Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 730: Ví dụ như....
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Ví dụ như..." Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, ngón tay lớn chỉ vào ngực của mình. Tố Tâm vội vàng rút tay đang bị Phó Kiến Văn nắm về, một tay bảo vệ b* ng*c của mình, gương mặt đỏ như trái cà chua chín: "Phó Kiến Văn, anh thật đáng ghét!" "Sự cảm kích của bà xã cũng không chỉ là dùng miệng nói vậy chứ!" con mắt của Phó Kiến Văn híp lại nhìn về phía trước, một bộ tâm tình rất tốt, vừa lái xe về nhà vừa đùa cợt cô vợ nhỏ dễ xấu hổ của mình. Mặt Tố Tâm đã đỏ tới mang tai, cô cố ý banh gương mặt: "Không phải anh nói không thích ăn bánh ngọt sao, em không cho nữa!" Nghe được giọng nói giả vờ cứng rắn của Tố Tâm, Phó Kiến Văn không nhịn được khoái trá cười khẽ một tiếng. Tố Tâm hiển nhiên đã hiểu lầm tiếng cười của Phó Kiến Văn, mặt càng đỏ hơn. Trong lòng bởi vì Lục Khinh Lệ cùng Sở Tầm mà phiền muộn, cuối cùng bị Phó Kiến Văn chọc ghẹo mà lặng yên không tiếng động tiêu tan triệt để... ... Thiên Loan Phủ. Phó Kiến Văn ôm Tố Tân từ ngoài cửa đi vào, dùng chân đẩy cửa. Một tiếng vang thật lớn, Tố Tâm cả kinh, cô dùng sức vỗ bả vai Phó Kiến Văn một cái... "Anh nhẹ một chút! Tiếng động lớn như vậy, Đoàn Đoàn thức giấc thì làm sao bây giờ!" Phó Kiến Văn đá rớt giày da, đứng yên ở cửa một lúc, trong nhà vô cùng yên tĩnh, Đoàn Đoàn cũng không có bị đánh thức. Chỉ có con mèo anh lông ngắn vì tiếng động mà cái tai hơi động một tí, ngẩng đầu lên, hai con mắt sáng rỡ ở bên trong đêm tối. Nhìn thấy nam chủ nhân cùng nữ chủ nhân về đến, Mèo Mập vươn người chui ra khỏi lồng, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sô pha cạnh bàn trà, nhảy xuống đất, chạy chậm tới cửa trước, kêu meow meow hai tiếng. Mèo Mập chạy đến cách chỗ của Phó Kiến Văn không xa, ngồi chồm hổm xuống, ngửa đầu nhìn qua nam chủ nhân đang ôm ngang nữ chủ nhân, buồn ngủ há miệng sau đó dùng đầu lưỡi l**m l**m mũi, rồi đứng dậy vểnh đuôi lượn quanh, dùng thân thể cọ cọ vào quần tây của Phó Kiến Văn, trong cổ họng phát ra âm thanh ùng ục ùng ục thoải mái. Hiện tại toàn bộ tâm tư của Phó Kiến Văn đều đặt ở trên người Tố Tâm, nơi nào lo lắng con Mèo Mập này, nghe lên trên lầu không có động tĩnh gì, Phó Kiến Văn tức ôm Tố Tâm lên lầu. Phó Kiến Văn vừa nhấc chân, con Mèo Mập kia mất đi chỗ dựa, toàn bộ thân mèo dao động lảo đảo hai bước, thấy nam chủ nhân sải bước đi lên lầu, Mèo Mập lắc lắc đầu, vội vã bước đi theo. Tâm tình của Tố Tâm đã rất khẩn trương nhưng tay vẫn ôm ở phần gáy của Phó Kiến Văn, tốc độ tim đập nhanh đến 180. Lên lầu, con Mèo Mập kia cũng muốn đi theo Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm vào bên trong phòng ngủ, ai biết lại bị Phó Kiến Văn trực tiếp dùng chân đá ra khỏi cửa. Mèo Mập giơ hai chân trước lên dựng ở trên cửa, ngửa đầu kêu Miêu Miêu, muốn Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mở cửa. Không thấy có người mở cửa, Mèo Mập như kháng nghị vẫn luôn mồm kêu Miêu Miêu, một bên dùng móng vuốt liều mạng cào cửa.
