Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 726: Chúng ta về nhà, được không?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đây giống như là một loại mời mà không có tiếng động, khiến cho màu mắt của Phó Kiến Văn càng sâu hơn, hô hấp cũng dồn dập lên. Phó Kiến Văn không nhịn được, cúi đầu đặt cánh môi nóng bỏng của mình xuống phần gáy của Tố Tâm, nhẹ nhàng c*n m*t, Tố Tâm sợ phần gáy lưu lại dấu vết bị Đoàn Đoàn nhìn thấy không giải thích được, kinh hô: "Phó Kiến Văn! Đây là ở ven đường anh làm gì chứ!" Tố Tâm không lấy được tay ra khỏi bàn tay của Phó Kiến Văn, cô cấp tốc xoay đầu lại, cánh môi được Phó Kiến Văn bắt giữ, lại là một cái hôn cuồng nhiệt. "Chúng ta về nhà! được không!" Phó Kiến Văn giằng co với cái trán của Tố Tâm, "Em giống như thuốc phiện vậy, một khi đã phạm vào...!" Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn vang lên khiến người ta như muốn chết chìm ở trong đó, cam nguyện trầm luân. Mũi đụng nhau, nhẹ nhàng chầm chậm, Tố Tâm nổi lên một tầng da gà, hô hấp so với vừa nãy hôn môi còn vội vàng gấp rút hơn, cánh môi cô khẽ nhếch. Không ngoài suy đoán, Tố Tâm lại bị đầu độc rồi. Âm thanh điện thoại chấn động phảng phất càng ngày càng lớn, tay nhỏ của Tố Tâm nắm chặt, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, đau nhức làm cho cô hoàn hồn. Tố Tâm nói: "Trước tiên nghe điện thoại đã, tiếp điện thoại xong... Chúng ta về nhà!" Tố Tâm đã không phải là thiếu nữ trẻ người non dạ, hưởng qua tư vị, lại đối mặt với một người đàn ông giống như Phó Kiến Văn, ai có thể cầm giữ được! Nhận được câu trả lời, lúc này Phó Kiến Văn mới buông Tố Tâm ra, ngồi lại chỗ điều khiển... Tố Tâm đem ghế dựa chỗ tựa lưng điều chỉnh thẳng lên, một lần nữa sửa sang lại mái tóc tán loạn của mình. Trên người cô đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc nhơm nhớp kề sát ở phần gáy, dùng ngón tay gỡ mấy lần, mới đưa hết tất cả sợi tóc ra khỏi gáy. Phó Kiến Văn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên tên Lục Khinh Lệ, cười khẽ, Lục Khinh Lệ thật đúng là làm chuyện xấu mà không sợ. Ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn đến khóe môi đang ngậm dây buộc tóc của Tố Tâm, dùng ngón tay căng ra để buộc tóc, anh mở loa ngoài ra, thập phần thản nhiên nghe ở trước mặt Tố Tâm. "Alo..." ******** Các nàng có hóng xem Lục Khinh Lệ nói gì không nào?
Đây giống như là một loại mời mà không có tiếng động, khiến cho màu mắt của Phó Kiến Văn càng sâu hơn, hô hấp cũng dồn dập lên.
Phó Kiến Văn không nhịn được, cúi đầu đặt cánh môi nóng bỏng của mình xuống phần gáy của Tố Tâm, nhẹ nhàng c*n m*t, Tố Tâm sợ phần gáy lưu lại dấu vết bị Đoàn Đoàn nhìn thấy không giải thích được, kinh hô: "Phó Kiến Văn! Đây là ở ven đường anh làm gì chứ!"
Tố Tâm không lấy được tay ra khỏi bàn tay của Phó Kiến Văn, cô cấp tốc xoay đầu lại, cánh môi được Phó Kiến Văn bắt giữ, lại là một cái hôn cuồng nhiệt.
"Chúng ta về nhà! được không!" Phó Kiến Văn giằng co với cái trán của Tố Tâm, "Em giống như thuốc phiện vậy, một khi đã phạm vào...!"
Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn vang lên khiến người ta như muốn chết chìm ở trong đó, cam nguyện trầm luân.
Mũi đụng nhau, nhẹ nhàng chầm chậm, Tố Tâm nổi lên một tầng da gà, hô hấp so với vừa nãy hôn môi còn vội vàng gấp rút hơn, cánh môi cô khẽ nhếch.
Không ngoài suy đoán, Tố Tâm lại bị đầu độc rồi.
