*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chân Hiểu Khí thất tình, cầm hai chai bia tới đập cửa nhà Quỳnh Đại Phương: “Đại Phương—— Đại Phương —— hu hu hu ——” Đập một hồi cửa mới mở ra, Quỳnh Đại Phương với cái đầu rối bù như ổ rơm đằng đằng sát khí xuất hiện: “Gào khóc cái gì? Định khóc tang cho ai hả?” Chân Hiểu Khí căn bản không thèm nghe, đẩy người đi vào trong, ngồi xuống ghế sa lon, khui chai bia của mình, trút vào miệng rồi bắt đầu: “Tại sao người đau khổ luôn là tao? Hu hu hu tại sao không ai biết quý trọng một người chân thành như tao hả?” Quỳnh Đại Phương cáu kỉnh nắm tóc, ngồi xuống phía bên kia ghế sa lon cạnh Chân Hiểu Khí: “Sao vậy?” “Tao bị đá, tao bị tổn thương, hu hu hu!” Chân Hiểu Khí uống một ngụm, ôm ngực bi thương. “Là cái người tên Hàn Bách đó hả?” Quỳnh Đại Phương duỗi tay mở chai bia còn lại, “Không phải chỉ mới đi chơi với nhau ngày hôm qua thôi sao? Chưa gì đã nói chuyện yêu…
Tác giả: