Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 710: Tức giận
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Hứa nhị thiếu..." khóe môi Phó Kiến Văn hơi cong lên, gật đầu chào hỏi với Hứa Thừa Vũ. Hứa Thừa Vũ nhìn qua Phó Kiến Văn ăn mặc âu phục, quần tây thẳng tắp, không có đeo cà vạt, âu phục cũng không có cài cúc áo, rõ ràng là mặc tùy ý, lại càng tăng thêm vẻ bất cần, mặt mày cũng không giận tự uy. Da đầu Hứa Thừa Vũ không khỏi căng thẳng, trong lòng sinh ra sợ hãi, gật đầu: "Phó tổng!" Phó Kiến Văn gật đầu, con mắt đen thâm thúy lướt qua Hứa Thừa Vũ nhìn về phía Tố Tâm đang đứng ở phía sau, giữa hai lông mày rõ ràng có tức giận nhưng vẫn là đưa tay ra với cô, ngữ khí nhu hòa: "Đi..." Tố Tâm nắm chặt lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, sau đó nói với Hứa Thừa Vũ: "Em đi trước!" Hứa Thừa Vũ gật đầu, thẳng đến khi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn biến mất ở trong tầm mắt, anh ta mới nhớ tới hôm nay anh ta tìm đến Mục thiếu gia để nói chuyện hợp tác, hiện tại Mục thiếu gia được đưa đi bệnh viện, anh ta còn có thể nói chuyện cùng ai! Vậy chuyện hợp tác giữa Hứa gia và Mục gia sẽ thế nào? Hứa Thừa Vũ có phần nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, mới vừa mới nhìn thấy Phó Kiến Văn phế cái kia của Mục thiếu gia anh ta còn thấy thoải mái, vào lúc này trong lòng lại nặng nề không thở được. ... Trên đường đi tới phòng riêng, Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm, gương mặt cũng có vẻ hầm hầm, rõ ràng không cao hứng. "Anh không có tới, Tống Hiểu cùng với Sầm Mặc ở trong phòng méo mó cho nên em mới đi ra ngoài hóng mát một chút, không nghĩ tới gặp Hứa Thừa Vũ..." Tố Tâm giải thích một câu. Bước chân của Phó Kiến Văn bỗng dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tố Tâm. "Em nghĩ anh bởi vì em đứng chung cùng một chỗ với Hứa Thừa Vũ mà tức giận, anh không phải giống như em, nhìn thấy anh cùng Sở Tầm xuất hiện ở trong thang máy mà tức giận!" cuối cùng thì Tố Tâm cũng mượn được đề tài để nói chuyện của mình, Phó Kiến Văn lại không biết! Sắc mặt của Phó Kiến Văn cũng không có vì vậy mà hòa hoãn: "Nếu như vừa rồi anh không có đến đây đúng lúc, em đánh cái vị Mục thiếu gia kia rồi sau đó thì sao! Em cảm thấy chỉ bằng một cái Hứa Thừa Vũ có thể ngăn cản được tên Mục thiếu gia kia sao!" Cánh môi Tố Tâm khẽ mỉm cười, hoá ra là cô lòng tiểu nhân...
"Hứa nhị thiếu..." khóe môi Phó Kiến Văn hơi cong lên, gật đầu chào hỏi với Hứa Thừa Vũ.
Hứa Thừa Vũ nhìn qua Phó Kiến Văn ăn mặc âu phục, quần tây thẳng tắp, không có đeo cà vạt, âu phục cũng không có cài cúc áo, rõ ràng là mặc tùy ý, lại càng tăng thêm vẻ bất cần, mặt mày cũng không giận tự uy.
Da đầu Hứa Thừa Vũ không khỏi căng thẳng, trong lòng sinh ra sợ hãi, gật đầu: "Phó tổng!"
Phó Kiến Văn gật đầu, con mắt đen thâm thúy lướt qua Hứa Thừa Vũ nhìn về phía Tố Tâm đang đứng ở phía sau, giữa hai lông mày rõ ràng có tức giận nhưng vẫn là đưa tay ra với cô, ngữ khí nhu hòa: "Đi..."
Tố Tâm nắm chặt lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, sau đó nói với Hứa Thừa Vũ: "Em đi trước!"
Hứa Thừa Vũ gật đầu, thẳng đến khi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn biến mất ở trong tầm mắt, anh ta mới nhớ tới hôm nay anh ta tìm đến Mục thiếu gia để nói chuyện hợp tác, hiện tại Mục thiếu gia được đưa đi bệnh viện, anh ta còn có thể nói chuyện cùng ai! Vậy chuyện hợp tác giữa Hứa gia và Mục gia sẽ thế nào?
