Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 744: Một mình nhà tôi có mèo chắc
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nếu như cổ phiếu của tập đoàn Khải Đức xuống dốc, chưa nói tới cổ dân, những đổng sự kia chẳng lẽ lại không vội vã bán cổ phiếu cùng cổ phần của Khải Đức ra! Lục Tân Nam nới lỏng cà vạt ở cổ áo ra, đột nhiên có loại cảm giác muốn nở mày nở mặt, bị đè ép nhiều năm như vậy, bởi vì Phó Kiến Văn đối với tập đoàn Khải Đức có cảm tình mà bọn họ vẫn luôn không có xuống tay ác độc. Lần này, rốt cuộc có thể động thủ... ... Chú Hồ đem xe lái vào Thiên Loan Phủ, lúc còn chưa tới gần biệt thự, đột nhiên nói một câu: "Dì Lý đó gây gổ với người sao!" Tố Tâm ngẩng đầu, một tay vịn chỗ tựa lưng chỗ kế bên tài xế, tầm mắt xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn về hướng biệt thự nhìn lại. Dì Lý đứng ở bên trong hàng rào của biệt thự, trên cửa hàng rào có một con mèo anh lông ngắn bụ bẫm đang ngồi xổm, một bộ dáng dấp đàng hoàng trịnh trọng cao ngạo, cho người ta loại cảm giác kiêu ngạo. Bên ngoài hàng rào có một người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạp, trong tay không biết bợ đỡ đồ vật gì, tâm tình kích động nói rất nhiều, dì Lý không chịu yếu thế dùng tay chỉ vào phụ nữ trung niên, cánh môi mấp máy, tư thế kia đều có thể so với mấy bà bán thức ăn cãi nhau rồi. Tố Tâm đem cửa xe buông xuống một chút, Tố Tâm nghe được giọng nói oang oang của dì Lý: "Toàn bộ tiểu khu chỉ có một mình nhà chúng tôi có mèo chắc! Dựa vào cái gì mà trong sân nhà các người mất đi mấy con cá liền trách mèo nhà chúng tôi! Nơi này mèo hoang có nhiều lắm, ai bắt bà để cá ở trong sân, đây không phải gọi mèo hoang đến sao! Chính mình kiếm chuyện gây sự chơi chơi còn trách mèo nhà chúng tôi!" "Bà... cái người này cũng thật cứng miệng, tôi đã nói rồi, tôi là nhìn thấy mèo nhà các người trốn ở trong sân nhỏ nhà chúng tôi, tôi đuổi theo mèo nhà các người mà tới! Bà còn dám nói không có quan hệ với nhà bà!" Người phụ nữ trung niên kia bị tức đến nỗi ngực phập phồng, nói chuyện khó tránh khỏi không êm tai, "Quả thực là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Hạng người gì nuôi dạng mèo đấy, tôi thấy cả nhà các người đều không có giáo dưỡng! Người hạ đẳng! Nhà giàu mới nổi!" Có thể ở tại Thiên Loan Phủ tấc đất tấc vàng này, đại khái đều không giàu sang thì cũng cao quý, ngoại trừ thân gia nội tình thâm hậu, có thể mua được đại khái cũng chính là nhà giàu mới nổi rồi, ba chữ nhà giàu mới nổi này, ở trong xã hội thượng lưu từ trước đến giờ chính là dùng để mắng người. Dì Lý vừa nghe liền tức giận điên rồi, bà dùng tạp dề xoa xoa bàn tay ẩm ướt của mình, kéo cửa cổng ra một bộ muốn đánh nhau với người phụ nữ trung niên kia... Người phụ nữ trung niên kia bợ đỡ nửa con cá khổng lồ đã bị ăn mất một nửa kia thấy thế sợ nhảy lên, lùi về phía sau hai bước. Có thể thấy được, đó là một loại cá ba màu cực quý hiếm, trước đây ở Tố gia, Tố lão gia rất thích nuôi cá, Tố Tâm có hiểu một ít, giống cá tốt như vậy, lại có thể nuôi lớn được đến chừng này, thực sự khó có được. ******** Ai hóng dì Lý chửi nhau với bà này nữa không nào
Nếu như cổ phiếu của tập đoàn Khải Đức xuống dốc, chưa nói tới cổ dân, những đổng sự kia chẳng lẽ lại không vội vã bán cổ phiếu cùng cổ phần của Khải Đức ra!
