5 năm sau, bọn họ gặp lại. Thi Đồng trong phòng truyền phát tin từ nhân viên thực tập nhỏ đã trở thành người có thực lực. Cô ngẩng đầu, người thiếu niên trong trí nhớ đã trở nên thành thục hơn nhiều, gương mặt ngày càng lạnh nhạt, bị thời gian mài giũa càng trở nên trầm ổn. Anh mở miệng, giọng nói giống như đang hát, cực kỳ từ tính. "Đồng Đồng, anh đã trở về." Thi Đồng ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, nửa phút sau, cô khẽ cười. "Trả nợ xong rồi?" Nam nhân động động môi, "ừ." Thi Đồng thu hồi ánh mắt, ngón tay tùy ý để trên quầy thu ngân màu xanh lục, "Chúc mừng anh trở về." Giọng nói vẫn nghịch ngợm như năm đó. Không biết vì sao, hốc mắt hai người đều đỏ. Lúc này ca khúc đã đi đến hồi cuối. "Giấc mộng năm xưa, nay đã mọc rêu xanh......" - ====== Ngày khai giảng sơ tam, mưa to gió lớn. Thi Đồng đi qua khu nhà hành chính mọc đầy dây thường xuân, tới khu dạy học, cô thu ô, nhìn trên mặt đấy toàn bọt nước. Hôm nay mưa lớn, đã ướt nửa bên vai, cô cũng không để ý, tiện tay lau qua hai cái, sau…
Tác giả: