Phương Tố đã quên mình đi vào nhà thế nào, chỉ nhớ ban nãy mình không hề sợ hãi, tỏ ra bình tĩnh nhìn cha, gật đầu đáp vâng. Khoảnh khắc y lên tiếng đó, gương mặt mang theo vết thương của cha Phương mới hiện vẻ hoan hỉ, dường như áy náy mới đây đã bị mừng vui thay thế cả rồi. Nhà cửa đơn sơ, ngăn cách trong nhà và đường xá chỉ là một tấm cửa gỗ cũ nát, ngay cả gió rét cũng không ngăn nổi, càng khỏi bàn đến tiếng người bên ngoài. Âm thanh của người kia cay độc và bén sắc, dường như chẳng thèm quan tâm y có nghe thấy hay không, nói bằng chất giọng vui vẻ: “Theo tôi thấy thì gả đi mới tốt, tuy thân là nam nhi, nhưng cũng chả có gì ấm ức. Có người chịu cho vay tiền là mừng lắm rồi, chí ít bớt đi một miệng ăn, với ai trong chúng ta cũng đều là chuyện tốt!” Phương Tố vô cảm, nhiều năm sớm đã thành quen, chỉ hờ hững lắng nghe. Đại khái cha y khẽ ngăn, song liền sau đó giọng nói kia càng chả thèm nể nang, càng thêm sắc bén: “Tôi nói sai chắc? Ăn chầu ăn chực Phương gia nhiều năm như thế! Nó…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...