Đời này, có hai chuyện khiến cho Thời Lệnh Diễn cảm thấy hối tiếc nhất. Một là: Lúc Đường Vũ chết, anh ở rất xa. Thứ hai: Ly hôn với Thi Mị. ………………. Trong mơ hồ, Thời Lệnh Diễn giống như ngửi thấy mùi hương của cô trong trí nhớ của anh. Có một chút gì đó lành lạnh, lại không thể chạm tới, cùng xúc cảm non mềm v**t v* cơ ngực của anh, mang đến kh*** c*m vô hạn cho anh. “A Lệnh….” giọng nói ngọt ngào, khiến cho hồn xiêu phách lạc đến tận xương**: “Em rất nhớ anh!” Là mơ sao? Sao có thể…Chân thực như thế. Thân ảnh Thời Lệnh Diễn không ngừng lên xuống trong không trung, khàn giọng hỏi: “Là em à, Đường Vũ?” Người phụ nữ kia giống như cười, nụ cười nhẹ mà quyến rũ, giống như hồ ly tinh hại dân hại nước. “Là em, A Lệnh, em đã trở về!” Thời Lệnh Diễn muốn giữ vững sự tỉnh táo nhưng anh lại không nhịn được trầm luân ở dưới thân, nó mang đến cho anh ấm áp đến vô hạn. Cuối cùng anh không nhịn được, xoay người chà đạp cô, một lần lại một lần gọi tên cô: “Đường Vũ, Đường Vũ…” Một đêm phóng túng.…
Tác giả: