói xong, cô nghĩ nghĩ: mới sáng sớm sao mà cái giọng này của hắn nó quyến rũ thế nào ấy nhỉ? Cô quên mất là nãy giờ mình vẫn còn đang ôm hông người ta, gối lên tay người ta, gác chân lên người ta, hắn hơi mất tự nhiên hắng giọng nói:"Cô...ừm...cô có thể bỏ tay bỏ chân ra được rồi chứ?""Ặc..." vốn đang định lên tiếng giải thích, bây giờ thì hay rồi. Lúc nãy không buông, đợi người ta nói mới chịu buông. Nhìn cô bây giờ chả khác nào một tên sắc nữ chính hiệu (=_=)!Bội Vy vội vội vàng vàng buông hắn ra, cô nhỏ giọng nói:"Thật xin lỗi, tôi không cố ý""Không sao" hắn lại nói câu này một lần nữa. Lần này cô thực sự hơi áy náy lại còn có chút chột dạ, vì quả thật hắn quá đẹp, có một chút mất hồn cũng là điều đương nhiên. Thấy hắn như vậy, cô bỗng muốn đền bù chút gì đó, bèn sửa sang lại quần áo, trịnh trọng nói:"Hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng mời anh, coi như cảm ơn anh tối qua quan tâm tôi" nói xong cô còn thấy cảm động nữa là hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt không giấu nổi sự nghi hoặc, còn có một tia hoảng sợ lướt qua. Hắn cất giọng:"Cô khẳng định?""Tôi khẳng định" cô tuyên bố chắc nịch"Cô khẳng định đồ cô nấu có thể ăn được?"Đệch! Bà đây là đang thể hiện khí khái anh hùng đấy nhé, cô đen mặt, vẻ mặt kiên quyết gật đầu:"CHẮC CHẮN".

Chương 11-2: Ngủ chung 2