Hứa Thừa Vũ có phần nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, mới vừa mới nhìn thấy Phó Kiến Văn phế cái kia của Mục thiếu gia anh ta còn thấy thoải mái, vào lúc này trong lòng lại nặng nề không thở được.
...
Trên đường đi tới phòng riêng, Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm, gương mặt cũng có vẻ hầm hầm, rõ ràng không cao hứng.
"Anh không có tới, Tống Hiểu cùng với Sầm Mặc ở trong phòng méo mó cho nên em mới đi ra ngoài hóng mát một chút, không nghĩ tới gặp Hứa Thừa Vũ..." Tố Tâm giải thích một câu.
Bước chân của Phó Kiến Văn bỗng dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tố Tâm.
"Em nghĩ anh bởi vì em đứng chung cùng một chỗ với Hứa Thừa Vũ mà tức giận, anh không phải giống như em, nhìn thấy anh cùng Sở Tầm xuất hiện ở trong thang máy mà tức giận!"
cuối cùng thì Tố Tâm cũng mượn được đề tài để nói chuyện của mình, Phó Kiến Văn lại không biết!
Sắc mặt của Phó Kiến Văn cũng không có vì vậy mà hòa hoãn: "Nếu như vừa rồi anh không có đến đây đúng lúc, em đánh cái vị Mục thiếu gia kia rồi sau đó thì sao! Em cảm thấy chỉ bằng một cái Hứa Thừa Vũ có thể ngăn cản được tên Mục thiếu gia kia sao!"
Cánh môi Tố Tâm khẽ mỉm cười, hoá ra là cô lòng tiểu nhân...
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Hứa nhị thiếu..." khóe môi Phó Kiến Văn hơi cong lên, gật đầu chào hỏi với Hứa Thừa Vũ. Hứa Thừa Vũ nhìn qua Phó Kiến Văn ăn mặc âu phục, quần tây thẳng tắp, không có đeo cà vạt, âu phục cũng không có cài cúc áo, rõ ràng là mặc tùy ý, lại càng tăng thêm vẻ bất cần, mặt mày cũng không giận tự uy. Da đầu Hứa Thừa Vũ không khỏi căng thẳng, trong lòng sinh ra sợ hãi, gật đầu: "Phó tổng!" Phó Kiến Văn gật đầu, con mắt đen thâm thúy lướt qua Hứa Thừa Vũ nhìn về phía Tố Tâm đang đứng ở phía sau, giữa hai lông mày rõ ràng có tức giận nhưng vẫn là đưa tay ra với cô, ngữ khí nhu hòa: "Đi..." Tố Tâm nắm chặt lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, sau đó nói với Hứa Thừa Vũ: "Em đi trước!" Hứa Thừa Vũ gật đầu, thẳng đến khi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn biến mất ở trong tầm mắt, anh ta mới nhớ tới hôm nay anh ta tìm đến Mục thiếu gia để nói chuyện hợp tác, hiện tại Mục thiếu gia được đưa đi bệnh viện, anh ta còn có thể nói chuyện cùng ai! Vậy chuyện hợp tác giữa Hứa gia và Mục gia sẽ thế nào? Hứa Thừa Vũ có phần nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, mới vừa mới nhìn thấy Phó Kiến Văn phế cái kia của Mục thiếu gia anh ta còn thấy thoải mái, vào lúc này trong lòng lại nặng nề không thở được. ... Trên đường đi tới phòng riêng, Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm, gương mặt cũng có vẻ hầm hầm, rõ ràng không cao hứng. "Anh không có tới, Tống Hiểu cùng với Sầm Mặc ở trong phòng méo mó cho nên em mới đi ra ngoài hóng mát một chút, không nghĩ tới gặp Hứa Thừa Vũ..." Tố Tâm giải thích một câu. Bước chân của Phó Kiến Văn bỗng dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tố Tâm. "Em nghĩ anh bởi vì em đứng chung cùng một chỗ với Hứa Thừa Vũ mà tức giận, anh không phải giống như em, nhìn thấy anh cùng Sở Tầm xuất hiện ở trong thang máy mà tức giận!" cuối cùng thì Tố Tâm cũng mượn được đề tài để nói chuyện của mình, Phó Kiến Văn lại không biết! Sắc mặt của Phó Kiến Văn cũng không có vì vậy mà hòa hoãn: "Nếu như vừa rồi anh không có đến đây đúng lúc, em đánh cái vị Mục thiếu gia kia rồi sau đó thì sao! Em cảm thấy chỉ bằng một cái Hứa Thừa Vũ có thể ngăn cản được tên Mục thiếu gia kia sao!" Cánh môi Tố Tâm khẽ mỉm cười, hoá ra là cô lòng tiểu nhân...