Âm thanh điện thoại chấn động phảng phất càng ngày càng lớn, tay nhỏ của Tố Tâm nắm chặt, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, đau nhức làm cho cô hoàn hồn.
Tố Tâm nói: "Trước tiên nghe điện thoại đã, tiếp điện thoại xong... Chúng ta về nhà!"
Tố Tâm đã không phải là thiếu nữ trẻ người non dạ, hưởng qua tư vị, lại đối mặt với một người đàn ông giống như Phó Kiến Văn, ai có thể cầm giữ được!
Nhận được câu trả lời, lúc này Phó Kiến Văn mới buông Tố Tâm ra, ngồi lại chỗ điều khiển...
Tố Tâm đem ghế dựa chỗ tựa lưng điều chỉnh thẳng lên, một lần nữa sửa sang lại mái tóc tán loạn của mình.
Trên người cô đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc nhơm nhớp kề sát ở phần gáy, dùng ngón tay gỡ mấy lần, mới đưa hết tất cả sợi tóc ra khỏi gáy.
Phó Kiến Văn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên tên Lục Khinh Lệ, cười khẽ, Lục Khinh Lệ thật đúng là làm chuyện xấu mà không sợ.
Ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn đến khóe môi đang ngậm dây buộc tóc của Tố Tâm, dùng ngón tay căng ra để buộc tóc, anh mở loa ngoài ra, thập phần thản nhiên nghe ở trước mặt Tố Tâm.
"Alo..."
********
Các nàng có hóng xem Lục Khinh Lệ nói gì không nào?
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Đây giống như là một loại mời mà không có tiếng động, khiến cho màu mắt của Phó Kiến Văn càng sâu hơn, hô hấp cũng dồn dập lên. Phó Kiến Văn không nhịn được, cúi đầu đặt cánh môi nóng bỏng của mình xuống phần gáy của Tố Tâm, nhẹ nhàng c*n m*t, Tố Tâm sợ phần gáy lưu lại dấu vết bị Đoàn Đoàn nhìn thấy không giải thích được, kinh hô: "Phó Kiến Văn! Đây là ở ven đường anh làm gì chứ!" Tố Tâm không lấy được tay ra khỏi bàn tay của Phó Kiến Văn, cô cấp tốc xoay đầu lại, cánh môi được Phó Kiến Văn bắt giữ, lại là một cái hôn cuồng nhiệt. "Chúng ta về nhà! được không!" Phó Kiến Văn giằng co với cái trán của Tố Tâm, "Em giống như thuốc phiện vậy, một khi đã phạm vào...!" Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn vang lên khiến người ta như muốn chết chìm ở trong đó, cam nguyện trầm luân. Mũi đụng nhau, nhẹ nhàng chầm chậm, Tố Tâm nổi lên một tầng da gà, hô hấp so với vừa nãy hôn môi còn vội vàng gấp rút hơn, cánh môi cô khẽ nhếch. Không ngoài suy đoán, Tố Tâm lại bị đầu độc rồi. Âm thanh điện thoại chấn động phảng phất càng ngày càng lớn, tay nhỏ của Tố Tâm nắm chặt, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, đau nhức làm cho cô hoàn hồn. Tố Tâm nói: "Trước tiên nghe điện thoại đã, tiếp điện thoại xong... Chúng ta về nhà!" Tố Tâm đã không phải là thiếu nữ trẻ người non dạ, hưởng qua tư vị, lại đối mặt với một người đàn ông giống như Phó Kiến Văn, ai có thể cầm giữ được! Nhận được câu trả lời, lúc này Phó Kiến Văn mới buông Tố Tâm ra, ngồi lại chỗ điều khiển... Tố Tâm đem ghế dựa chỗ tựa lưng điều chỉnh thẳng lên, một lần nữa sửa sang lại mái tóc tán loạn của mình. Trên người cô đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc nhơm nhớp kề sát ở phần gáy, dùng ngón tay gỡ mấy lần, mới đưa hết tất cả sợi tóc ra khỏi gáy. Phó Kiến Văn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên tên Lục Khinh Lệ, cười khẽ, Lục Khinh Lệ thật đúng là làm chuyện xấu mà không sợ. Ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn đến khóe môi đang ngậm dây buộc tóc của Tố Tâm, dùng ngón tay căng ra để buộc tóc, anh mở loa ngoài ra, thập phần thản nhiên nghe ở trước mặt Tố Tâm. "Alo..." ******** Các nàng có hóng xem Lục Khinh Lệ nói gì không nào?