"Ví dụ như..." Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, ngón tay lớn chỉ vào ngực của mình.
Tố Tâm vội vàng rút tay đang bị Phó Kiến Văn nắm về, một tay bảo vệ b* ng*c của mình, gương mặt đỏ như trái cà chua chín: "Phó Kiến Văn, anh thật đáng ghét!"
"Sự cảm kích của bà xã cũng không chỉ là dùng miệng nói vậy chứ!" con mắt của Phó Kiến Văn híp lại nhìn về phía trước, một bộ tâm tình rất tốt, vừa lái xe về nhà vừa đùa cợt cô vợ nhỏ dễ xấu hổ của mình.
Mặt Tố Tâm đã đỏ tới mang tai, cô cố ý banh gương mặt: "Không phải anh nói không thích ăn bánh ngọt sao, em không cho nữa!"
Nghe được giọng nói giả vờ cứng rắn của Tố Tâm, Phó Kiến Văn không nhịn được khoái trá cười khẽ một tiếng.
Tố Tâm hiển nhiên đã hiểu lầm tiếng cười của Phó Kiến Văn, mặt càng đỏ hơn.
Trong lòng bởi vì Lục Khinh Lệ cùng Sở Tầm mà phiền muộn, cuối cùng bị Phó Kiến Văn chọc ghẹo mà lặng yên không tiếng động tiêu tan triệt để...
...
Thiên Loan Phủ.
Phó Kiến Văn ôm Tố Tân từ ngoài cửa đi vào, dùng chân đẩy cửa.
Một tiếng vang thật lớn, Tố Tâm cả kinh, cô dùng sức vỗ bả vai Phó Kiến Văn một cái...
"Anh nhẹ một chút! Tiếng động lớn như vậy, Đoàn Đoàn thức giấc thì làm sao bây giờ!"
Phó Kiến Văn đá rớt giày da, đứng yên ở cửa một lúc, trong nhà vô cùng yên tĩnh, Đoàn Đoàn cũng không có bị đánh thức.
Chỉ có con mèo anh lông ngắn vì tiếng động mà cái tai hơi động một tí, ngẩng đầu lên, hai con mắt sáng rỡ ở bên trong đêm tối.
Nhìn thấy nam chủ nhân cùng nữ chủ nhân về đến, Mèo Mập vươn người chui ra khỏi lồng, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sô pha cạnh bàn trà, nhảy xuống đất, chạy chậm tới cửa trước, kêu meow meow hai tiếng.
Mèo Mập chạy đến cách chỗ của Phó Kiến Văn không xa, ngồi chồm hổm xuống, ngửa đầu nhìn qua nam chủ nhân đang ôm ngang nữ chủ nhân, buồn ngủ há miệng sau đó dùng đầu lưỡi l**m l**m mũi, rồi đứng dậy vểnh đuôi lượn quanh, dùng thân thể cọ cọ vào quần tây của Phó Kiến Văn, trong cổ họng phát ra âm thanh ùng ục ùng ục thoải mái.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của Phó Kiến Văn đều đặt ở trên người Tố Tâm, nơi nào lo lắng con Mèo Mập này, nghe lên trên lầu không có động tĩnh gì, Phó Kiến Văn tức ôm Tố Tâm lên lầu.
Phó Kiến Văn vừa nhấc chân, con Mèo Mập kia mất đi chỗ dựa, toàn bộ thân mèo dao động lảo đảo hai bước, thấy nam chủ nhân sải bước đi lên lầu, Mèo Mập lắc lắc đầu, vội vã bước đi theo.
Tâm tình của Tố Tâm đã rất khẩn trương nhưng tay vẫn ôm ở phần gáy của Phó Kiến Văn, tốc độ tim đập nhanh đến 180.
Lên lầu, con Mèo Mập kia cũng muốn đi theo Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm vào bên trong phòng ngủ, ai biết lại bị Phó Kiến Văn trực tiếp dùng chân đá ra khỏi cửa.
Mèo Mập giơ hai chân trước lên dựng ở trên cửa, ngửa đầu kêu Miêu Miêu, muốn Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mở cửa.
Không thấy có người mở cửa, Mèo Mập như kháng nghị vẫn luôn mồm kêu Miêu Miêu, một bên dùng móng vuốt liều mạng cào cửa.