Lục Tân Nam nới lỏng cà vạt ở cổ áo ra, đột nhiên có loại cảm giác muốn nở mày nở mặt, bị đè ép nhiều năm như vậy, bởi vì Phó Kiến Văn đối với tập đoàn Khải Đức có cảm tình mà bọn họ vẫn luôn không có xuống tay ác độc.
Lần này, rốt cuộc có thể động thủ...
...
Chú Hồ đem xe lái vào Thiên Loan Phủ, lúc còn chưa tới gần biệt thự, đột nhiên nói một câu: "Dì Lý đó gây gổ với người sao!"
Tố Tâm ngẩng đầu, một tay vịn chỗ tựa lưng chỗ kế bên tài xế, tầm mắt xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn về hướng biệt thự nhìn lại.
Dì Lý đứng ở bên trong hàng rào của biệt thự, trên cửa hàng rào có một con mèo anh lông ngắn bụ bẫm đang ngồi xổm, một bộ dáng dấp đàng hoàng trịnh trọng cao ngạo, cho người ta loại cảm giác kiêu ngạo.
Bên ngoài hàng rào có một người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạp, trong tay không biết bợ đỡ đồ vật gì, tâm tình kích động nói rất nhiều, dì Lý không chịu yếu thế dùng tay chỉ vào phụ nữ trung niên, cánh môi mấp máy, tư thế kia đều có thể so với mấy bà bán thức ăn cãi nhau rồi.
Tố Tâm đem cửa xe buông xuống một chút, Tố Tâm nghe được giọng nói oang oang của dì Lý: "Toàn bộ tiểu khu chỉ có một mình nhà chúng tôi có mèo chắc! Dựa vào cái gì mà trong sân nhà các người mất đi mấy con cá liền trách mèo nhà chúng tôi! Nơi này mèo hoang có nhiều lắm, ai bắt bà để cá ở trong sân, đây không phải gọi mèo hoang đến sao! Chính mình kiếm chuyện gây sự chơi chơi còn trách mèo nhà chúng tôi!"
"Bà... cái người này cũng thật cứng miệng, tôi đã nói rồi, tôi là nhìn thấy mèo nhà các người trốn ở trong sân nhỏ nhà chúng tôi, tôi đuổi theo mèo nhà các người mà tới! Bà còn dám nói không có quan hệ với nhà bà!" Người phụ nữ trung niên kia bị tức đến nỗi ngực phập phồng, nói chuyện khó tránh khỏi không êm tai, "Quả thực là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Hạng người gì nuôi dạng mèo đấy, tôi thấy cả nhà các người đều không có giáo dưỡng! Người hạ đẳng! Nhà giàu mới nổi!"
Có thể ở tại Thiên Loan Phủ tấc đất tấc vàng này, đại khái đều không giàu sang thì cũng cao quý, ngoại trừ thân gia nội tình thâm hậu, có thể mua được đại khái cũng chính là nhà giàu mới nổi rồi, ba chữ nhà giàu mới nổi này, ở trong xã hội thượng lưu từ trước đến giờ chính là dùng để mắng người.
Dì Lý vừa nghe liền tức giận điên rồi, bà dùng tạp dề xoa xoa bàn tay ẩm ướt của mình, kéo cửa cổng ra một bộ muốn đánh nhau với người phụ nữ trung niên kia...
Người phụ nữ trung niên kia bợ đỡ nửa con cá khổng lồ đã bị ăn mất một nửa kia thấy thế sợ nhảy lên, lùi về phía sau hai bước.
Có thể thấy được, đó là một loại cá ba màu cực quý hiếm, trước đây ở Tố gia, Tố lão gia rất thích nuôi cá, Tố Tâm có hiểu một ít, giống cá tốt như vậy, lại có thể nuôi lớn được đến chừng này, thực sự khó có được.
********
Ai hóng dì Lý chửi nhau với bà này nữa không nào
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Nếu như cổ phiếu của tập đoàn Khải Đức xuống dốc, chưa nói tới cổ dân, những đổng sự kia chẳng lẽ lại không vội vã bán cổ phiếu cùng cổ phần của Khải Đức ra! Lục Tân Nam nới lỏng cà vạt ở cổ áo ra, đột nhiên có loại cảm giác muốn nở mày nở mặt, bị đè ép nhiều năm như vậy, bởi vì Phó Kiến Văn đối với tập đoàn Khải Đức có cảm tình mà bọn họ vẫn luôn không có xuống tay ác độc. Lần này, rốt cuộc có thể động thủ... ... Chú Hồ đem xe lái vào Thiên Loan Phủ, lúc còn chưa tới gần biệt thự, đột nhiên nói một câu: "Dì Lý đó gây gổ với người sao!" Tố Tâm ngẩng đầu, một tay vịn chỗ tựa lưng chỗ kế bên tài xế, tầm mắt xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn về hướng biệt thự nhìn lại. Dì Lý đứng ở bên trong hàng rào của biệt thự, trên cửa hàng rào có một con mèo anh lông ngắn bụ bẫm đang ngồi xổm, một bộ dáng dấp đàng hoàng trịnh trọng cao ngạo, cho người ta loại cảm giác kiêu ngạo. Bên ngoài hàng rào có một người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạp, trong tay không biết bợ đỡ đồ vật gì, tâm tình kích động nói rất nhiều, dì Lý không chịu yếu thế dùng tay chỉ vào phụ nữ trung niên, cánh môi mấp máy, tư thế kia đều có thể so với mấy bà bán thức ăn cãi nhau rồi. Tố Tâm đem cửa xe buông xuống một chút, Tố Tâm nghe được giọng nói oang oang của dì Lý: "Toàn bộ tiểu khu chỉ có một mình nhà chúng tôi có mèo chắc! Dựa vào cái gì mà trong sân nhà các người mất đi mấy con cá liền trách mèo nhà chúng tôi! Nơi này mèo hoang có nhiều lắm, ai bắt bà để cá ở trong sân, đây không phải gọi mèo hoang đến sao! Chính mình kiếm chuyện gây sự chơi chơi còn trách mèo nhà chúng tôi!" "Bà... cái người này cũng thật cứng miệng, tôi đã nói rồi, tôi là nhìn thấy mèo nhà các người trốn ở trong sân nhỏ nhà chúng tôi, tôi đuổi theo mèo nhà các người mà tới! Bà còn dám nói không có quan hệ với nhà bà!" Người phụ nữ trung niên kia bị tức đến nỗi ngực phập phồng, nói chuyện khó tránh khỏi không êm tai, "Quả thực là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Hạng người gì nuôi dạng mèo đấy, tôi thấy cả nhà các người đều không có giáo dưỡng! Người hạ đẳng! Nhà giàu mới nổi!" Có thể ở tại Thiên Loan Phủ tấc đất tấc vàng này, đại khái đều không giàu sang thì cũng cao quý, ngoại trừ thân gia nội tình thâm hậu, có thể mua được đại khái cũng chính là nhà giàu mới nổi rồi, ba chữ nhà giàu mới nổi này, ở trong xã hội thượng lưu từ trước đến giờ chính là dùng để mắng người. Dì Lý vừa nghe liền tức giận điên rồi, bà dùng tạp dề xoa xoa bàn tay ẩm ướt của mình, kéo cửa cổng ra một bộ muốn đánh nhau với người phụ nữ trung niên kia... Người phụ nữ trung niên kia bợ đỡ nửa con cá khổng lồ đã bị ăn mất một nửa kia thấy thế sợ nhảy lên, lùi về phía sau hai bước. Có thể thấy được, đó là một loại cá ba màu cực quý hiếm, trước đây ở Tố gia, Tố lão gia rất thích nuôi cá, Tố Tâm có hiểu một ít, giống cá tốt như vậy, lại có thể nuôi lớn được đến chừng này, thực sự khó có được. ******** Ai hóng dì Lý chửi nhau với bà này nữa không nào