Mạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể…
Chương 753: Đồng hồ Rolex
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Hôm nay Đoàn Đoàn nhìn thấy Phó Kiến Văn chuẩn bị đưa cho Tố Tâm một chiếc đồng hồ, Đoàn Đoàn cũng nhao nhao đòi đồng hồ đeo tay, nhóc dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui ở trên cánh tay của Phó Kiến Văn, lại thêm con mèo mập cũng cọ tới cọ lui ở dưới chân của Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn quấn phiền, liền hỏi Đoàn Đoàn muốn đồng hồ đeo tay nhãn hiệu gì. Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi nói một chữ Rolex. Nghĩ đến Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ nên không biết Rolex chính là cái gì, cho nên Phó Kiến Văn cầm bút bi vẽ lên cánh tay trắng trắng mập mập của Đoàn Đoàn một cái mặt đồng hồ. Quả nhiên, Đoàn Đoàn đã cho là rằng mình đã nhận được đồng hồ Rolex, vui vẻ đi tìm dì Lý khoe khoang, nếu không phải Tố Tâm ở trong phòng tắm rửa, thì vừa nãy Đoàn Đoàn đã chạy đến khoe khoang với Tố Tâm rồi. Đoàn Đoàn giơ cánh tay nhỏ của mình lên, đôi mắt to sáng long lanh nhìn qua Tố Tâm, một bộ chờ khen ngợi. Tố Tâm cúi người xuống, nhéo nhéo trên khuôn mặt trắng mềm của Đoàn Đoàn, che giấu lương tâm nói một câu: “ừ, đồng hồ của Đoàn Đoàn rất đẹp!" "Vâng!" Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu. Đây là đồng hồ mà ba ba đeo vào tay của nhóc! Không trách Tiểu Đường Quả nói mỗi người trên thế giới đều muốn có một chiếc đồng hồ nhãn hiệu Rolex, hoá ra đồng hồ Rolex chính là đồng hồ mà ba ba vẽ, cái kia Đoàn Đoàn có lòng tham, nhóc còn muốn rất nhiều, còn muốn mẹ cũng vẽ đồng hồ đeo tay cho nhóc. Đoàn Đoàn cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ "Rolex" trên cổ tay mình, sau đó tuốt ống tay áo của mình ở bên tay phải lên, giơ cánh tay nhỏ béo múp míp, mở miệng nói với Tố Tâm: "Mẹ! Muốn!" Tố Tâm: "..." Biết Đoàn Đoàn muốn mình vẽ cho nhóc một cái đồng hồ đeo tay khác, Tố Tâm thật là không biết nói gì. Cô đúng là không làm được loại chuyện lừa gạt trẻ con, nếu lừa gạt sẽ cảm thấy lương tâm sẽ phải chịu khiển trách, đặc biệt là đối mặt với Đoàn Đoàn khả ái lại đơn thuần nhỏ bé như vậy. Suy nghĩ một chút sau đó Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Đoàn Đoàn rồi mở miệng nói: "Đợi đồng hồ của Đoàn Đoàn ở bên tay này biến mất, mẹ sẽ vẽ cho Đoàn Đoàn một cái khác có được hay không! Dù sao cũng không có ai mà một lần mang những hai cái đồng hồ đeo tay!" Đoàn Đoàn nghiêm túc nghĩ đến lời nói của Tố Tâm, cảm thấy rất có đạo lý, thế là vô cùng vui vẻ gật gật đầu. Tố Tâm cười sửa sang lại ống tay áo cho Đoàn Đoàn: "Vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát!" ******* Đoàn Đoàn của chúng ta ngốc quá
Hôm nay Đoàn Đoàn nhìn thấy Phó Kiến Văn chuẩn bị đưa cho Tố Tâm một chiếc đồng hồ, Đoàn Đoàn cũng nhao nhao đòi đồng hồ đeo tay, nhóc dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui ở trên cánh tay của Phó Kiến Văn, lại thêm con mèo mập cũng cọ tới cọ lui ở dưới chân của Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn quấn phiền, liền hỏi Đoàn Đoàn muốn đồng hồ đeo tay nhãn hiệu gì.
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi nói một chữ Rolex.
Nghĩ đến Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ nên không biết Rolex chính là cái gì, cho nên Phó Kiến Văn cầm bút bi vẽ lên cánh tay trắng trắng mập mập của Đoàn Đoàn một cái mặt đồng hồ.
Quả nhiên, Đoàn Đoàn đã cho là rằng mình đã nhận được đồng hồ Rolex, vui vẻ đi tìm dì Lý khoe khoang, nếu không phải Tố Tâm ở trong phòng tắm rửa, thì vừa nãy Đoàn Đoàn đã chạy đến khoe khoang với Tố Tâm rồi.
Đoàn Đoàn giơ cánh tay nhỏ của mình lên, đôi mắt to sáng long lanh nhìn qua Tố Tâm, một bộ chờ khen ngợi.
Tố Tâm cúi người xuống, nhéo nhéo trên khuôn mặt trắng mềm của Đoàn Đoàn, che giấu lương tâm nói một câu: “ừ, đồng hồ của Đoàn Đoàn rất đẹp!"
"Vâng!" Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu.
Đây là đồng hồ mà ba ba đeo vào tay của nhóc!
Không trách Tiểu Đường Quả nói mỗi người trên thế giới đều muốn có một chiếc đồng hồ nhãn hiệu Rolex, hoá ra đồng hồ Rolex chính là đồng hồ mà ba ba vẽ, cái kia Đoàn Đoàn có lòng tham, nhóc còn muốn rất nhiều, còn muốn mẹ cũng vẽ đồng hồ đeo tay cho nhóc.
Đoàn Đoàn cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ "Rolex" trên cổ tay mình, sau đó tuốt ống tay áo của mình ở bên tay phải lên, giơ cánh tay nhỏ béo múp míp, mở miệng nói với Tố Tâm: "Mẹ! Muốn!"
Tố Tâm: "..."
Biết Đoàn Đoàn muốn mình vẽ cho nhóc một cái đồng hồ đeo tay khác, Tố Tâm thật là không biết nói gì.
Cô đúng là không làm được loại chuyện lừa gạt trẻ con, nếu lừa gạt sẽ cảm thấy lương tâm sẽ phải chịu khiển trách, đặc biệt là đối mặt với Đoàn Đoàn khả ái lại đơn thuần nhỏ bé như vậy.
Suy nghĩ một chút sau đó Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Đoàn Đoàn rồi mở miệng nói: "Đợi đồng hồ của Đoàn Đoàn ở bên tay này biến mất, mẹ sẽ vẽ cho Đoàn Đoàn một cái khác có được hay không! Dù sao cũng không có ai mà một lần mang những hai cái đồng hồ đeo tay!"
Đoàn Đoàn nghiêm túc nghĩ đến lời nói của Tố Tâm, cảm thấy rất có đạo lý, thế là vô cùng vui vẻ gật gật đầu.
Tố Tâm cười sửa sang lại ống tay áo cho Đoàn Đoàn: "Vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát!"
*******
Đoàn Đoàn của chúng ta ngốc quá
Cả Đời Chỉ Yêu EmTác giả: Mạc Vân Trà SữaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMạc Vân Trà Sữa Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể… Hôm nay Đoàn Đoàn nhìn thấy Phó Kiến Văn chuẩn bị đưa cho Tố Tâm một chiếc đồng hồ, Đoàn Đoàn cũng nhao nhao đòi đồng hồ đeo tay, nhóc dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui ở trên cánh tay của Phó Kiến Văn, lại thêm con mèo mập cũng cọ tới cọ lui ở dưới chân của Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn quấn phiền, liền hỏi Đoàn Đoàn muốn đồng hồ đeo tay nhãn hiệu gì. Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi nói một chữ Rolex. Nghĩ đến Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ nên không biết Rolex chính là cái gì, cho nên Phó Kiến Văn cầm bút bi vẽ lên cánh tay trắng trắng mập mập của Đoàn Đoàn một cái mặt đồng hồ. Quả nhiên, Đoàn Đoàn đã cho là rằng mình đã nhận được đồng hồ Rolex, vui vẻ đi tìm dì Lý khoe khoang, nếu không phải Tố Tâm ở trong phòng tắm rửa, thì vừa nãy Đoàn Đoàn đã chạy đến khoe khoang với Tố Tâm rồi. Đoàn Đoàn giơ cánh tay nhỏ của mình lên, đôi mắt to sáng long lanh nhìn qua Tố Tâm, một bộ chờ khen ngợi. Tố Tâm cúi người xuống, nhéo nhéo trên khuôn mặt trắng mềm của Đoàn Đoàn, che giấu lương tâm nói một câu: “ừ, đồng hồ của Đoàn Đoàn rất đẹp!" "Vâng!" Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu. Đây là đồng hồ mà ba ba đeo vào tay của nhóc! Không trách Tiểu Đường Quả nói mỗi người trên thế giới đều muốn có một chiếc đồng hồ nhãn hiệu Rolex, hoá ra đồng hồ Rolex chính là đồng hồ mà ba ba vẽ, cái kia Đoàn Đoàn có lòng tham, nhóc còn muốn rất nhiều, còn muốn mẹ cũng vẽ đồng hồ đeo tay cho nhóc. Đoàn Đoàn cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ "Rolex" trên cổ tay mình, sau đó tuốt ống tay áo của mình ở bên tay phải lên, giơ cánh tay nhỏ béo múp míp, mở miệng nói với Tố Tâm: "Mẹ! Muốn!" Tố Tâm: "..." Biết Đoàn Đoàn muốn mình vẽ cho nhóc một cái đồng hồ đeo tay khác, Tố Tâm thật là không biết nói gì. Cô đúng là không làm được loại chuyện lừa gạt trẻ con, nếu lừa gạt sẽ cảm thấy lương tâm sẽ phải chịu khiển trách, đặc biệt là đối mặt với Đoàn Đoàn khả ái lại đơn thuần nhỏ bé như vậy. Suy nghĩ một chút sau đó Tố Tâm ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Đoàn Đoàn rồi mở miệng nói: "Đợi đồng hồ của Đoàn Đoàn ở bên tay này biến mất, mẹ sẽ vẽ cho Đoàn Đoàn một cái khác có được hay không! Dù sao cũng không có ai mà một lần mang những hai cái đồng hồ đeo tay!" Đoàn Đoàn nghiêm túc nghĩ đến lời nói của Tố Tâm, cảm thấy rất có đạo lý, thế là vô cùng vui vẻ gật gật đầu. Tố Tâm cười sửa sang lại ống tay áo cho Đoàn Đoàn: "Vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát!" ******* Đoàn Đoàn của chúng ta ngốc quá