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… "Ví dụ như..." Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, ngón tay lớn chỉ vào ngực của mình. Tố Tâm vội vàng rút tay đang bị Phó Kiến Văn nắm về, một tay bảo vệ b* ng*c của mình, gương mặt đỏ như trái cà chua chín: "Phó Kiến Văn, anh thật đáng ghét!" "Sự cảm kích của bà xã cũng không chỉ là dùng miệng nói vậy chứ!" con mắt của Phó Kiến Văn híp lại nhìn về phía trước, một bộ tâm tình rất tốt, vừa lái xe về nhà vừa đùa cợt cô vợ nhỏ dễ xấu hổ của mình. Mặt Tố Tâm đã đỏ tới mang tai, cô cố ý banh gương mặt: "Không phải anh nói không thích ăn bánh ngọt sao, em không cho nữa!" Nghe được giọng nói giả vờ cứng rắn của Tố Tâm, Phó Kiến Văn không nhịn được khoái trá cười khẽ một tiếng. Tố Tâm hiển nhiên đã hiểu lầm tiếng cười của Phó Kiến Văn, mặt càng đỏ hơn. Trong lòng bởi vì Lục Khinh Lệ cùng Sở Tầm mà phiền muộn, cuối cùng bị Phó Kiến Văn chọc ghẹo mà lặng yên không tiếng động tiêu tan triệt để... ... Thiên Loan Phủ. Phó Kiến Văn ôm Tố Tân từ ngoài cửa đi vào, dùng chân đẩy cửa. Một tiếng vang thật lớn, Tố Tâm cả kinh, cô dùng sức vỗ bả vai Phó Kiến Văn một cái... "Anh nhẹ một chút! Tiếng động lớn như vậy, Đoàn Đoàn thức giấc thì làm sao bây giờ!" Phó Kiến Văn đá rớt giày da, đứng yên ở cửa một lúc, trong nhà vô cùng yên tĩnh, Đoàn Đoàn cũng không có bị đánh thức. Chỉ có con mèo anh lông ngắn vì tiếng động mà cái tai hơi động một tí, ngẩng đầu lên, hai con mắt sáng rỡ ở bên trong đêm tối. Nhìn thấy nam chủ nhân cùng nữ chủ nhân về đến, Mèo Mập vươn người chui ra khỏi lồng, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sô pha cạnh bàn trà, nhảy xuống đất, chạy chậm tới cửa trước, kêu meow meow hai tiếng. Mèo Mập chạy đến cách chỗ của Phó Kiến Văn không xa, ngồi chồm hổm xuống, ngửa đầu nhìn qua nam chủ nhân đang ôm ngang nữ chủ nhân, buồn ngủ há miệng sau đó dùng đầu lưỡi l**m l**m mũi, rồi đứng dậy vểnh đuôi lượn quanh, dùng thân thể cọ cọ vào quần tây của Phó Kiến Văn, trong cổ họng phát ra âm thanh ùng ục ùng ục thoải mái. Hiện tại toàn bộ tâm tư của Phó Kiến Văn đều đặt ở trên người Tố Tâm, nơi nào lo lắng con Mèo Mập này, nghe lên trên lầu không có động tĩnh gì, Phó Kiến Văn tức ôm Tố Tâm lên lầu. Phó Kiến Văn vừa nhấc chân, con Mèo Mập kia mất đi chỗ dựa, toàn bộ thân mèo dao động lảo đảo hai bước, thấy nam chủ nhân sải bước đi lên lầu, Mèo Mập lắc lắc đầu, vội vã bước đi theo. Tâm tình của Tố Tâm đã rất khẩn trương nhưng tay vẫn ôm ở phần gáy của Phó Kiến Văn, tốc độ tim đập nhanh đến 180. Lên lầu, con Mèo Mập kia cũng muốn đi theo Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm vào bên trong phòng ngủ, ai biết lại bị Phó Kiến Văn trực tiếp dùng chân đá ra khỏi cửa. Mèo Mập giơ hai chân trước lên dựng ở trên cửa, ngửa đầu kêu Miêu Miêu, muốn Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mở cửa. Không thấy có người mở cửa, Mèo Mập như kháng nghị vẫn luôn mồm kêu Miêu Miêu, một bên dùng móng vuốt liều mạng cào cửa.